Buổi tốt tan học về nhà.
“Tô Hoài, đợi tớ với!” Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa trong bộ đồng phục học sinh đen trắng đi theo một nam sinh cao lớn trên đường, cô đang cố gắng để theo kịp tốc độ của bạn nam đó.
Nam sinh được gọi là Tô Hoài cũng chẳng thèm để ý đến, vẫn tốc độ đó tiếp tục đi tiếp về phía trước.
Con gái vốn dĩ không cao, chân lại ngắn, thêm đôi giày mới thật sự chà xát chân, cô không nhịn được kêu: “Đau quá!”
Người con trai phía trước đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người nhìn cô từ trên xuống dưới một hồi, cuối cùng dừng lại nhìn đôi giày của cô.
Thực sự là một đôi giày mới.
Cậu thầm thở dài hỏi cô: “Ninh Manh, cậu mua giày size bao nhiêu đấy??”
“.” Ninh Manh trả lời cậu.
Tô Hoài thắc mắc: “Cậu không phải đi size sao?”
Ninh Manh vừa ngẩng đầu xoa mắt cá chân, vừa thành thật nói: “Mẹ tớ nói rằng con gái có bàn chân nhỏ rất dễ nuôi.”
Tô Hoài mệt mỏi xoa xoa thái dương, cậu biết Ninh Manh cả ngày vì lý do vớ vẩn mà làm mấy chuyện kỳ quái, mấu chốt là những việc này cuối cùng cũng phải do cậu giải quyết hết.
Có đôi khi Tô Hoài cảm thấy có phải kiếp trước cậu thiếu nợ cô, nếu không làm sao giày vò mười một năm rồi vẫn chưa chịu buông tha cơ chứ.
Cậu cam chịu bước tới trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống. Nếu bỏ qua vẻ mặt cực kỳ thiếu kiên nhẫn của bạn nam thì đây quả là một cảnh tượng ngọt ngào để trong lòng các thiếu nữ nha.
” Lên đi!”. Giọng điệu không dịu dàng chút nào, thậm chí còn có chút hung dữ nữa.
Nhưng Ninh Manh cũng không để ý, trong lòng tràn đầy vui sướng, tuy rằng theo đuổi Tô Hoài mười một năm vẫn chưa bắt được cậu nhưng cô luôn cảm thấy Tô Hoài vẫn có chút thích cô.
Mặc dù làm tròn một chút có thể tính là không.
Lạc quan là ưu điểm của Ninh Manh.
Tô Hoài cõng cô trên lưng, phải nói là Ninh Manh quá nhẹ, cô hơi bị suy dinh dưỡng, chỉ nặng cân, cao m. Ở trên lưng thận trọng chọc chọc ngón tay vào vai cậu.
( cân TQ=/ cân VN=/kg => Ninh Manh nặng ,kg)
Cậu hơi nghiêng đầu, nghe được cô nhỏ giọng bên tai: “Giày”.
Tô Hoài cúi đầu nhìn xuống đất, thấy hai chiếc giày thể thao màu trắng đang nằm xiên xẹo, không chỉ phải cõng cô mà còn giúp cô xách giày nữa.
Nhìn xem, thực sự là giày vò cậu mà!!! (٥↼_↼)
Từ năm tuổi đến tuổi, từ mẫu giáo đến trung học, Ninh Manh đã là một “bóng ma” không thể tiêu tan trong suốt thời niên thiếu của cậu.
Cậu không biết được nghị lực của Ninh Manh là từ đâu mà có, luôn đối với cậu bám riết không tha.
Cho dù bị giáo viên yêu cầu đến văn phòng dạy dỗ hay bị các bạn học nữ vây quanh, hoặc bị người khác cười nhạo, cũng đáng tiếc là đều không có chút hiệu quả.
Ngược lại còn khiến đối phương càng hăng hơn.
“Tô Hoài.”
Ninh Manh hai tay ôm cổ, tựa đầu vào cổ cậu, nhẹ giọng nói: “Tớ thích cậu.”
Giọng của cô rất ngọt ngào và nhẹ nhàng, giống như lông tơ dài của con mèo trắng, khiến người ta có chút ngứa ngáy.
Đáng tiếc là, nam sinh đang cõng cô không có phản ứng gì lớn, chỉ bình tĩnh đáp lại: “Ừ.”
Ninh Manh thích Tô Hoài là sự thật mà mọi người đều biết, Tô Hoài cũng là một trong số những người đó, nhưng cậu chưa bao giờ đáp lại, còn tại sao thì có lẽ chỉ có Tô Hoài biết.
Ninh Manh thấy phản ứng của cậu vẫn lạnh nhạt như cũ, lại như đã quen, cô chỉ cười cười.
Không có cách khác, cô chính là chỉ thích người này, thích vô cùng, từ rất lâu trước đây, cho đến rất lâu sau này, đều trước sau như một.
Năm nay Ninh Manh tuổi, là học sinh lớp .
Cô học cùng lớp với Tô Hoài từ hồi mẫu giáo cho đến hiện tại, ước chừng đã ở bên nhau tròn mười một năm.
Thanh mai trúc mã nhà người khác đều là ‘duyên trời sắp đặt’ nhưng cô thì chạy theo Tô Hoài suốt mười một năm: “Tô Hoài, tớ nghĩ chúng ta thực sự là một đôi định mệnh an bài.”
Ninh Manh cười ngây ngô: “Không sao, cậu có thể coi là định mệnh.”
“…..”
Có đôi lúc, Tô Hoài thực sự hối hận vì sự bồng bột của bản thân khi còn nhỏ, lúc tuổi, đang đi mẫu giáo.
Đừng nói đến việc tại sao cậu thậm chí còn nhớ được cả chuyện từ thời mẫu giáo. Đó là bởi vì ký ức này là sự khởi đầu cho ‘cuộc đời bi thảm’ của cậu.
Khi đó, Ninh Manh vẫn là một cô bé trầm lặng với bím tóc thắt nơ con bướm ngồi ở góc lớp, cùng với bây giờ chẳng có điểm nào giống nhau. Tô Hoài lúc đó cũng không phải là một cậu bé lạnh lùng, chỉ là có chút không thích nói chuyện.
Nhưng không hiểu sao hôm đó, nhìn thấy cô bé ở sau lớp học có chút đáng thương, không hiểu sao cậu lại nói với cô: “Cậu có muốn tôi chơi với cậu không?”
Chính một câu nói đơn giản như vậy đã khiến Ninh Mạn từ hôm đó thay đổi tính cách, suốt ngày lẽo đẽo đi theo cậu, một cái là suốt mười một năm luôn.
Nghị lực của Ninh Manh quả thật là rất đỉnh, thậm chí là Tô Hoài sống ở đâu, cô cũng phải sống ở gần đó, Tô Hoài học ở trường nào, cô cũng phải đăng ký học trường đó theo.
Ở một khía cạnh nào đó, Tô Hoài thực sự khâm phục cô.
Tô Hoài cõng Ninh Manh đi suốt quãng đường, cuối cùng cũng về đến nhà cô.
Tô Hoài ngồi xổm người để cô xuống, sau đó đứng dậy nói với cô: “Tôi đi đây.” Vừa định quay người, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, anh nói: “Ngày mai đừng mang đôi giày này”.
Cậu không muốn lại phải cõng cô trên đường.
Ninh Manh gật đầu rồi cười với cậu: “Cảm ơn cậu, Tô Hoài.”
Sau đó cô cúi xuống nhặt đôi giày thể thao và mở cánh cổng sắt, mẹ cô dường như nghe thấy tiếng động nên từ trong kêu ra: “Manh Manh về rồi à”.
Ninh Manh đã sớm vào nhà rồi, Tô Hoài lúc này vẫn còn đứng đó, cậu sửng sốt trước nụ cười bất ngờ vừa rồi, sau đó anh lắc đầu quay người rời đi.
Vừa rồi cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu lại có thể cảm thấy cô ấy có điểm đáng yêu? Điên rồi đi.
Quả là không thể chiều theo cô ấy quá nhiều, chỉ số IQ sẽ bị đồng hóa theo mất.
Nhà của Ninh Manh là một căn hộ chung cư dành cho một gia đình, cách nhà Tô Hoài bốn nhà mà thôi. Cho nên Tô Hoài vừa quay đầu, đi chưa được mấy bước đã đến nơi.
Trong sân nhà cậu có nuôi một chú chó săn lông vàng thuần chủng tên là Đâu Đâu. Nó lớn lên khá “đẹp trai” chỉ là trông có chút ngốc nghếch.
Đâu Đâu rất hưng phấn khi thấy cậu chủ quay về, không ngừng kêu: “Gâu…Gâu…Gâu” Tô Hoài nhìn chú chó săn lông vàng đang há hốc mồm và thè lưỡi trong sân, rồi nhìn chăm chú thêm vài lần.
Cậu nghĩ, giống thật.
Ngày hôm sau, Tô Hoài đi học.
Không ngoại lệ, Ninh Manh lại đợi cậu ở cửa, giống như sợ cậu sẽ lẻn đi một mình vậy.
Nhìn thấy Tô Hoài đi ra, trên mặt cô gái nở một nụ cười, đi hai bước tới gần anh chào: “Tô Hoài, chào buổi sáng.”
“Ừm.” Chỉ có một tiếng.
Nhưng Ninh Manh không để ý, tiếp tục nói với cậu rất nhiều các chuyện khác, dường như cho dù đả kích cô như thế nào, cô vẫn luôn không hết các chủ đề tán gẫu với cậu.
Trên đường đi, giọng nói của Ninh Manh vẫn không hề bị gián đoạn, vẫn tràn đầy hưng phấn mà kể cho cậu nghe về tình tiết bộ truyện tranh mới xem hôm qua.
Thành thật mà nói, Tô Hoài không có chút hứng thú nào với mấy chuyện này, nhưng mỗi khi Ninh Manh nói: “Nam phụ tớ thích đã bị từ chối rồi. Anh ấy tỏ tình với nữ chính ở chương , rõ ràng lúc đó nữ chính đã động tâm rồi mà…”
Tô Hoài thờ ơ ngắt lời cô: “Là chương .”
Ninh Manh đột nhiên nhận ra: “Ồ, đúng vậy, ta nhớ nhầm.”
Nghe mà không quên là thói quen của Tô Hoài, vô thức chú ý đến những gì Ninh Manh đang nói cũng là thói quen của Tô Hoài. ƪ(˘⌣˘)ʃ
Cậu không thể bỏ thói quen này, cũng như cậu không có cách nào hoàn toàn phớt lờ Ninh Manh.
Trường trung học mà Ninh Manh và Tô Hoài đang theo học là trường trung học Nhất Trung trọng điểm của tỉnh, cả hai đều bước lên vạch để vào, chẳng qua là vạch Tô Hoài bước lên là học sinh ưu tú còn Ninh Manh thì chỉ vừa đạt tiêu chuẩn.
Một người xuất sắc như Tô Hoài bất luận là đi đến đâu cũng đều trở thành tâm điểm chú ý.
Hơn nữa bên cạnh còn luôn có một nữ sinh.
Vì vậy, năm ngoái, sau khi vào lớp không lâu, cậu đã trở thành đối tượng được các nữ sinh lớp bàn luận nhiều nhất. Đương nhiên, tất cả mọi người trong trường trung học Số Một đều biết rằng có một bạn nữ cả ngày đi theo cậu, từ đó Ninh Manh cũng trở thành kẻ thù công khai của hầu hết các cô gái.
Mặc dù ngay cả đương sự cũng không biết việc này.
Vừa bước vào trường, những người xung quanh lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
Một cô gái cách họ không xa nói với cô gái bên cạnh: “Nhìn xem, là Tô Hoài.”
Cô gái bên cạnh có chút kích động, nhưng khi nhìn thấy Ninh Mông đang đi theo Tô Hoài, cô ta tỏ rõ vẻ mặt có phần chán ghét: “Lại là cô ta, tớ không hiểu, một cô gái sao có thể không biết xấu hổ như vậy.”
“Phiền toái, Tô Hoài không muốn nói chuyện với cô ta, cô ta vẫn bám theo.”
(牛皮糖: |niúpítáng| cụm này lúc tớ tra thì nó là một loại kẹo gì đó của vùng Dương Châu cơ, sau đó thì tớ thử tra ở Pleco thì nó ra “nuisance“, tớ thấy nghĩa này có vẻ chuẩn với ngữ cảnh nên để vậy.)
“Tớ nghe bạn tớ kể, cô ta đã bám theo Tô Hoài từ hồi tiểu học rồi.”
“Ôi trời … cô ta không biết mắc cỡ sao?”
Hai người nói chuyện, giọng nói càng lúc càng lớn, Tô Hoài lúc đi ngang qua nghe thấy khẽ nhíu mày, đó là phản ứng của cậu khi không vui.
Cậu không phải là người sẽ bị ảnh hưởng bởi người khác, nhưng Ninh Manh thì khác. Cậu không thích Ninh Manh, nhưng cũng không thích người khác nói xấu cô ấy.
Liếc một ánh nhìn về phía hai cô gái xem như là cảnh cáo. Hai người họ rõ ràng bị hoảng sợ ngậm miệng luôn.
Lúc này Ninh Manh đang đi theo Tô Hoài đột nhiên chạy tới.
Một trong hai nữ sinh kia cũng có chút áy náy, nhưng ngoài mặt thì vẫn giả vờ bình tĩnh: “Cậu, cậu đang làm gì vậy?”
Ninh Manh duỗi ngón tay ra, chỉ chỉ vào đằng sau cô bạn, ngọt ngào nói: “Bạn học, khóa kéo cặp sách của cậu bị mở kìa.”
Nói xong cũng không đợi đối phương phản ứng, liền chạy về phía Tô Hoài.
Hai nữ sinh kia nhất thời có chút hổ thẹn, cảm thấy nhất định Ninh Manh đã nghe được, nhưng vẫn tốt bụng nói với cô khóa cặp chưa đóng, so ra thì mình có hơi quá đáng.
Nhưng trên thực tế thì Ninh Manh thật sự không nghe được, cô vẫn luôn nghiêm túc kể cho Tô Hoài về bộ truyện tranh mà mình đọc, chỉ là vô tình nhìn thấy cặp sách nữ sinh kia đang mở, mới lại nhắc nhở một tiếng.
“Cậu nói xem, cậu sẽ đợi một người mà cậu chán ghét sao?” Một trong hai cô gái ngẫm nghĩ lại hỏi.
Không đợi cô gái kia trả lời, liền nói tiếp: “Tớ vừa nhìn thấy Tô Hoài đứng lại đó chờ Ninh Manh đấy.”
Editor: Cuối cùng cũng hết chương !! Lần đầu tiên edit có hơi củ chuối, mong mọi người thông cảm ( ◜‿◝)♡