Rowena nằm trên chiếc đệm rơm khô ráp trên sàn nhà của phòng dệt, không ngủ được dù nàng đã để chiếc áo lót xuống phía dưới rồi mới nằm lên. Vải len thô có thể làm ngứa ngáy, nhưng chiếc đệm rơm thô cứng này còn tệ hơn nhiều, nên chiếc áo lót mang đến cho nàng chút dễ chịu. Nàng không còn sự thoải mái nào khác, không từ trong suy nghĩ, trong bụng trống rỗng và cũng không từ cảm giác bất ổn mà Lãnh chúa Báo thù đã khuấy động bên trong nàng.
Nàng không thể hiểu được những cảm giác đó. Nàng không hề muốn Warrick de Chaville. Nàng không thể muốn một người mà mình căm thù. Đã nhiều lần trong mấy ngày qua gã làm nàng phải khao khát, bấp chấp nàng căm ghét, nhưng cơ thể nàng đã nhớ tất cả trong tối nay và phản ứng lại, một lần nữa, và tất nhiên nó không phải là điều nàng mong muốn.
Gã đã rất tức giận sau khi được nhắc nhớ đến tất cả những lí do làm gã phải báo thù nàng, tuy nhiên gã cũng kềm chế rất tốt. Sự giận dữ chỉ thể hiện qua ánh mắt, nhưng cũng quá đủ làm Rowena run rẩy. Và gã rất thích thú mục kích sự sợ hãi đó. Dường như chỉ bấy nhiêu cũng làm gã nguôi giận.
Chân nàng cảm giác như tê cứng khi tiến lại phía gã với khăn khô mềm, nhưng giọng lạnh lùng của gã không làm nàng dịu đi.
“Qùy lần nữa”, gã đề nghị. “Và cẩn thận, nha đầu, đừng để sót một giọt nước nào đó. Ta mà bị cảm lạnh vì tội cẩu thả thì nàng đừng trách sao bị đánh.”
Gã nói như thể những lời đe dọa cho ăn đòn khác thiếu giá trị. Nàng không chắc, nhưng chú tâm đến lần răn đe này. Và cũng để tự bảo vệ mình, nàng bắt mình lau thật chậm, chắc chắn từng phần da đều được khô ráo không chút ẩm ướt.
Đó là trải nghiệm mà nàng không muốn nhắc lại. Sự run sợ của nàng lúc đó đã chuyển sang dạng khác. Và gã cũng biết. Gã quan sát nàng như con chim ưng vì thế dù muốn dù không gã cũng thấy những hiệu ứng của mình lên nàng. Tuy nhiên, tác động mà nàng gây cho gã thậm chí còn rõ ràng hơn, nó đang đóng dấu thẳng trên mặt gã. Rồi sự mê hoặc với phần nam tính của gã trở lại. Trái với mong muốn, nàng thậm chí đã ve vuốt khi nàng lau khô nó. Đó cũng là lúc gã đột ngột kêu nàng ra ngoài. Nàng rất ngạc nhiên, nhưng không chần chừ để gã phải lập lại mệnh lệnh. Nàng chạy lên cầu thang ở gần phòng ngủ của gã dẫn đến khu nhà của phụ nữ., bao gồm cả phòng may và dệt.
Phòng dệt tối thui và trống trơn vì mọi người đã xuống đại sảnh từ sớm. Rowena nghĩ mình cần lấy lại bình tĩnh truớc khi tìm gì ăn. Nhưng thay vào đó, nàng đi kiếm ngọn đuốc ở hành lang để thắp mấy cây đèn cầy trong phòng rồi ngã tấm đệm rơm, lót áo và nằm nghỉ.
Để ngủ đựơc là vấn đề khác nữa. nàng còn thức khi cô thợt dệt cùng trở về, họ thì thầm vài phút rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ không chút khó khăn. Nàng vẫn thức giữa tiếng bụng sôi ùng ục hòa với tiếng ngáy đều của những người cạnh bên. Và nàng vẫn chưa ngủ khi cửa lại mở, dường như trời đã tảng sáng, rồi dáng cao to hất bóng lên ánh sáng đằng sau.
Nàng biết đó là ai. Dường như có lúc nào đó nàng đã mong đợi gã sẽ đến, dù nàng cũng tưởng tượng đến cảnh gã đang thư giãn bên Celia. Có khi nào gã nghĩ rằng Celia của gã ở đây? Có phải gã đến gặp người yêu chứ không phải là nàng?
Nhưng chính Rowena là người gã muốn. “Đi”
Không phải nghi ngờ đó là lời nói dành cho nàng, dù mặt gã hòan toàn bị che khuyất. Không ai trong phòng động đậy… nhưng Rowena không nhúc nhích mà chỉ lắc đầu.
Gã phất tay và lập lại từ duy nhất đó, nàng liền bị tấn công dồn dập với những kí ức khi tay gã lướt trên người nàng, rồi những khoái cảm kỳ diệu mà thân thể của gã đè nặng lên nàng, nhưng nàng lại lắc đầu lần nữa, rất quyết liệt. Nàng không muốn nhận những cảm xúc đó, nhất là từ gã.
Gã nói nhiều trước sự khước từ của nàng, nhưng rất khẽ, chỉ đủ lọt vào tai nàng.
“Nàng đang chịu đựng sự khổ sở như ta, nếu không nàng đâu còn thức. Ta không muốn phải kéo dài nó lâu hơn nữa. Đi nào, hay ta phải ẵm nàng ra.”
Nàng sợ tạo nên cảnh tượng chắc chắn làm mọi người tỉnh giấc, nhưng vẫn không cử động, vì thế gã phải tiếp tục: “Nàng có la hét cũng chẳng nhằm nhò gì. Chẳng lẽ nàng chưa nhận ra điều đó?”
Nàng có chút tự trọng hơn thế, nhưng vì nàng gần như muốn la lên nếu gã đụng vào nàng, nên nàng ngồi dậy rồi theo gã ra khỏi phòng, dù vậy vẫn không đi xa hơn hành lang vắng lặng. Gã vẫn bước chắc mẩm nàng đang theo sau. Khi nhận ra nàng không ở sau lưng gã vội quay lại, dù ít ra vẫn chưa nổi giận. Chân mày gã chỉ nhướng nghi vấn.
“Nàng muốn có trợ giúp ư?”
Sự sơ suất của gã đang chuyển thành tức giận.
“Tôi sẽ không đi với ngài,” nàng nói rõ ràng và cứng rắn.
“Ngài đã trả thù tôi đủ cách rồi. Ép buộc tôi lần nữa không còn “giống thật giống” dâu.
“Ta đã nói với nàng là chỉ “giống thật giống” thôi sao, nha đầu? Sau hôm nay nàng sẽ biết rõ hơn. Tuy nhiên, ta chọn sự đền đáp chính xác từ nàng, và cứ như thế mà làm”
Rồi gã nhún vai, chỉ trước khi nụ cười lạnh lẽo đó trở lại trên môi.
“Nhưng chuyện đó cũng chẳng nhằm nhò gì cả, với ta giờ nàng thực sự không hơn một người hầu gắn chặt cuộc đời ở Fulkhurst, như những người hầu khác. Điều đó có nghĩa là nàng không thể làm gì mà không được phép của ta, và giống như những người hầu khác, nàng mắc nợ ta. Cũng có nghĩa, giống như những nữ hầu khác, nếu ta quyết định giật váy nàng và đặt mình vào giữa chân nàng ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu thì đó chính là đặc ân của ta. Do đó, nếu ta muốn nàng tự nguyện đến giường ta, nàng không được từ chối. Rõ chứ?
“Rõ, nhưng”
“Rõ, gì?”
“Thưa ngài.”, nàng ngắt lời.
“Nàng thật chậm tiêu. Nhưng chỉ nên mong đợi biết từng chút một đối với những người ngớ ngẩn như nàng.”
“Tôi không ngớ ngẩn, thưa ngài.”
“Không ư? Nàng không nghĩ mình ngu xuẩn khi cố tình ăn cắp một đứa con ta à?”
“Không ngu ngốc”, nàng thú nhận “chỉ là sai lầm, nhưng tôi không có lựa chọn.”
“Không ai kề dao vào cổ nàng cả”, gã nói một cách khắc nghiệt.
Nàng đã được cảnh báo không nên bào chữa. Gã đang tức giận, và không giống sẽ chịu lắng nghe nếu như nàng dám thử làm cho hắn hiểu mọi chuyện. Tuy nhiên, dù nàng đã kềm chế cũng không thể cho qua những lời miêu tả về vị trí hiện tại của nàng, dù cho có làm gã thêm giận dữ.
“Ngài biết rõ, tôi không phải là một người hầu mà, ngài Warrick. Nếu thực sự là người hầu, tôi sẽ không nghi ngờ đồng ý với tất cả những gì ngài nói và có thể thậm chí cảm nhận khác biệt về lệnh triệu tập vào nửa đêm của ngài. Nhưng dù có phán tôi là người hầu đi nữa cũng không có nghĩa như thế, không thay đổi cảm nhận của tôi, không khiến tôi chấp nhận điều gì mà ngài đã gọi là ‘đặc ân”.”
“Nàng rất thích cho ta biết mình không có lựa chọn. Nàng nghĩ mình có lựa chọn trong chuyện này ư?
“Vậy thì ngài cứ xích tôi lần nữa”, nàng nói mạch lạc, ‘vì tôi sẽ không bao giờ tự nguyện đến giường của ngài’
Gã cười một cách độc ác trước sự tự tin của nàng.
“Những sợi xích đó phục vụ lợi ích của nàng, nha đầu, không phải ta. Ta thích nhìn nàng phản kháng chứ không cần sự sẵn sàng. Không, ta muốn thấy nàng căm tức và nhục nhã khi cuối cùng cũng phải chịu thua. Có thể lần này ta sẽ làm nàng van xin những gì mình không muốn”
Người nàng tái nhợt trước những từ ngữ đó, mặc dù gã không trông thấy trong ánh sáng tù mù. Nhưng nàng có thể nhớ như in lần cuối cùng trên giường gã, khi gã đùa giỡn trên người nàng và khiến nàng hóa dại, nàng đã nghĩ đến chuyện van nài nếu không bị miếng giẻ chặn họng. Và đó là điều nhục nhã hơn hết thảy. Nhưng lúc đó nàng đang bị xích nên không thể đối phó với tất cả những đợt mơn trớn gợi tình. Khi không bị xích, nàng có thế chống đối, gã sẽ không thể đẩy nàng đến mức khao khát nó lần nữa, không, gã không thể khiến nàng van xin. Không bao giờ.
Với suy nghĩ tạm ổn đó, nàng gần như phạm sai lầm buột miệng nói ra, và như thế chắc chắn sẽ làm gã chứng tỏ theo cách khác, nhưng đúng lúc đó bụng nàng phá vỡ sự im lặng bằng một tiếng sôi ùng ục. Chính xác nó đã làm nàng xấu hổ, đặc biệt khi mắt gã chuyển xuống nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng động.
“Ăn lần cuối khi nào?”. Gã hỏi.
“Sáng nay”
“Tại sao? Nàng có nhiều thời gian mà.”
“Không cho đến trước khi ngài tắm và sau đó, tôi chỉ muốn một mình gặm nỗi đau.”
“Không được đổ thừa cho ta vì lỡ bữa, nha đầu và cũng không được bỏ bữa lần nữa. Ta không quan tâm đến chuyện nàng tự bỏ đói mình, nhưng nàng phải đợi cho đến khi con ta thoát khỏi bụng nàng. Nàng không có bao nhiêu thịt bám xương cả. Nếu còn bỏ bữa nào, ta sẽ đánh nàng.”
Nàng bắt đầu ngạc nhiên về lời đe dọa này. Lời nói như thể gã sẽ làm thế, nhưng nó được phát ra với chất giọng quá thường khó có thể nói đủ sức đe dọa.
“Tôi không có ý định nhịn đói để thoát khỏi sự trả thù của ngài”
“Thế thì tốt, vì nàng sẽ không tìm thấy lối thoát nào đâu, không có cho nàng. Đi nào”
“Tôi sẽ trở lại giường mình”
“Nàng sẽ đi với ta, ta đã cảnh báo nàng không được ngắt lời ta chưa?
“Rồi, nhưng vì ngài tự không chấp hành theo luật, nên tôi không nghĩ ngài muốn bị cho là kẻ đạo đức giả, hay là yêu quái”
Nụ cười lạnh lẽo lại xuất hiện. Thực sự, nụ cười đó có hiệu ứng hơn bất cứ lời đe dọa nào của gã vì nó mang theo cả điềm báo cho phần lớn những đòn trừng phạt.
Gã tiến một bước. Nàng lùi một bước.
“Nàng không nghĩ chạy thoát chứ, nha đầu?” Gã chế nhạo.
Cằm nàng giơ cao.
“Có, tại sao không? Ngài sẽ trừng phạt tôi bất cứ giá nào mà. Tôi không thể làm gì nhưng tôi nhanh hơn gã khổn lồ như ngài.’
Trước khi gã bước thêm một bước và chỉ còn cách nàng chưa đầy một cánh tay, nàng liền sàng qua gã hướng về phía cầu thang vòng ở cuối hành lang. Nếu nàng chạy đến đại sảnh sẽ có nhiều chỗ trốn, thậm chí có thể giữa những người hầu đang ngủ ở đó. Nhưng nàng nhớ còn khu nhà kho dưới tầng hầm. Nàng chạy xuống cầu thang nhanh gấp đôi bình thường. Nàng nghe thấy tiếng gã nguyền rủa sau lưng, tiếng thở đứt quãng của mình và tiếng lanh canh của thép trên đỉnh cầu thang. Nàng phải dừng lại vì bị chặn ngang. Tên chắn đường nàng đang cầm cây đèn cầy, tay còn lại là một thanh gươm. Anh ta không lớn hơn nàng, nhưng cao hơn nàng ít nhất cũng một bàn tay.
Rowena không có lấy cơ hội để tìm đường tránh khỏi thanh gươm cũng như người đang giữ nó. Nàng bị nhấc khỏi sàn nhà từ phía sau rồi tiếng Warrick ra lệnh “Bỏ gươm ra, Bernard, đi đánh thức đầu bếp dậy.”
Ngay khi Bernard vừa quay đi làm nhiệm vụ, giọng nói cứng rắn bỗng trở nên nhẹ nhàng với lời đe dọa thì thầm vào tai nàng “Nếu nàng chưa giành được sự trừng phạt nào trước đây, nha đầu, giờ nàng sẽ có, nhưng trước tiên, ta sẽ để nàng ăn no”