Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tên con trai phía trước giật bắn cả mình, vội vàng quay đầu lại nhìn anh, lại bị ánh mắt Tô Hoài dọa cho lúng túng nhưng vẫn can đảm nói: “Cậu là ai? Điên à?”
Vừa nói xong thì tên mập bên cạnh kéo tay áo cậu ta nhỏ giọng thì thầm: “Hình như là Tô Hoài đó.”
Cậu ta ngớ cả người, Tô Hoài thì có ai mà không biết chứ, chỉ là cậu cũng đâu chủ động đi quan tâm Weibo của con trai làm gì, cũng chưa có cơ hội gặp mặt bao giờ, đương nhiên là không biết nam thần học bá trong lời đồn trông thế nào rồi.
Bây giờ thấy rồi, quả nhiên là rất đẹp trai, hơn nữa, còn rất lạnhhh.
Nhưng rốt cuộc con trai thì đều cần thể diện cả, vì vậy cậu ta hừ một tiếng: “Thì sao, tôi chụp đấy, ảnh của tôi liên quan gì đến cậu, chẳng lẽ cậu là bạn trai của bạn gái đó?”
Tô Hoài cười lạnh một tiếng: “Có vấn đề gì sao?”
Cậu ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, huống chi cậu cũng chẳng tin hai người này có quan hệ gì, vậy mà Tô Hoài lại không hề phủ nhận, cậu ta chỉ đành thầm mắng trong lòng mình đúng là xu cà na, tại sao chỉ chụp có cái ảnh mà chụp hẳn đến bạn gái nam thần chứ.
Tự biết mình đuối lý, vẻ mặt cậu ta xấu hổ không nói nữa, chỉ nói xin lỗi rồi đem xóa mấy bức ảnh Ninh Manh trong điện thoại, chuyện này coi như xong.
Tô Hoài cũng chẳng phải có lòng dạ muốn gây rắc rối cho cậu ta, có điều anh chính là rất khó chịu.
Nhìn cô gái một thân váy voan trắng trên sân khấu kia, bỏ đi những cảm xúc dư thừa, anh thật sự sẽ khen cô xinh đẹp, nhưng giới hạn phải là chỉ cho mình anh ngắm.
Tô Hoài thấy mình tốt xấu gì mình cũng là bạn trai của Ninh Manh, tại sao đến một chút cảm giác bạn trai cũng không có vậy trời.
Mắt không thấy tâm không phiền, anh trực tiếp đứng dậy đi về phía ban công của sân thể dục.
Làn gió buổi tối mát mẻ thổi qua mặt xua tan đi một chút phiền lòng của anh, bàn tay Tô Hoài đặt trên lan can, nhàn nhã nhìn xuống chỗ sân bóng rổ nơi bọn học sinh đang chơi.
Cứ nhìn như vậy không biết bao lâu, sau lưng đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân, anh mới lấy lại tinh thần, đoán được là cô liền không quay đầu lại cố ý giả vờ tức giận nói: “Tôi thấy em là cố ý muốn tôi tức chết mà!” (nghe nó ngựa ngựa ấy nhỉ ¬_¬)
Người phía sau vẫn không lên tiếng, Tô Hoài lại tưởng cô bắt đầu cảm thấy áy náy rồi liền nói: “Em rốt cuộc có xem tôi là bạn trai của em không đấy?”
Người phía sau vẫn không nói lời nào, Tô Hoài thấy kì quái nên quay đầu lại nói: “Tôi hỏi em…”
Kết quả lời còn chưa nói xong lại nhìn thấy một cô gái tết tóc hai bím đang lấy tay che miệng, những giọt lệ từ hốc mắt không ngừng chảy xuống, vẻ mặt cô lúc này đầy vẻ lúng túng, có lẽ đã nghe thấy lời của Tô Hoài nhưng không đáp lại gì.
Tô Hoài cũng nhận ra mình đã nhận nhầm người, anh ho hai tiếng rồi nói: “Ngại quá… Tôi nhận nhầm.”
Cảnh tượng thật là hết sức ngượng ngùng, đương nhiên là cô gái có vấn đề gì đó mới chạy đến đây muốn một mình giải tỏa, đâu biết lại gặp phải người khác, còn bị người nọ nhận nhầm.
Tô Hoài bỏ tay vào túi quần, cậu cảm thấy mình mà còn tiếp tục ở chỗ này thì thật là kì quái, liền nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Cô gái đi tới chỗ bức tường bên kia ngồi xổm xuống, suy tư [] rồi nhỏ giọng nói: “Không sao, cậu cứ xem như tôi không tồn tại là được.”
[] chỗ này tớ không chắc là từ này lắm đâu
Giọng nói có chút run rẩy còn mang theo tiếng nức nở.
Tô Hoài cảm thấy hơi đau đầu, anh thực sự không biết phải ứng phó làm sao khi con gái khóc, bây giờ thì đi cũng không được mà ở cũng chẳng xong.
Anh lấy điện thoại ra tính gọi cho tên bạn cùng nào đó thích dỗ dành mấy em gái nhỏ tới đây thế chỗ anh, nhưng điện thoại còn chưa lấy ra được thì phía sau truyền đến giọng nói của hai cô gái.
“A, Vu Tình Tình, bản thân không giành được bạn trai liền chạy đến đây khóc lóc đấy à?” người nói là một cô gái tóc ngắn nhuộm màu, vừa nói còn đi đến đẩy đẩy cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất kia.
Người tóc xoăn còn lại cũng đi sát theo sau cười: “Dựa vào cái mặt kia của mày, lấy cái gì mà tranh với Cố Ninh, thật là cười chết mà.”
Vu Tình Tình ôm chặt hai tay, ngẩng đầu lau khô nước mắt, tuy nhìn qua có vẻ yếu ớt nhưng không để mình yếu thế: “Các cậu tìm tôi có việc sao?”
Tóc ngắn liếc cô ấy một cái: “Đúng đấy, đến xem trò hề của mày.”
Có lẽ ánh mắt của cô chọc giận cô tóc xoăn kia, cô ta liền giơ tay lên muốn tát người, nhưng cánh tay vừa mới giơ lên thì bị một người bắt lấy.
Cô ta nhíu mày quay đầu lại thì nhìn thấy một chàng trai đứng phía sau mình, vẻ mặt anh không chút cảm xúc.
Ban nãy cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào Vu Tình Tình, chỗ này là tối, hiển nhiên không chú ý đến chỗ này còn có người.
Tóc xoăn nhìn thấy Tô Hoài nhất thời trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó rút tay mình ra, quái gở nói với Vu Tình Tình: “Tốc độ thật đủ nhanh đó, mới bị Tần Châu đá đã leo lên người đàn ông khác.”
Vu Tình Tình làm sao chịu nổi cái loại giọng điệu này, tức đến run người, hốc mắt đỏ hoe nhưng cũng chỉ có thể nói: “Cậu đừng có mà ăn nói bậy bạ.”
Cô tóc ngắn hết sức suồng sã cười nói với Tô Hoài: “Anh trai à, cậu quen cô ta sao?”
Tô Hoài nói ngắn gọn: “Không quen.”
Cô tóc ngắn khoanh tay trước ngực: “Nếu không quen thì anh trai đừng có mà quản chuyện của chúng tôi, lại nói, cô gái này trông thì ngoan ngoãn, chứ thực tế là câu dẫn đàn ông khắp mọi nơi, không phải loại tốt lành gì.”
Hai vai Vu Tình Tình run lên, có thể thấy được cô đang rất là tức giận, cô cắn chặt môi không để mình khóc ra tiếng.
Tô Hoài chẳng muốn quản mấy cái loại chuyện này, mà đúng ra cũng không có miếng liên quan đến anh, nhưng chuyện đã xảy ra trước mắt mình, anh cũng không thể nào nhắm mắt làm ngơ.
Anh lấy điện thoại chụp một bức hình hai người kia, động tác nhanh nhẹn làm hai người đều không kịp phản ứng, tức giận mà hét lên: “Cậu làm cái gì đấy!!”
Tô Hoài biếng nhác quơ quơ chiếc điện thoại cho các cô xem: “Cảnh cáo một lần thôi, bây giờ không đi tôi sẽ gửi ảnh chụp cho người hướng dẫn.”
Hai cô gái nói thế nào thì cũng là sinh viên Hoa Thành, lén lút trút giận thì không sao chứ làm ầm ĩ lên cũng không tốt cho các cô. Nghĩ như vậy, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái liền xoay người rời đi, còn để lại cho Vu Tình Tình một cậu: “May cho mày đó.”
Cô gái ngồi xổm trên mặt đất thấy hai cô gái kia cuối cùng cũng đi rồi mới nhẹ nhàng thở ra.
Trước đó Tô Hoài không sờ đến túi, vừa nãy mò điện thoại mới thấy trong túi mình có một gói khăn giấy, anh không nói câu nào đưa cho cô gái.
Vốn dĩ cô gái vẫn luôn cố nhịn không khóc, trong khoảnh khắc nhìn thấy cánh tay duỗi ra kia, nước mắt như vỡ đê trào ra, trong tiếng khóc xen lẫn một câu với âm thanh không lớn: “Cảm ơn cậu.”
Sau đó Tô Hoài không gọi điện thoại nữa, anh chỉ đứng trên ban công hóng gió, Vu Tình Tình thì vẫn tiếp tục ngồi xổm ở đó, cả hai người đều không nói gì, nhưng cũng không còn ngượng ngùng như trước.
Thời điểm tiếng bước chân lại lần nữa vang lên, Tô Hoài liền xoay người nhìn, tránh không nhận nhầm người nữa.
Có điều lần này người tới thực sự là Ninh Manh, sau khi xuống sân khấu cô gái nhỏ mặc thêm chiếc áo khoác to đùng, thực ra là để bọc kín thân thể.
Thấy cô đi tới, Tô Hoài đột nhiên ý thức được mình đang ở cùng một chỗ với một cô gái khác, lỡ như bị cô nhìn thấy rồi hiểu lầm, vì vậy liền vội vàng lên tiếng muốn giải thích.
Tuy nhiên, ánh mắt của Ninh Manh lại chuyển từ trên người anh qua chỗ cô gái đang ngồi xổm bên kia, vội vàng chạy tới hỏi thăm: “Bạn học à, cậu làm sao vậy, cậu cảm thấy không khỏe sao?”
Tô Hoài: “…”
Anh cảm thấy anh có thể đã nghĩ hơi nhiều rồi =)))
Từ trong khuỷu tay mình, Vu Tình Tình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cô gái không quen biết vẻ mặt đầy quan tâm hỏi cô, cô cũng mỉm cười một cái: “Tớ không sao, chỉ là cảm thấy bên trong quá ngột ngạt nên ra ngoài hít thở không khí, cảm ơn cậu đã quan tâm tớ nhé.”
Ninh Manh hiểu rõ liền gật gật đầu, sau đó chạy về phía chàng trai, mỉm cười gọi anh: “Tô Hoài, anh đang đợi em à?”
Thấy nụ cười đơn thuần trên mặt cô, sự tức giận của Tô Hoài cũng không còn nữa, bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô, động tác nhẹ nhàng như sợ nặng thêm một chút sẽ vỡ.
Ninh Manh được anh dắt ra ngoài, lúc đi còn không quên vẫy vậy Vu Tình Tình: “Bạn học, bọn tớ đi nha.”
Vu Tình Tình cũng vẫy vẫy cô, trong lòng thì suy nghĩ, người đó, thì ra tên là Tô Hoài sao.
Cô gái kia, chắc là bạn gái anh.
Thật là một cô gái nhỏ đáng yêu.
Trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường học, hai người chậm rãi bước đi.
Ánh trăng đêm lấp ló nửa khuất nửa lộ mang theo một cảm giác mơ hồ.
Tô Hoài đột nhiên hỏi cô: “Em không nghi ngờ sao?”
Ninh Manh nghe không hiểu, trên mặt là dấu chấm hỏi viết hoa, chỉ nói lên một tiếng: “Hả?”
Chàng trai nắm lấy tay cô lại gần hơn một chút, nói: “Thì vừa rồi đó, nhìn thấy anh ở bên một cô gái khác, em không cảm thấy anh và cô ấy sẽ có cái gì sao?”
Tô Hoài không biết bản thân mình tại sao lại hỏi vấn đề này, có thể chỉ là muốn nhận được một loại đáp án.
Tóc mái Ninh Manh bị gió đêm thổi đến cơ hơi rối, cô đá đá hòn đá nhỏ dưới chân nói: “Vậy anh với cô ấy có gì sao?”
Tô Hoài lập tức nói: “Không có.”
Ninh Manh cười: Vậy là tốt rồi, hihihi.”
Nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười ngây ngô của cô, Tô Hoài có chút cạn lời, mạch não của cái người này sao mà không giống với những gì anh biết về con gái nhỉ.
Quả nhiên, cấu trúc não của người ngốc nghếch so với người bình thường là không giống nhau mà.
Đang đi thì hai người đột nhiên nhìn thấy một đôi tình nhân đang đứng dưới gốc cây đại thụ bên cạnh, lúc này họ đang ôm hôn lấy nhau, mức độ đó nhiệt tình có chút thái quá, nhìn có vẻ là tư thế của nụ hôn sâu kiểu Pháp.
Tô Hoài nghĩ trong bụng, bây giờ mọi người đã buông thả đến như vậy rồi, đúng là xã hội càng ngày càng đi xuống mà.
Tuy nhiên anh chợt nhớ ra Ninh Manh cũng đang ở bên cạnh, liền vội vàng quay đầu qua nhìn cô, quả nhiên, cô gái nhỏ mở to mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm vào hai người kia.
Bất luận là ai bị nhìn chằm chằm vào như thế thì chắc chắn sẽ không hôn nổi nữa, có điều hai người kia quá quên mình rồi, căn bản là không chú ý đến Tô Hoài và Ninh Manh, chỉ tập trung lo chuyện của mình. ~(˘▽˘)~
Tô Hoài muốn kéo người bên cạnh đi nhanh, kết quả Ninh Manh lại chọc chọc vào anh, giọng nói đáng yêu: “Tô Hoài, em cũng muốn hôn hôn.”