Edit + Beta: Vịt
Trong lòng Hàn Huấn chỉ có một câu "Quả nhiên", ngày này quả nhiên vẫn đến.
Cậu nhíu nhíu mày hỏi: "Tập đoàn Lục Chúng tạo áp lực cho anh?"
"Ừ." Từ Tư Miểu mở hợp đồng mới trên bàn ra, đưa cho Hàn Huấn.
Anh nói: "Tập đoàn Lục Chúng muốn rút tiền tất cả hạng mục của Ảnh Nghiệp Áo Pháp, lý do trên mặt là tập đoàn Lục Chúng phải thu hồi tài chính bị ép bất đắc dĩ, Hàn Bách Giang còn hỏi tôi có phải muốn nháo cá chết lưới rách, đứng ở bên cậu hay không."
Tiền của tập đoàn Lục Chúng không sạch sẽ, nếu để bọn họ rút tiền, Ảnh Nghiệp Áo Pháp bỗng nhiên bị động tẩy trắng, kế hoạch lớn anh sắp đặt mấy tháng trời, tất cả đều công toi.
Anh coi như xem thường Hàn Huấn rồi.
Trước khi《Hảo hán Lục Lâm》khai máy, Hàn Huấn đã nói mình và tập đoàn Lục Chúng có thù, hạng mục có thể sẽ chịu chút trở ngại nhỏ.
Nhưng Từ Tư Miểu mấy hôm nay đã tự thể nghiệm cái gọi là "Trở ngại nhỏ", cảm thấy Hàn Huấn định nghĩa đối với "Nhỏ" hơi chênh lệch.
Xóa đi quyền ký tên, đối với tổ phim mà nói là chuyện nhỏ, nhưng đối với một biên kịch mà nói, là chuyện lớn động trời.
Ánh mắt anh nhìn Hàn Huấn bắt đầu kính nể, bình tĩnh thong dong như vậy, lúc trước không biết đã bị tàn phá bao nhiêu lần.
Hàn Huấn sống lại lần nữa, hoàn toàn không coi lời của Hàn Bách Giang ra gì, cậu cho rằng chỉ là hận ý đối với cha khiến Hàn Bách Giang canh cánh trong lòng, nhưng bây giờ lại một lần nữa tự hỏi.
Người đàn ông tuấn mỹ trước mắt trầm tư, bút chuẩn bị ký tên trong tay xoay ở trên tay, lông mi rũ xuống một bóng râm.
Từ Tư Miểu thừa nhận, vẻ ngoài của Hàn Huấn không đi diễn phim làm minh tinh, mà giấu phía sau màn viết kịch bản, thật sự có chút lãng phí tài nguyên trời ban.
"Nghĩ gì thế?"
Hàn Huấn ngẩng đầu, trong con ngươi tràn đầy mờ mịt nói: "...... Chẳng lẽ trên tay tôi thật sự có thứ khiến Hàn Bách Giang sợ?"
Từ Tư Miểu ôm ngực khiêu mi, "Cậu hỏi tôi?"
Anh ở trong nước chỉ là một phú nhị đại thế đơn lực bạc, hơn nữa không trải qua chuyện năm trước, nhưng nhìn trạng thái hiện tại của Hàn Bách Giang, cho dù Hàn Huấn nói mình không có thứ có thể uy hiếp được Hàn Bách Giang, anh cũng sẽ không tin.
Hàn Huấn vứt bỏ suy nghĩ về chuyện hoàn toàn không biết, mở văn kiện trong tay ra, phát hiện đây là một phần hợp tác mới.
Nội dung hoàn toàn nhất trí với Ảnh Nghiệp Áo Pháp ký hợp đồng lúc trước, nhưng bên A thay đổi.
"Ảnh thị Angus?" Ánh mắt Hàn Huấn nhìn Từ Tư Miểu cũng mang theo nghi ngờ.
Từ Tư Miểu nghiêm túc nói: "Hai hôm trước vừa thành lập, công ty điện ảnh của cá nhân tôi, cậu một lần nữa ký hợp đồng, đầu tư của Ảnh Nghiệp Áo Pháp không cần rút lại, hơn nữa còn có tiền vi phạm hợp đồng có thể cầm."
Trong lòng Hàn Huấn đối với kiểu tên công ty kèm Trung Anh thế này hơi ghét, nhưng vẫn cảm động về hành động của Từ Tư Miểu.
Hàn Huấn chân thành nói: "Từ tổng, cho dù phim của tôi quay xong rồi, cũng có khả năng không bán được...... Bởi vì tập đoàn Lục Chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi dễ dàng như vậy, cho nên cho dù đổi công ty điện ảnh, bọn họ khẳng định vẫn sẽ nghĩ cách ngăn cản phim của tôi chiếu phim. Đến lúc đó để không tạo thành quá nhiều tổn thất, anh có thể không viết tên của tôi."
"Không bán được?" Từ Tư Miểu phát hiện cậu hiểu lầm, con ngươi màu hổ phách lộ ra ánh sáng nghi ngờ, "Cậu cảm thấy tôi là bởi vì bị Lục Chúng uy hiếp, sợ thành phẩm có chứa tên cậu không bán ra được? Hàn Huấn à please, tôi mới từ châu Phi về ngày, đã gặp đài truyền hình và kênh video, bọn họ đều muốn giá cao mua bộ phim này! Tôi nói với bọn họ đầu tư triệu, làm sao cũng phải bán triệu mới được, bọn họ vậy mà cũng không cảm thấy tôi là tên điên, còn muốn bàn giá với tôi!"
Từ Tư Miểu vẻ mặt vô cùng đau đớn, "Cậu như vậy rất không tốt cậu biết không, đại biên kịch của tôi, tôi là muốn để Ảnh Nghiệp Áo Pháp bồi thường tiền, không phải cậu giúp nó kiếm tiền."
Anh ngay cả quần áo cũng không thay, trực tiếp bay đến phim trường đón người, chỉ vì giải quyết chuyện này, nếu như bị người của ban giám đốc phát hiện giá trị của《Hảo hán Lục Lâm》, anh còn muốn để Hàn Huấn hủy hợp đồng với Ảnh Nghiệp Áo Pháp thì không dễ dàng.
Hàn Huấn sửng sốt, cậu quả thật có lòng tin với kịch bản, nhưng không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy.
"Xảy ra chuyện gì?"
Từ Tư Miểu cau mày nói: "Bởi vì Văn Hạc Sơn thường xuyên đề cử kịch bản của cậu với người khác, không ngừng ở trên mạng đăng, ngay cả gặp mặt với người phụ trách thu mua phim truyền hình chuyên nghiệp, ông ấy cũng không bỏ qua cơ hội đề cử. Cũng bởi vì ông ấy thích kịch bản của cậu."
Văn Hạc Sơn thường xuyên nói thích kịch bản của Hàn Huấn, nhưng hiện tại, Hàn Huấn phát hiện ông nói không phải giỡn.
Mắt cậu đờ đẫn, không thể tin được sự thật này. Cậu nói: "Đây là lần đầu tiên có người thừa nhận kịch bản của tôi."
"Tôi mới là người thừa nhận cậu đầu tiên đi." Từ Tư Miểu lé mắt liếc cậu.
"Thừa nhận của anh?" Hàn Huấn giơ giơ hợp đồng mới trong tay lên, "Lúc trước anh cảm thấy tôi sẽ bồi thường tiền cho Ảnh Nghiệp Áo Pháp mới ký với tôi đi, đó cũng tính là thừa nhận?"
Từ Tư Miểu ngụy biện, "Thừa nhận cậu sẽ bồi thường tiền cũng là một loại thừa nhận."
Hàn Huấn cười nhìn anh.
Từ Tư Miểu miễn cưỡng đứng lên giáo dục cậu, "Tôi là kim chủ của ậu, bên A, người đầu tư. Cậu tôn trọng thân phận của tôi một chút."
Trong ánh mắt anh lộ ra bất mãn, giống như Hàn Huấn không cho ra thuyết pháp xác thực, nhận sai, anh cũng sẽ không bỏ qua cho Hàn Huấn.
"Tôi vẫn luôn rất tôn trọng ngài."
"Vậy cậu diễn một đoạn yêu tôi yêu tới không thể tự kiềm chế cho tôi xem."
"......" Hàn Huấn nói, "Từ tổng, tôi đã tôn trọng ngài, ngài có thể thuận tiện tôn trọng tính hướng thẳng nam của ngài chút không."
Cứ thích đến hiện trường kêu người diễn ghen tuông, kịch sao nhiều vậy.
Tin tức truyền rất nhanh, Hàn Huấn một lần nữa ký xong hợp đồng chưa tới một ngày, đã có báo giải trí đưa tin: Ảnh Nghiệp Áo Pháp ngừng《Hảo hán Lục Lâm》, nên hạng mục từ một công ty nhỏ vô danh tiếp nhận.
Tổ phim không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, tiếp tục công việc quay phim, nhưng lời lảm nhảm bên ngoài xôn xao.
Quần chúng vây xem vốn nhìn mặt mũi Văn Hạc Sơn, hỗ trợ nói hai câu hay ho, cũng chỉ có thể coi đây là một bộ phim dở.
Văn lão sau khi tự mình đề cử, Ảnh Nghiệp Áo Pháp chẳng những không có rèn sắt khi còn nóng tuyên truyền trắng trợn, còn bỏ qua hạng mục này, đứa ngu mới không nhìn ra vấn đề. Nhưng tầm mắt đại chúng thích vẫn là bát quái ngoài lề, mọi người đều cảm thấy biên kịch ngạo mạn tướng mạo tuấn mỹ kia, đã mất đi sủng ái của phú nhị đại, rất nhanh sẽ phải mang theo "tác phẩm" của hắn mai danh ẩn tích.
Như vậy cũng tốt, loại phim dở khoa học viễn tưởng võ hiệp cảnh sát thổ phỉ này rốt cục sẽ không quay ra được cường nữ vừa mắt mọi người.
Tin đồn bên ngoài không có ảnh hưởng đến nhã hứng quay phim của Văn lão.
Chỉ cần《Giọt nước》quay phim kết thúc, Văn Hạc Sơn đều sẽ rảnh rỗi tới đây ngồi chút, xem hiện trường quay chụp của bộ sitcom thú vị, thả lỏng chút.
Lời thoại của《Hảo hán Lục Lâm》 khôi hài, cho dù người già tuổi, cũng thường xuyên xem tới râu rung loạn, cười ha ha.
《Giọt nước》là phim điện ảnh, quay lại sớm hơn《Lục Lâm》, lúc kết thúc Văn Hạc Sơn đặc biệt đi tới tổ phim, mời Hàn Huấn tham gia tiệc đóng máy.
Mảnh thiện ý của lão đạo diễn, Hàn Huấn khắc trong tim.
Nhưng cậu khách khí nói: "Văn lão, cháu tin ngài nghe qua lời đồn bên ngoài, hiện tại tổ phim đổi công ty điện ảnh, bình luận trong giới đối với cháu không tốt, cháu lúc này đi tham gia tiệc đóng máy của ngài, khả năng không thích hợp lắm."
"Lão già tôi đây mời khách ăn cơm, tôi làm chủ, có gì không thích hợp." Văn Hạc Sơn cười híp mắt nói: "Cháu chỉ là từng quan hệ với Đại thiếu gia Từ gia tốt chút, đề tài sitcom mặc dù đặc biệt chút, loại áp lực này cũng không chịu nổi?"
Văn Hạc Sơn đi con đường đấu đá nhau mấy thập niên, trong giới phỉ báng khoa trương hơn nữa ông đều gặp, huống chi loại giao dịch tiền bạc thường gặp này. Ông không có năng lực đi ngăn người khác làm loại chuyện này, cũng không có khả năng kết thúc bầu không khí này của showbiz, nhưng là chuyện ít nhất ông có thể làm với Hàn Huấn. Biên kịch có tài hoa trong mắt ông, hiếm có giống như diễn viên phái thực lực.
Nhân vật nhỏ có bất đắc dĩ và đấu tranh thuộc về mình, Văn Hạc Sơn vừa nhìn kịch bản là hiểu.
"Ta luôn tin bộ phim này có thể chứng minh thiên phú và tài hoa của cháu, lão già một chút cũng không sợ lời lảm nhảm." Ông ngữ trọng tâm trường nói, "Tiểu Hàn, hiện tại Ảnh Nghiệp Áo Pháp rút tiền, nếu như tổ phim có gì khó khăn cháu cứ việc nói, ông già ta đây cái gì không có, bạn bè phóng khoáng giàu có không ít, tiệc đóng máy tối mai cháu nhất định phải đến, ta giới thiệu các cháu làm quen chút."
Bạn bè của Văn Hạc Sơn, đều là thâm niên lâu trong giới. Đạo diễn nổi tiếng, diễn viên gạo cội, nhà làm phim và mội hai vị nhà đầu tư tính tình hợp nhau.
Coi trọng mà ông đối với Hàn Huấn có thể thấy được lốm đốm.
Tiệc đóng máy của《Giọt nước》làm trong biệt thự của Văn Hạc Sơn, ông cụ cực kỳ thân mật chuẩn bị sân BBQ, mời toàn nhân viên tổ phim ở bên bãi cỏ bể bơi thong dong từ từ tán gẫu.
Hàn Huấn là đến một mình, cậu mặc một bộ tây trang màu xám tro vừa người, tóc đặc biệt cắt tỉa, chỉnh đốn lại chán nản đầy người quen tản mạn ở tổ phim, lại khôi phục thành một thanh niên tinh xảo ưu nhã.
Cậu trịnh trọng xách theo quà tặng đến, vừa vào cửa đã nhận được tiếp đón nhiệt tình của Văn lão.
"Đây chính là biên kịch《Hảo hán Lục Lâm》mà tôi nói. Hàn Huấn. Lời thoại Tiểu Hàn viết khá tốt, lão già mục nát tôi đây xem cũng bật cười, các người đến lúc đó nhất định phải xem, nhất định phải xem."
Văn Hạc Sơn dẫn Hàn Huấn chào hỏi với người trong biệt thự, trong lời nói lộ ra thích thú với Hàn Huấn.
Một thanh niên mặc T-shirt nhàn nhã, từ trên lầu đi xuống, hắn đeo một mắt kính tròn viền vàng,T-shirt rộng thùng thình bao lấy bả vai gầy yếu.
Hắn nhìn thấy Văn Hạc Sơn, cười hô: "Ông nội."
Cháu trai Văn Hàng của Văn Hạc Sơn cũng là một đạo diễn, hồi đại học quay phim phóng sự đã đạt được không ít giải, chờ hắn tiếp xúc giới điện ảnh, mới thật sự bộc lộ tài năng.
Hàn Huấn nhìn quần áo tùy ý của hắn, nhất thời có chút hoài niệm.
Đạo diễn này con người như bề ngoài, từng ở phim trường《Trái tim mỹ vị》 bận tới tóc tai xốc xếch sắc mặt tiều tụy, thức đêm cùng cậu thương lượng sửa đổi lời thoại kịch bản, để gần sát ý nghĩa chính của câu chuyện.
Văn Hạc Sơn thấy cháu trai bảo bối đi xuống, lập tức gọi: "Hàng Hàng, giới thiệu cho các cháu quen biết chút, đây là biên kịch của《Hảo hán Lục Lâm》, Hàn Huấn."
"Xin chào, ông nội thường xuyên nhắc đến cậu." Văn Hàng và Hàn Huấn bắt tay khách khí, nhưng thái đội của hắn không tính là nhiệt tình.
Văn Hàng thích kịch bản phải nội hàm sâu sắc, mang theo chút ôn tình thẩm thấu lòng người.
Nhưng bộ phim đạt được hết lòng của ông nội, tràn đầy tư tưởng và ngôn luận điên cuồng, hắn giở trang đã đặt xuống, kịch bản này buồn cười thì buồn cười, dùng từ vô cùng dung tục, hắn không thích.
Nhưng nhìn mặt mũi ông nội, Văn Hàng vẫn nói: "Hoan nghênh thầy Hàn đại giá quang lâm, như vậy tối nay trình diện đã có biên kịch ưu tú."
Văn Hạc Sơn tò mò, "Sao, cháu còn mời biên kịch kia?"
Văn Hàng cười nói: "Thầy Tôn Hạo Nhiên á."