Tối đó Dụ Diên liệt kê ra một danh sách các linh kiện máy tính cần mua, để sáng hôm sau dậy thật sớm đi mua.
Gần nhà Lô Tu Hòa có cửa hàng mà cha Lô có quen biết, cho nên giá cả có hợp lí hơn chút, Dụ Diên vừa xuống xe thì thấy Lô Tu Hòa cầm theo hai phần miến xào, đang đứng ở trạm xe phất tay với mình.
"Đến đây, ăn sáng trước." Lô Tu Hòa nói, "Cậu tới cũng sớm quá đi, tôi dậy không nổi luôn á."
"Cũng bảo cậu không phải ra đón tôi rồi." Dụ Diên nhìn vành đen dưới mắt cậu bạn, "Không phải tối qua lúc giờ cậu nói đi ngủ mà?"
Nhớ tới trận cãi vã tối qua, Lô Tu Hòa chỉ cảm thấy huyệt thái dương đau muốn chết.
Đây là chuyện quái quỷ gì chứ.
"Cũng đâu phải vừa nằm lên giường là ngủ ngay được, tôi bị phiền mãi mới ngủ được. Thôi, cũng chẳng mệt lắm, đi, đến cửa hàng."
Có danh sách linh kiện cần mua, cho nên mua rất nhanh, trong cửa hàng không có, ông chủ liền qua các cửa hàng khác lấy, đỡ phải đi nhiều chỗ mua.
Dụ Diên thử tại chỗ một lúc, vì là máy mới, tốc độ máy gần như dàn máy kia của Dịch Sâm.
Không có thiếu niên nghiện mạng nào mà không thích tính năng máy móc tốt, nó giống như ra chiến trường là phải có súng, huống chi đây còn là Dụ Diên kiếm tiền mua được, đi một ngày tới nửa ngày là xoay quanh nó.
Cho nên lúc chân chính mua máy về được tận tay, Dụ Diên rất vui vẻ, gọi một chiếc taxi, trước khi nói lời tạm biệt với Lô Tu Hòa còn mời một điếu thuốc lá.
Dụ Diên ngồi trên xe, nhịn không được nhắn tin cho Dịch Sâm.
Dụ Diên: Máy đã lắp tốt [hình ảnh].
Sau năm phút, một yêu cầu chat voice hiện lên.
Dụ Diên bất ngờ, vội vàng ấn nghe.
"Về đến nhà rồi à." Bên Dịch Sâm có hơi ồn.
"Vẫn chưa, đang trên xe." Dụ Diên hỏi, "Anh đang ở đâu vậy?"
"Sân bay."
"Đi đâu vậy?"
"Đi công tác." Dịch Sâm nói, "Ba ngày."
Dụ Diên hạ cửa sổ xe xuống chút: "...Sao đột ngột vậy?"
"Quyết định lâm thời, qua bên đó thị sát, không phải chuyện gì lớn." Dịch Sâm đưa vé máy bay cho nhân viên làm thủ tục, "Mấy ngày tới chắc không lên mạng được."
"Không sao." Dụ Diên liếc nhìn hướng tài xế lái, nhỏ giọng, "Chúng ta...còn có thể gọi video mà."
Dịch Sâm nhíu mày, như nhớ tới gì đó: "Có phải là tối hôm qua em đã quên gì rồi."
Dụ Diên: "Hả, quên cái gì?"
Giọng người đàn ông trở lên nghiêm túc: "Đã quên gọi cho anh nghe."
Nhân viên đang làm thủ tục đột nhiên ngừng lại, sau đó hồi hồn rất nhanh.
Cô đưa hai tay nâng vé tới, nụ cười không thay đổi: "Chúc ngài có một chuyến đi vui vẻ."
Dụ Diên câm nín.
Tối hôm qua sau khi tắt live, bọn họ mở video, Dụ Diên vừa nói chuyện vừa tra linh kiện, sớm quên khúc nhạc dạo ngắn kia tới tận chân trời rồi.
Dịch Sâm nhận lại giấy tờ, hỏi cậu: "Hôm nay bù lại cho anh?"
Trợ lý sinh hoạt vẫn đi phía sau anh, nghe hết được nội dung trò truyện, vẻ mặt thì bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng đã đất rung núi chuyển.
Ông chủ hắn là đang...tán tỉnh đó hả??
Chờ đã! Từ lúc nào mà ông chủ nói chuyện yêu đương vậy? Mỗi ngày mười mấy tiếng hắn đi theo ông chủ chuẩn bị mọi thứ, sao lại không nhận ra được chuyện này???
Dụ Diên nói càng lúc nhỏ đi: "Để tối, tối nói sau đi. Vậy anh sắp lên máy bay rồi à?"
"Còn sớm..." Dịch Sâm giương mắt, ra hiệu cho người phía sau, để bọn họ qua cửa an ninh trước, còn mình thì gọi xong cuộc điện thoại này sẽ qua sau.
Trợ lý vội hỏi: "Vậy bọn tôi qua trước."
Dịch Sâm gật đầu, đi tới góc nào đó tương đối yên tĩnh, lưu lại hai vị trợ lý đứng ở phía sau hai mặt nhìn nhau, mê man đầy mặt.
Dịch Sâm không thích lãng phí thời gian ở sân bay, mỗi lần tới sân bay, làm xong thủ tục là qua sảnh chờ rồi lên máy bay luôn, cho nên mới nói chưa được bao lâu, loa nhắc nhở đã vang lên.
Cuối cùng vẫn là trợ lý tiến lên, nhắc nhở anh: "Sếp Dịch, máy bay sắp..."
Dụ Diên nghe thấy, nói được một nửa thì dừng: "Vậy anh lên máy bay trước đi."
"Ừm." Dịch Sâm đáp lại, đang định cúp điện thoại thì đầu dây bên kia đột nhiên nói: "Anh hạ cánh thì gửi tin nhắn cho em nhé."
Sau khi hạ cánh báo bình an, là chuyện rất bình thường, nhưng Dịch Sâm lại ít khi nghe thấy. Thật ra anh bay tới bay lui nhiều nên xem nó là chuyện bình thường, có lúc đi công tác vài chuyến, bạn bè chẳng ai hay biết, đến cả ba mẹ hạ cánh mấy tiếng rồi mới nói cho anh biết.
Không có người chờ anh báo bình an.
Dịch Sâm cầm điện thoại, vốn đang phiền muộn vì chuyện đi công tác đột xuất thoáng cái đỡ đi rất nhiều.
"Được."
Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Dịch Sâm lại thâm sâu hơn mấy phần.
"Chàng trai." Đèn đỏ, tài xế dừng xe, nói chuyện với Dụ Diên, "Bạn gái à?"
Đa số các tài xế taxi rất thích tám chuyện, trước giờ Dụ Diên thường chỉ nói qua loa cho qua, nhưng lần này cậu lại chớp chớp hàng mi, nói: "Dạ...người yêu ạ."
Cái từ "người yêu" nói ra từ miệng có hơi kỳ cục, thường thì mọi người hay quen dùng "bạn trai" hoặc "bạn gái", tài xế nghe xong cũng ngẩn ra, rồi mới cười nói: "Há, được đấy, với tuổi này của cậu nên yêu đương mới phải. Trông cậu đẹp trai thế này, chắc có rất nhiều cô thích nhỉ? Mà bạn gái cậu chắc cũng phải lo lắm nhỉ?"
"Không có ạ, không có cô nào thích cháu hết." Dụ Diên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới người mình thích, nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Là cháu phải lo lắng mới đúng."
_ _
Ngày hôm nay, Dụ Diên vừa mở Trực tiếp, các viewer liền phát hiện có gì đó thay đổi.
"??? Mắt tui hết cận? Đột nhiên mắt tui sáng hẳn lên, không còn mờ mờ nữa...Đồ họa Blu-ray?"
"Tui còn tưởng cậu lại đến nhà ông chủ á, nhìn phông nền thì ra vẫn là nhà cậu."
"Chúc mừng Diên Diên sắm được máy mới ~"
"Streamer lắp mất bao nhiêu tiền vậy? Chơi mượt không? Mấy nay tui cũng muốn đổi máy, quỳ xuống cầu cậu cho xin một bản danh sách lên đồ!"
"Đổi CPU." Dụ Diên báo giá ra, nói tiếp, "Tôi tự tra tư liệu, lắp đại, không chuyên nghiệp đâu...nếu mọi người muốn, lát nữa tôi sẽ phát danh sách các linh kiện ở khung thông báo."
Vừa nói xong, khung tin nhắn riêng sáng lên lấp lóe.
Vì nhân khí dần cao, càng ngày Dụ Diên càng nhận được nhiều tin nhắn, bình thường vẫn hay xem. Ngoài ra Dụ Diên còn cài đặt qua, chỉ có tin nhắn riêng của viewer trên bảng tặng sao cậu Trực tiếp mới có nhắc nhở chớp tắt kia, tiện cho các ông chủ lên xe.
Dụ Diên mở game ra, dùng điện thoại mở app ấn xem tin nhắn riêng này.
[Điện tử Linh Động: Chào Yanxyan! Tôi là nhân viên công ty, bên chúng tôi muốn thương lượng hợp tác với bạn, xin hỏi có thể cho chúng tôi phương thức liên lạc được không?]
Linh động: 灵动 tui có đi tra mà chả biết có công ty nào lại tên linh động, lên google ảnh cho thành"thông minh", mà hổng lẽ lại là công ty thông minh, nên tui đành giữ nguyên, ai biết thì giúp tui với nha.
Từ khi kết thúc thịnh yến hàng năm, mấy kiểu tin nhắn thế này Dụ Diên nhận được rất nhiều, đa số đều tìm cậu ký quảng cáo, nào là buôn giầy, nào là bán mèo con chó con, thậm chí còn có người tìm cậu gia nhập thế giới giải trí...
Hiểu biết về phương diện này của Dụ Diên hoàn toàn là con số không, có tìm hiểu tra xét cũng không được chính xác, nên cậu không dám đồng ý, đều từ chối hết, dù sao cũng là đồ để fans xài, không có bảo đảm gì thì cậu không thể cứ thế mà nhận quảng cáo.
Nhưng Linh động là công ty thiết bị về game rất nổi tiếng, nổi tiếng tới mức độ nào thì - -rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đều ngầm lựa chọn dùng thiết bị mang nhãn hiệu của họ. Gần đây, Linh động còn kí hợp đồng cùng CN, nói tới đây thì ba tựa game lớn như LOL, PUBG cùng DOTA đều có Team nổi danh có đại ngôn là Linh động.
Tương đương với ngành công nghiệp liên quan thiết bị như Star TV.
Dụ Diên nhớ lần trước tới nhà Dịch Sâm, dùng máy tính kia cũng là nhãn hiệu của Linh động. Cậu hơi do dự, không từ chối thẳng, mà xác nhận thân phận của người nọ xong mới gửi wechat qua.
Dịch Sâm vừa mới xuống máy bay không bao lâu, thì nhận được điện thoại của Mạc Nam Thành.
"Nghe nói em tới M thị?"
Dịch Sâm ngồi vào ghế sau, giọng nhàn nhạt: "Sao anh biết?"
"Sáng này ăn sáng thì đụng phải quản lý Ngô, hắn nói trưa nay em bay qua đây." Khẩu khí Mạc Nam Thành khác với trước đây, có hơi ủ rũ, "Trưa nay nếu em không bận việc quá, cùng ăn một bữa đi."
Dịch Sâm nói, "Không ăn."
Mạc Nam Thành nói: "Anh cầu em đó, anh đặt phòng ăn rồi, rượu cũng chuẩn bị sẵn, mấy món để nhắm, em uống gì anh uống cái đó, không muốn uống thì uống nước suối cũng được."
Dịch Sâm không có hứng thú với rượu của hắn, đổi từ rượu qua nước suối cũng chẳng có hứng thú.
Nhưng anh cảm thấy nghe giọng Mạc Nam Thành có vẻ hơi rầu rĩ. Người như Mạc Nam Thành, cà lơ phất phơ xuân phong đắc ý ngày ngày, nụ cười bên miệng ít khi tắt.
Cho nên hai người họ gặp mặt nhau lúc giữa trưa ở trong phòng ăn trên thuyền lớn nào đó.
Mạc Nam Thành nói: "Hải sản nhà hàng này rất tươi, em nếm thử đi!"
"Hai giờ em phải tới chi nhánh công ty." Dịch Sâm ngồi xuống, dùng khăn lông nóng lau sạch đầu ngón tay, "Có chuyện thì nói thẳng, không thì không kịp."
[Tui edit đến đoạn này xong off từ đầu tháng tới giờ mới có hứng trở lại đó:v, cũng tại chương này nó hơi dài, cứ nghĩ còn hơn chục chương nữa là hoàn rồi nên có lết.]
Anh chạy từ sân bay tới đây, cũng mất không ít thời gian rồi, đến giờ đã một giờ rưỡi.
Quan hệ giữa hai người không tồi, Mạc Nam Thành cũng không nói mấy lời thừa với anh.
"Em có thể tra giúp anh địa chỉ một streamer nữ..."
"Không được." Dịch Sâm không suy nghĩ gì từ chối luôn.
"..." Nét cười trên mặt Mạc Nam Thành vơi đi mấy phần, nói, "Em đừng có thế chứ, nếu em không đồng ý, anh cũng chỉ có thể dùng cách phi pháp."
Dịch Sâm nói: "Ý anh là để em báo cảnh sát?"
"Đừng mà." Vẻ mặt Mạc Nam Thành như đưa đám.
Dịch Sâm nhàn nhã gắp cá: "Anh muốn tìm ai? Đoàn Đoàn?"
Mạc Nam Thành tưởng có hi vọng, vội vàng nói: "Không phải! Là Lộ Lộ!"
Cũng không chờ Dịch Sâm hỏi tiếp, hắn tự khai ra hết, "Hôm thịnh yến ấy, anh uống nhiều quá, cùng cổ đi thuê phòng...Ai ngờ hôm sau tỉnh lại, cổ bỏ đi luôn, anh lại quên hỏi tên cổ. Xong anh mất cả ngày trời ròng rã lật tung Trực tiếp bên em mới tìm được người, anh có phát mấy bình luận, nhưng cổ không thèm để ý đến anh, lại còn cấm chat anh..."
Nếu đổi thành người khác, đi là đi, không bệnh là được.
Nhưng Lộ Lộ là hắn thích thật sự, hắn cảm thấy giữa hai người có sự ăn ý rất nhiều.
Hiển nhiên là chỉ có hắn cảm thấy như vậy.
Dịch Sâm mới nói: "Người ta đi có nghĩa là không có hứng thú gì với anh, mà anh kinh nghiệm đầy mình, hẳn là rất hiểu cái này."
Mạc Nam Thành: "Những người đó đều có ý tranh thủ một phen, được thì tốt, không được thì bỏ."
"Vậy anh cứ đi tranh thủ." Dịch Sâm nói, "Em không giúp được."
"Này có gì khó đâu, em chỉ cần đưa tư liệu của cổ ra, anh xem qua một tẹo, là anh theo đuổi người ta, lại không phải làm chuyện gì xấu xa..."
Với tính cách của Mạc Nam Thành đúng là sẽ không làm ra chuyện gì xấu, xem ra lần này có vẻ nghiêm túc.
Nhưng tình cảm ra tình cảm, nguyên tắc là nguyên tắc.
"Không được." Dịch Sâm cúi đầu, nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy, "Em muốn tới công ty, bữa này em mời."
"Dịch Sâm" Mạc Nam Thành bị Trực tiếp cấm đã nén giận tận mấy ngày nay, lần này lại bị người anh em tự nhận là tốt nhất từ chối, liền phát giận.
Hắn đứng dậy, nuốt lại giọng vừa nãy, nói, "Không tra tư liệu cũng được, em là ông chủ, cổ sẽ nhận ra em, em nối cầu giúp anh, cái này không khó đúng chứ?"
Dịch Sâm cau mày, đang định nói gì đó thì...
Nhưng hành động nhỏ này lại tạo thành kíp nổ dấy lên ngọn lửa nhỏ trong mắt Mạc Nam Thành.
"Lại là vẻ mặt này." Mạc Nam Thành như là không thể nhịn được nữa, hắn đứng đó, vẻ mặt phức tạp, đột nhiên lại hỏi, "Dịch Sâm, có phải trong thế giới của em chỉ có mỗi em, những người khác đều không lọt được vào mắt em, không đáng để em bỏ ra chút sức lực nào đúng không?"
Dịch Sâm đang chỉnh lại vạt áo khẽ dừng lại, đáy mắt dấy lên một tia không rõ.
Hành động này lại thoáng như lạc đà đè chết cọng cỏ cuối cùng, Mạc Nam Thành nói: "Em biết không, ở ngoài anh luôn nói với người khác chúng ta là anh em tốt, nhưng trong mắt người khác nhìn anh - -bọn họ chỉ thấy anh rất buồn cười, Dịch Sâm em coi anh là gì, em xem anh như cái đuôi theo sau, ngày ngày mặt nóng dán mông lạnh ngu ngốc là em. Mà anh ở chỗ này tự xưng anh gọi em, xem không phải quá buồn cười hay sao?"
"Có lúc anh cũng tự nghĩ, cmn sao anh cứ suốt ngày dán tới em làm gì, cũng đúng, em nhà lớn nghiệp lớn, nhưng anh lại không thiếu một miếng cơm ăn kia của em. Chúng ta quen biết thời gian đủ dài, nhưng cmn từ trước tới giờ cũng toàn là anh chủ động hẹn em, còn phải cầu xin mời chờ em mới tới. Vẻ ngoài em đẹp trai cũng chẳng liên quan gì tới anh, anh đây thẳng như trụ chọc trời."
(??? gì vậy anh giai ==.)
"Sau đó anh đã nghĩ rõ."
Mạc Nam Thành nói tới đây thì dừng.
Thật ra hắn có hơi hối hận, nhưng nói cũng nói ra rồi, để mà dừng lại cũng không dừng được - -
"Anh thấy em thật đáng thương."
Dịch Sâm đứng thẳng người, không nhúc nhích, vẻ mặt bất biến, nhưng hai mắt tối sầm tới đang sợ.
"Mọi người đều nói, Dịch Sâm em lợi hại, ghê gớm, vừa tiếp nhận công ty đã ép cho đám thân thích kia không ngóc đầu được, mấy năm trôi qua, quy mô công ty ngày càng mở rộng."
Mạc Nam Thành nói tiếp, "Nhưng em ngoại trừ tiền ra thì còn có gì?"
"Tình bạn, bỏ qua nhóm người hợp tác xã giao, thì em còn lại mấy người bạn bên tay?"
"Tình thân, những thân thích kia anh không nói, chỉ ngay Dịch Nhiễm kia cũng chỉ thân với em hơn tí, nó ở trong mắt em không khác anh là bao, đều là chó liếm theo em. Ba mẹ em - - chỉ sợ họ cảm thấy con trai họ như con buôn, vì kiếm tiền mà cái gì cũng không quan tâm."
"Tình yêu...ha ha."
"Em như cỗ máy vậy...em nói xem em có thể yêu ai không?"
Mạc Nam Thành cảm thấy mình đang phát cáu, nhưng hắn càng nói càng khó chịu, chẳng dễ chịu gì.
Hai người im lặng lúc lâu.
Trợ lý theo sau không dám thở mạnh, cũng không ai dám lên tiếng nhắc nhở Dịch Sâm, phải đi.
Sau một lát, là Dịch Sâm có động tác trước.
Anh vẫn như trước, không tức giận cũng không cười nhạo, chỉ hỏi lại: "Nói xong chưa?"
Mạc Nam Thành: "..."
"Xong rồi thì em đi đây." Dịch Sâm cài xong cúc áo cuối cùng, bước tới trước hai bước.
Sau đó anh dừng lại.
"Tuy em chẳng muốn cùng anh thảo luận mấy chuyện không có nghĩa này, nhưng em vẫn cảm thấy phải đính chính một chỗ."
Dịch Sâm liếc mắt, nhìn Mạc Nam Thành, "Em có bạn trai."
Mạc Nam Thành chấn động, ngẩng đầu: "Là tiểu streamer kia?"
"Không liên quan gì tới anh." Giọng điệu Dịch Sâm hờ hững, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, "Còn nữa, nếu anh thích một người thật sự, nên tôn trọng sự lựa chọn của người ấy, mà không phải đến chặn cửa nhà người ta."
Nói xong, Dịch Sâm cũng không quay đầu lại rời đi, mang theo một trận gió mát.
Thấy anh rời thuyền, trợ lý vội vàng tới nghênh đón, giọng điệu cẩn thận từng ti từng tí một: "Sếp Dịch...chúng ta đi đâu?"
Mới vừa nãy xảy ra một trận như vậy, là người bình thường cũng không ai tập trung vào công tác được đi.
Dịch Sâm ngồi vào trong xe: "Công ty."
Sau một lát, xe đen khởi động.
Dịch Sâm nghiênh đầu, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Vì là chất liệu thủy tinh, nên dù là phong cảnh có đẹp tới đâu cũng bị che mờ bởi một lớp bụi, làm cảnh buồn đi.
Vẻ mặt anh lúc này như nứt ra một khe nhỏ tới mức khó mà nhìn thấy.
Anh theo bản năng cầm điện thoại lên, chờ tới lúc phản ứng lại thì tin nhắn đã được gửi đi.
: Diên Diên.
Nhìn tin nhắn này, luôn cảm thấy hơi ngốc ngốc. Dịch Sâm mở khung chat, đang định gõ "không sao rồi", chữ còn chưa gõ xong, bàn tay khẽ rung lên.
Tiểu streamer: Sao vậy?
Tiểu streamer: [ hình ảnh ]
Trong ảnh là một bát miến chua cay, trên đó còn tỏa hơi nóng, kích thích vị giác người xem.
Tiểu streamer: Em ăn cơm trưa ở đây, miến chua cay ở đây rất ngon, lần sau nếu anh tới Mãn Dương...Em dẫn anh đến đây ăn.
Tiểu streamer: Anh ăn cơm chưa?
Dịch Sâm nắm thật chặt điện thoại trong tay. Mở bức ảnh miến chua cay kia ra xem nhiều lần, vốn trái tim như bị rơi vào hầm băng lại được người vớt lên cẩn thận, còn dịu dàng hôn một cái.
: Không có gì.
: Chỉ là hơi nhớ em.
________
>"