Ả đến, ả diện bộ váy ngắn mà không thể ngắn hơn nữa, đôi guốc cao gần phân mà vẫn không thể cao bằng nhỏ trong khi đó nhỏ lại là người thấp nhất trong cả đám, mặt trát cả tấn phấn
-Xin lỗi, anh chờ em có lâu không?
-À tôi cũng vừa mới đến, mời cô ngồi
-Vâng
-Chị uống gì ạ?- Nhân viên nói
-Cho tôi ly cam ép- Ả nói rồi nhìn hắn- Anh gọi em ra đây có chuyện gì không?
-À thực ra cũng chẳng có chuyện gì cả, tôi chỉ muốn hỏi cô xem những bức hình này cô có biết là ai gửi không?- Hắn đưa ra những bức hình
-Ơ...ơ...để...để làm gì ạ?- Ả lắp bắp
"Đúng là cô rồi"- À tôi chỉ muốn cảm ơn người đó đã cho tôi biết bộ mặt thật của cô ta thôi
-Thật chứ?- Ả reo lên
-Thật- Hắn gật đầu
-Vậy em nói cho anh nghe, những ảnh này là do em gửi đấy
-Hử? Thật chứ?- Hắn ngạc nhiên
-Thật! Anh cảm ơn em đi
Hắn nhếch môi, nở nụ cười khinh bỉ, đứng dậy
-Vậy cảm ơn cô vì cô đã giúp tôi hoàn thành xuất sắc vở kịch này nha!- Hắn lấy máy ghi âm ở dưới lên- Cảm ơn cô à? Cô nghĩ tôi lại có thể cảm ơn người đã phá vỡ hạnh phúc của tôi sao? Nực cười
-Kelvin à! Chỉ vì em quá yêu anh nên em mới làm vậy! Anh hãy tha thứ cho em đi- Ả níu tay hắn
-Bỏ ra!- Hắn thẳng thừng hất tay ả ra, giọng lạnh băng nói- Giang Ái Châu, cô sẽ phải trả giá đắt cho những việc cô đã làm
Hắn lạnh lùng quay đi mặc cho ả khóc lóc. Rút điện thoại ra
-Giang Thị, phá sản- Giọng hắn lạnh băng rồi cúp máy luôn, cùng người đi về