Warrick đã không để ý trước đây có bao nhiêu người của mình quan sát Rowena giống như gã, nhưng giờ khi nàng mới bước vào đại sảnh, biết bao cặp mắt bên cạnh gã đang dán lên nàng. Gã không ưa điều đó chút nào nên không cần suy nghĩ ra lệnh mọi người phải tập trung vào gã mà không đưa ra được lí do gì ngoài sự thể hiện bực bội.
Người của gã hiểu quá rõ điều gì làm gã không vui. Nhưng trớ trêu thay, gã càng bức bối hơn trước sự thông hiểu của bọn họ khi không nhìn theo nàng nữa. Hành động của gã có vẻ ghen tức, thật là vô lý. Nàng có hơn gì tù nhân của gã đâu chứ. Nhưng… nhưng những gì gã đang cảm nhận cũng có khác chi cảm xúc trước đó khi gã thấy nàng bên cạnh Sheldon. Có điều, lúc đó mạnh mẽ hơn. Gã đã giận sôi gan khi chứng kiến cảnh nàng quỳ bên chân bạn gã trong lúc cởi đồ cho anh ta.
“Cậu không thích dạng ly này hay sao vậy?”, Sheldon hỏi khi kéo ghế ngồi xuống cạnh Warrick ở bàn ăn.
“Sao chứ?”
Warrick nhìn xuống cái ly mới thấy rằng mớ kim loại trên tay mình đã bị nghiến chặt. Gã giận dữ ném nó ra xa rồi đòi cái khác và cậu tiểu đồng nhanh chóng đáp ứng với một ly đầy bia. Lẽ ra nàng phải có mặt ở đây để làm việc này nhưng sao vẫn ở riết trong nhà bếp?
Rồi nàng cũng xuất hiện với một mâm đầy thức ăn còn gã ráng kìm nét mặt che giấu những cảm xúc nổi loạn của mình.
“Cậu phải cố hơn nữa nếu không muốn để cô ta biết mình đã bị gây ảnh hưởng đến thế nào đâu,’ bạn gã cảnh cáo trong khi nỗ lực bất thành che giấu sự thích thú. “Cậu bị thương quá nặng rồi’
‘Quỷ bắt anh đi, Sheldon’
Sheldon cười vang, nhưng không nói thêm rồi ngả qua trái nói chuyện với Beatrix, là người mà anh cùng chung mâm. Warrick cố tỏ ra thoải mái, nhưng không thể. Rowena càng đến gần bàn, gã càng thấy bồn chồn, giống như đang chờ một cú đấm. Và như thể gã bị đấm thật khi nhìn thấy một nụ cười dành cho gã.
‘Ngài muốn dùng gì, thưa ngài?” nàng dịu dàng nói khi đặt mấy dĩa thức ăn trước mặt gã. ‘Mỗi thứ một ít được không?’
Gã không thèm nhìn xuống những gì nàng vừa đề nghị.
‘Ta đã khiến mọi việc dễ dàng cho nàng phải không, nha đầu?’
‘Không, thưa ngài’
‘Vậy sao cười với ta?’
Nụ cười lẩn mất ngay tức khắc.
‘Tôi thực không nhớ nổi ngài đã yêu cầu gì? Cau mày? Lãnh đạm? Sợ hãi? Ngài chỉ cần ra lệnh’
‘Im lặng!’, gã càu nhàu rồi phẩy tay cho nàng lui.
Rowena có thể cảm nhận được mắt gã chờn vờn sau lưng khi nàng vội vàng rời khỏi đại sảnh và nhờ đó mới giữ không bật cười trước khi khuất khỏi tầm nhìn của gã. Lãnh chúa Báo thù dễ dàng bị làm bối rối hơn cả Mildred dự báo. Chỉ với một nụ cười, nàng đã làm gã lúng túng mà không phải nhận một màn trừng trị nào. Nàng tự hỏi mình có thể chạm vào gã lần tới mà không cần đợi lệnh thì thế nào. Đó không phải là điều nàng muốn làm, nhưng nàng đã hạ quyết tâm.
‘Cô nghe hết rồi chưa?’
Rowena giật mình và nhìn xung quanh cho đến khi nhìn thấy Mary Blouet. Nàng không biết Mary đang đề cập đến chuyện gì, nhưng nàng khôn khéo không để bị nhận thấy mình đang quá tự mãn.
‘Thưa điều gì ạ?’
‘Ả Celia kiêu căng và tự cao đã bị đẩy đến lâu đài Dyrwood rồi. Tôi không biết cô đã làm gì, nhưng cô phải nhận lời cảm ơn của tôi.’
Rowena không thể mở miệng trong một lúc, nàng quá kinh ngạc.
‘Ông ta thực sự đã đưa cô ấy đi ư?’
‘Đúng vậy, tống khứ ả rồi. Nhưng trông cô có vẻ bất ngờ vậy?’
‘Tôi có làm gì đâu chứ, tôi chỉ nói với ông ta là cô ấy đã mang danh ông ta truyền lệnh cho tôi. Tôi không biết là cô ấy nói dối, và ông ta rất bực tức, nhưng tôi…ông ta thực đã đưa cô ấy đi rồi sao?
Mary cười thành tiếng. ‘Chẳng lẽ tôi không nói vậy sao? Việc cô làm chẳng ai dám cả. Tôi lẽ ra nên cảnh báo ngài ấy coi chừng cô ả lậm quyền, nhưng đàn ông thường xem nhẹ việc đó. Đem chuyện ra nói nhiều khi giống như phải chịu mũi dùi cho sự khó chịu của ngài ấy.’
Rowena cố nén cảm giác hài lòng mà nàng vừa cảm nhận, vừa nhắc mình rằng những gì Celia đã làm là rất quá đáng nên cô ta phải nhận kỷ luật. Warrick chắc chắn không hành động thế vì nàng, gã chỉ cho rằng Celia tiếm quyền thôi nên mau chóng trừng phạt cô ta vì thế. Sau cùng, gã chỉ phát triển khả năng ban phát đòn trừng phạt của mình mà thôi. Lý gì tình nhân được sủng ái của gã lại thoát chứ?
Rowena vội trở lại đại sảnh với một mân thức ăn mới, kế hoạch cản trở và kín đáo quyến rũ kẻ hành hạ nàng bị quên một lúc. Tuy nhiên, nàng nhận ra tâm trạng của gã đã trở nên tệ hơn. Tất nhiên, sẽ tồn tại rủi ro khi thay vì làm gã bối rối và bất an về nàng thì gã vẫn có khả năng trở nên bực tức. Cái cau mày đó theo nàng đến tận bàn ăn và cho nàng biết gã chắc chắn đang bực mình điều gì đó.
Nàng ngập ngừng tiến đến gần vì gã trông quá khủng khiếp, nhưng không thể làm được gì khác. Nhiệm vụ của nàng là tiếp thức ăn chứ không chỉ đặt nó trước mặt gã.
‘Có điều gì quấy nhiễu ngài ở đây chăng, thưa ngài?’
Rowena không nhận ra ẩn ý của câu hỏi vô tình đó cho đến khi nàng nhìn thấy ngọn lửa nhảy múa trong mắt Warrick. Nàng đã đỏ mặt. Nàng không định cố tình khiêu khích, nhưng đã làm rồi. Và trước sự kinh ngạc của nàng, nét cau mày của gã biến thành nụ cười, không phải nụ cười độc ác mà nàng ghét cay đắng, mà là sự phấn khích rất nam tính.
‘Đến đây nha đầu, rồi sẽ thấy có điều gì quấy nhiễu được ta?’
Sheldon cười ha hả bên cạnh gã, giống như mấy hiệp sĩ khác khi ngồi trong vòng nghe thấy. Sắc đỏ trên mặt Rowena trở nên nóng bức, nhưng lần này nàng không do dự. Nàng vội vòng qua bàn định đứng cạnh nhưng bỗng thấy mình bị đặt trong lòng gã.
Đây là cơ hội hòan hảo để quyến rũ gã nếu như nàng không nhớ họ đang ở trung tâm chú ý. Và nàng ý thức được có nhiều quý tộc đang ở đây gồm cả các phu nhân và cô con gái của Warrick, nên những gì nàng muốn làm chỉ là chui xuống lỗ trốn. Thực tế, nếu nàng được nhận chút kính trọng cho vị trí thật sự của mình Warrick sẽ không bao giờ đối xử với nàng thế trước tòan bộ ngưuời của gã. Nhưng nàng đã bị giáng cấp làm người hầu, không đáng chú ý với các tiểu thư, không có khả năng tự vệ trước những lời tán tỉnh bóng gió và những hành động ve vãn dù nhỏ nhất của lãnh chúa Fulkhurst.
‘Nàng nghĩ điều gì quấy nhiễu khẩu vị của ta?”, gã tiếp tục trêu cợt nàng. ‘Nàng chọn đi, rồi xem sao.’
Một sự ân xá ư? Nàng có thể gắp đầy thức ăn cho gã và có thể đi sao? Không bỏ phí thời gian, nàng ngả về phía trước để lấy dĩa thức ăn gần nhất và cảm nhận bàn tay Warrick đang trượt trên chân nàng, rồi ấn giữa đùi nàng. Nàng liền ngồi xuống lập tức, đầu đụng vào cằm gã. Cả đều nhăn mặt, nhưng sau đó gã cười khùng khục.
‘Nàng nghĩ không món nào đủ quấy nhiễu ta à?”
Rowena thầm làu bàu phản đối. Không cách nào nàng có thể thắng được trò chơi mà gã đã bày ra này, nhưng nàng không nghĩ gã dễ dàng để nàng rời khỏi. Nếu nàng có thể chịu đựng sự đụng chạm của gã một lúc, gã có thể bị chán và nhớ lại đang ngồi đây để ăn uống chứ không phải để tìm vui với thú tiêu khiển mới.
Nàng rướn người thử gắp thức ăn cho gã lần nữa, nhưng bàn tay kia của gã lại mò mẫm dưới váy nàng cho đến khi chạm đến phần đùi trần và nàng cảm thấy một sức nóng lan tỏa trộn lẫn với mắc cỡ. Thình lình nàng khiếp sợ khi nghĩ đến cảnh gã có thể mang nàng đến trạng thái gã sở hữu đêm qua, ngay tại đây, với hàng trăm cặp mắt ngấu nghiến.
Chẳng màng tự ái, nàng vặn nửa thân trên về phía gã rồi thì thầm bên cổ ‘Làm ơn’.
‘Thực tình ta rất thích lời đó trên môi nàng,’ gã đáp lời, giọng nói tràn đầy thỏa mãn. Rốt cuộc, đó là một lời nhắc nhở rành rành về lời van xin từng làm nàng nhục nhã, nhưng ngay lúc này nàng không cảm thấy như thế mà chỉ thấy mắc cỡ vì những gì gã đang làm thôi. Nhưng gã không nói thêm về chuyện đó.
‘Có lẽ giờ nàng nên nói nguyên nhân làm nàng cười hồi nãy?’
Rowena xoe tròn mắt. Tất cả những điều này là vì nàng đã làm gã rối trí bằng nụ cười chết tiệt đó sao? Gã bắt nàng chịu trận vì đã làm gã bị bối rối sao? Ý nghĩ làm nàng tức điên lên, và sự tức giận làm nàng quên cả mắc cỡ, thậm chí quên luôn những người khác có thể nghe thấy câu trả lời của nàng.
Nàng trả lời gã với một nụ cười khác, rất nhã nhặn chờ cho đến khi gã làm xong một ngụm bia.
‘Tôi chỉ đơn thuần nghĩ đến màn ghen tức của ngài trưa nay thôi, thưa ngài.’
Gã mắc nghẹn, chỉ một tiếng khò khè khó chịu thoát ra.
‘Ghen!’
Nàng ngả người ra sau nên gã có thể thấy sự quan tâm dành cho câu nói của gã.
‘Có lẽ chiếm hữu là từ đúng nhất để miêu tả. Tôi hiểu cảm nhận của ngài, chỉ mình ngài được sử dụng và hành hạ tôi, không ai được có vinh dự đó’
Warrick quắc mắt nhìn Sheldon đang cười run vai vì đã nghe hết những lời nói đó. Rồi gã chuyển ánh mắt đó sang Rowena làm nàng chỉ kịp ước phải chi không chọn nơi này để trả đũa gã.
‘Ta chắc chắn nàng rất hứng thú nhìn thấy tính khí bất thường mà nàng cho đó là chiếm hữu?’ Gã thấp giọng làu bàu. ‘Nó không cản được ta ném nàng cho người của mình và chứng kiến họ có nàng khi ta không còn tâm trạng thưởng thức nàng. Có cần ta chứng minh không?’
Đây là một trong những lời đe dọa chỉ cần nói suông, gã sẽ buộc phải thực hiện nếu như nàng không ngay lập tức cải thiện tình hình. Cơn giận của gã đã tăng, nhưng nó không làm nàng thôi không vòng tay quanh cổ gã và siết chặt.
‘Xin đừng, tôi cầu xin ngài.’ Nàng nói bên tai gã, sau đó nhẹ dần, môi nàng chạm vào vành tai gã ‘Tôi chỉ muốn chung giường với ngài, chỉ muốn biết mỗi sự đụng chạm của ngài thôi.’
Nàng cảm thấy một cái rùng mình chạy xuyên người gã, chỉ trước khi nàng bị đẩy ra. Nàng nhìn thấy cơn phấn khích đột ngột của gã khi đứng thẳng dậy, rồi nàng thấy mình muốn nổ tung vì sức nóng thiêu đốt khi mắt nàng giao với mắt gã.
‘Đi xuống dưới và ăn đi, rồi sau đó đến phòng ta’
‘Ngài muốn tắm, thưa ngài?
‘Ta muốn thấy nàng trên giường ta, nha đầu, để xem nàng chứng minh sự thực’