Dụ Diên xem qua nhiều video cắt ghép giữa cậu và Dịch Sâm, nên quá quen với cái cảnh tác giả sáng tác đồng nhân H các kiểu, cảnh gì cũng từng đọc hết qua.
Thế nhưng mấy chương H trong truyện kia không viết Dịch Sâm sẽ kề sát vào tai cậu, dùng giọng nói trầm thấp đầu độc cậu.
"Cởi giúp anh."
Suýt chút nữa cậu đã nổ súng tại chỗ trước.
Ban đầu là đau, Dụ Diên chôn mặt vào gối, còn hoài nghi mình có khi nào cào nát cái gối này không nữa.
Dịch Sâm nghe thấy tiếng rên cố gắng kìm nén của cậu, đau lòng: "Đau lắm sao? Hay chờ chút đã..."
Dụ Diên không kêu đau, là vì sợ Dịch Sâm dừng lại, cũng đến bước này rồi còn dừng lại thì chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nên cậu mang theo tiếng khóc nói dối: "Không đau, rất thoải mái."
Dịch Sâm biết cậu đang lừa người.
Thế nhưng tiếng khóc nức nở rên rẩm quá câu người, anh cúi đầu hôn cậu một cái: "Tiếp nhé, em cố nhịn một chút. Sau đó sẽ nhận sai với em."
...
Dịch Sâm đã cố gắng dịu dàng nhất có thể, nhưng đến kết thúc thì trên người Dụ Diên vẫn có thêm vài dấu vết.
Trước đó anh đã cố nhẫn nhịn, sau thì vô ý thức tăng thêm lực tay, eo Dụ Diên lại không bao nhiêu thịt, nắm chặt chút làm cậu bầm xanh một mảng.
Anh hôn lên mảng màu xanh, tiếp tục giúp Dụ Diên rửa sạch: "Xin lỗi, làm em đau."
Dụ Diên mệt đến rã rời, cậu cảm thấy cả người đau mỏi, tay còn không buồn nhấc.
Nghe vậy, cậu lên tinh thần, cầm lấy ngón tay Dịch Sâm: "Không đau, rất thoải mái."
Dịch Sâm mím môi, tay vẫntiếp tục.
"Thật mà." Dụ Diên nói, "Không lừa anh đâu. Mới đầu có hơi đau thật, nhưng mà sau đó..."
Cậu đỏ mặt, rất thẳng thắn, "Rất, rất thoải mái."
Dịch Sâm nhẹ dạ đến rối tinh rối mù, suýt chút nữa bắt cậu làm hiệp hai.
Giúp Dụ Diên rửa sạch xong, Dịch Sâm đứng dậy đi tới WC, tắm qua người.
Mùi còn vương lại trong phòng quá nặng, tuy Dụ Diên rất mệt, nhưng căn bản ngủ không được.
Cậu cố nhịn đau trở mình, nghe tiếng nước trong wc, cười không nhếch nổi miệng.
Lại quay người, mới phát hiện điện thoại để trên bàn đang sáng màn hình. Cậu cầm lấy xem, là có người trong nhóm Nhất Ngôn Đường @cậu.
Mấy cô gái Đoàn Đoàn thấy nhân khí Dụ Diên đè bẹp Quai Tú, phát lời chúc mừng ở trong nhóm. Dụ Diên liếc nhìn thời gian, đã là hai giờ trước, cậu vội vàng mở khung trò chuyện, đáp lại vài câu cảm ơn.
Đã là nửa đêm, Đoàn Đoàn cùng Lộ Lộ là con gái nên không thức đêm, chỉ có một vị nam streamer Dương Dương trong nhóm còn tỉnh.
Dương Dương: Cu em, sao muộn thế này cậu mới nổi bong bóng? Các cổ ngủ hết rồi.
Dụ Diên: Nãy em đang bận... Anh còn đang trực tiếp hả?
Dương Dương: Không, mới tắt live [ hình ảnh ] tôi đang ăn đêm nè.
Dụ Diên: [ chảy nước miếng. jpg]
Vốn Dụ Diên còn chưa nghĩ tới gì, nhưng vừa nhìn thấy hải sản nướng trong ảnh, không nhịn được nuốt nước miếng.
Việc vận động vừa rồi quá hao sức, mấy món ăn tối ban nãy đã sớm bị cậu tiêu hóa hết.
Dụ Diên nhìn đồng hồ, hơn nửa đêm rồi, gọi thức ăn ngoài còn phải chờ lúc lâu, mà bản thân làm thì...
Cậu đột nhiên nghĩ đến bánh gatô trong tủ lạnh.
Quá ngọt, không thích hợp tiêu hóa về khuya. Dụ Diên vừa do dự, vừa mở wechat ra, ấn mở khung chat Dịch Nhiễm.
Dụ Diên: Dịch Nhiễm, cậu đã ngủ chưa?
Đầu kia đáp lại rất nhanh.
Dịch Nhiễm: Còn chưa, tôi còn chưa về nhà, sao thế?
Dụ Diên: Không có gì... Chỉ muốn nói với cậu một tiếng, trong tủ lạnh có bánh gatô, đói bụng thì lấy mà ăn.
Dịch Nhiễm:?
Dịch Nhiễm: Ơ cmn! Chị dâu tới Tấn Thành hả?!
Dụ Diên:... Chị dâu?
Dịch Nhiễm: Cậu đừng có xấu hổ, tôi biết hết á! Bảo sao lúc tôi muốn vào live tặng quà cho cậu thì mới biết cậu nghỉ.
Dụ Diên: Đừng tiêu lung tung, một nửa tiền phải chia đều cho nền tảng.
Dịch Nhiễm: Vậy cũng là cho anh tôi mà, không sao hết á, tiền này đi dạo một vòng lại về túi, tôi biết rõ lắm.
"..." Dụ Diên kinh ngạc đến ngây người.
Sao trước đây cậu không nghĩ tới nghỉ?
Tuần trước cậu còn nửa đùa nửa thật nói mình phải nuôi gia đình, kết quả là Dịch Sâm trực tiếp đập tiền vào cho cậu, lên thẳng bảng đại gia trên nền tảng.
Vốn cậu còn đau lòng muốn chết đi được, giờ nghĩ như vậy... hình như cũng thấy đúng nha.
Dịch Nhiễm: Ủa Diên Diên rất thích ăn bánh gatô hả? Tôi biết một tiệm bánh gato ăn cực kỳ ngon, ngày mai tôi đi mua cho cậu nha?
Dụ Diên: Không cần đâu, bánh gatô quá ngọt, tôi không hay ăn.
Dịch Nhiễm: Vậy đang yên đang lành cậu mua bánh gatô làm cái gì, anh tôi cũng không thích ăn ngọt.
Dụ Diên: À. Bởi vì ngày hôm qua là sinh nhật Dịch Sâm, nên mua cho hợp cảnh.
Dịch Nhiễm: Gì cơ?
Dịch Nhiễm:??
Dụ Diên:... Sao vậy?
Dịch Nhiễm: Không. Tôi xem lịch, hôm qua không phải là sinh nhật anh tôi!
Lần này đến phiên Dụ Diên đặt câu hỏi.
Dịch Nhiễm: Hình như sinh nhật anh tôi vào tháng năm hay tháng sáu gì đó.
Dụ Diên: À không, trên bách khoa baidu viết chính là ngày hôm qua...
Dịch Nhiễm: Ha ha. Trên đó sao mà tin được, % viết trên đó đều là giả.
Dụ Diên:...?
Dịch Nhiễm: Chờ chút, đến giờ cậu còn tưởng rằng hôm qua là sinh nhật anh tôi hả? Anh tôi không nói cho cậu biết hả?
Dụ Diên:...
Tắm rửa lại lần nữa, Dịch Sâm cảm thấy khoan khoái cả người
Anh mặc đại chiếc áo ngủ trên người, đi ra thì thấy Dụ Diên đang nằm úp sấp người chống cằm xem điện thoại.
"Sao còn chưa ngủ." Dịch Sâm hất chăn giường ra, nghiêng thân nằm đối diện cậu, "Không phải mệt lắm sao?"
Dụ Diên khóa màn hình lại, không nhịn được dùng chân giẫm giẫm bắp đùi Dịch Sâm, lực rất nhẹ: "... Sao anh lại lừa em hả?"
Dịch Sâm nhíu mày, bị giẫm còn cười: "Anh lừa em cái gì?"
"Anh còn cười." Gây ra một đại Ô Long như thế, Dụ Diên lúng túng muốn chết đi rồi, "Ngày hôm qua rõ ràng không phải sinh nhật của anh, sao anh lại không nói?"
Cậu lại còn mua bánh gatô, cắm nến, tặng quà!
May mà không hát chúc mừng sinh nhật, không thì cậu tự bóp chết mình đi cho rồi!!
"..." Dịch Sâm bất đắc dĩ, "Bị phát hiện nhanh vậy?"
Dụ Diên cũng không quá tức giận, cảm thấy quá mất mặt mà thôi. Cậu hào hứng chuẩn bị lâu như vậy, tự cho là sẽ khiến anh có một niềm vui bất ngờ, không nghĩ tới lại là lầm ngày.
Baidu quá vô căn cứ, sớm biết thế cậu nên hỏi Dịch Nhiễm.
Dụ Diên cũng không đáp lại, khó khăn trở mình, kéo chăn lên tận mặt: "Em ngủ."
Dịch Sâm áp tới ôm cả chăn lẫn người: "Giận rồi?"
"Không có giận." Dụ Diên phụng phịu "Mất mặt quá thôi, chắc chắn tối qua anh cười thầm em suốt."
"Không có, sao anh cười em được." Dịch Sâm nói, "Ngày hôm qua chính là sinh nhật anh, tổ chức sớm cũng không được?"
Dụ Diên bật cười: "... Sớm năm tháng sinh nhật?"
"Vậy cho dù là anh ăn mất của em, lấy không chiếc đồng hồ đeo tay của em. Vậy thì mai anh cũng trả em một sinh nhật."
Dụ Diên vốn cũng không giận, nghe anh nói như thế, không nhịn được cười ra tiếng: "Nói gì vậy hả?"
Dịch Sâm buông tiếng thở dài: "Ừm... Năm trước anh không tổ chức sinh nhật, xem như em bù cho anh."
Lúc này Dụ Diên nhúc nhích.
Cậu thoáng trở mình, lại vì hơi quá sức, làm cậu kêu "đau".
Dịch Sâm còn đang ôm cậu, vừa quay đầu, mặt hai người chạm phải nhau.
Dụ Diên hỏi anh: "Sao năm trước lại không tổ chức?"
"Bận rộn, cũng lâu rồi không tổ chức nữa." Dịch Sâm nói, "Hơn nữa cũng lớn rồi, còn ai tổ chức tuổi này."
Trước đây Dụ Diên cũng cảm thấy tổ chức sinh nhật chỉ là việc nhỏ.
Nhưng sau khi nói chuyện yêu đương xong lại khác sau.
Cậu ngẩng đầu, hôn Dịch Sâm một cái: "Bao nhiêu năm anh không trải qua sinh nhật, thì bấy nhiêu năm em bù lại cho anh."
Dịch Sâm bị hôn đến ngẩn ra, tông giọng cũng thấp đi: "Bù cho anh?"
"Đúng vậy."
"Một món quà quý như vậy, không phải nuôi gia đình sống tạm qua ngày nữa à?"
"Em nói đùa thôi." Dụ Diên nghiêm túc nói, "Mà không phải lần nào cũng tặng quà đắt tiền được... Nhưng bánh gatô thì ngày nào cũng đặt được."
Dịch Sâm nghe cậu nói, cũng không cắt ngang, ánh mắt nhìn cậu càng ngày càng dịu dàng.
"... Hơn nữa trong nhà anh còn có máy tính, tạm thời em chưa phải về vội." Dụ Diên nói xong, hỏi anh, "Có được không?"
Dịch Sâm thở dài một tiếng, càng ôm chặt người trong lòng hơn.
"Đừng nghịch, cũng không phải trẻ con, sinh nhật gì nhiều thế." Anh lại nói, "Lần này em có thể ở Tấn Thành lâu hơn chút không?"
Dụ Diên nói nhiều thì mệt, mí mắt hơi trùng xuống. Cậu ngáp một cái: "Nhưng ở bên kia còn phải gặp luật sư mấy lần nữa..."
"Không sao, gọi video là được." Dịch Sâm nói, "Nếu có văn kiện cần ký, thì trong ngày em bay đi, rồi lại bay về, anh mua vé máy bay cho em, đưa em ra sân bay... Anh về cùng em cũng được."
Dụ Diên nhắm hai mắt, chìm đắm trong cơn buồn ngủ bên, nghe được câu cuối cùng không nhịn được cười ra tiẻng: "Được."
——
Tiệc đứng của Mạc Nam Thành thật ra kết thúc rất sớm, nhưng Dịch Nhiễm thật vất vả mới mượn được chiếc siêu xe của ông anh, đương nhiên cũng không dám phóng nhanh vượt ẩu, chỉ lái dạo vài vòng.
Cậu ta hẹn mấy thằng bạn thân, đến vài quán ăn khuya, mãi đến giờ quán ăn khuya đóng cửa, mới mất hứng kéo nhau về.
Cậu dừng xe tắt máy, khẽ mở cửa, cẩn thận từng li từng tí bước chân trở về phòng.
Về nhà muộn như vậy, nếu còn gây tiếng động đánh thức anh, vậy cậu ta sẽ phải đóng gói cút ra khỏi nhà.
Lúc đi tới phòng khách thì cậu phát hiện trên giá sách phòng khách có một thứ, trong đêm tối tỏa ra ánh sáng màu bạc.
Cậu bật điện, tới đó xem, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh ——
Mẹ ơi đây không phải là chiếc đồng limited hàng hiệu bốn số đón sao?
Cậu ta đã cầu xin bố mình cả nửa tháng còn không được chiếc đồng hồ này! Thế mà nó đang bị người ta tùy tiện đặt ở trên giá sách!
Người có tiền thật ác, không biết lấy miếng giấy mà lót cho nó!!!
Dịch Nhiễm đau lòng không thôi, cầm lấy đồng hồ chuẩn bị tìm hộp cất vào, thì chẳng may nhìn thấy túi ni lông để ngay gần đó.
Túi rất nhỏ, trên đó còn in logo siêu thị
Cậu cho là cái túi rỗng, tiện tay lấy đi, lại phát hiện túi nặng nặng như chứa gì đó, do cầm không chắc nên đồ trong túi theo đó rơi xuống đất.
Dịch Nhiễm nhìn xuống, lập tức trợn to mắt, khiếp sợ đầy mặt——
Lại là X bản mới nhất, còn thêm một chiếc hộp nhỏ không rõ nhãn.
Dịch Nhiễm choáng đầu, theo bản năng nhặt thứ rơi dưới đất lên.
... Sao trong nhà anh cậu lại có thứ này cơ chứ?!
Dịch Nhiễm xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy cái hộp đựng bánh ga tô trên ghế bên cạnh, lập tức hiểu rõ, hít sâu một hơi dài, bát quái trong đầu phong phú đến mức có thể viết thành một cuốn nhật ký ——
Anh cậu rốt cục đã thành một người đàn ông chân chính.
Không trách một chiếc đồng hồ quý như thế lại bỏ tùy tiện ở đây.
Nhưng mà chị dâu đã trưởng thành chưa vậy? Trông còn rất nhỏ tuổi nha?
Chờ chút, ơ cmn, nếu còn chưa trưởng thành, vậy chẳng phải anh cậu phạm tội hay sao???
Vẻ mặt Dịch Nhiễm phức tạp, trong đầu tâm tư vạn ngàn, cho tới khi nghe thấy động tĩnh bên cạnh xong, mãi lâu sau mới quay đầu lại.
Chỉ thấy anh mình cầm ly nước đứng cạnh cửa phòng ngủ, nút thắt áo ngủ buộc lỏng lẻo cho có, trên cổ còn bị hằn mấy vệt hồng hồng khả nghi, chỉ có vẻ mặt là không cảm xúc nhìn cậu...cùng đồ trên tay của cậu.
Tay trái Dịch Nhiễm cầm chiếc đồng hồ đắt giá nổi tiếng, tay phải cầm ba con sâu cùng thuốc bôi trơn, trong lòng thê lương, cảm giác mình sẽ bị diệt khẩu tới nơi rồi.