Lúc Ninh Manh về là mặc quần của Tô Hoài về nhà, đôi tất chân bị đổ sữa lên được phơi ở ban công nhà anh, chàng trai không thèm liếc cô lấy một cái, vô cùng bực bội lục lọi lại tủ quần áo lấy cho cô một chiếc quần, hung dữ nói: “Mặc vào rồi về nhà cho anh!”
Là một thanh niên tuổi, trừ trước đến giờ Tô Hoài đều tự kiềm chế, chưa từng có cảm giác khí huyết trào dâng giống lúc này.
Bàn tay giơ ra cả buổi mà không ai nhận lấy.
Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, cô gái nhỏ cúi đầu, hai bàn tay xoắn xuýt vào với nhau, bộ dạng ủy khuất vì phạm lỗi.
Chiếc áo sơ mi màu xám của Tô Hoài hơi quá rộng càng làm tôn lên dáng người nhỏ nhắn của cô, ánh mắt anh đi xuống rồi quét đến vị trí cổ áo rộng để lộ ra lườn xương quai xanh mịn màng như ngọc.
Yết hầu anh trượt trượt, giọng nói như nghẽn lại.
Thật vất vả mới phun ra được một câu: “Em đứng ngây ngốc ra đó làm gì?”
Ninh Manh không dám nhìn vào đôi mắt anh, cô rất ít khi sợ anh đến như vậy, bởi vì cô cảm thấy hôm nay là do mình bất cẩn mới chọc giận Tô Hoài, bình thường cô không sợ gì, chỉ sợ nhất là Tô Hoài tức giận.
Sự việc hồi nhỏ kia đã tạo thành bóng ma tâm lý cho cô.
Tuy thường ngày vẻ mặt anh lúc nào cũng nghiêm nghị nhưng Ninh Manh nhìn ra được không phải là tâm trạng anh không tốt, còn hôm nay cô lại nhận thấy cảm xúc của Tô Hoài thực sự là không vừa ý.
Cô nhỏ giọng khẽ nói: “Tô Hoài, em xin lỗi, là em không cẩn thận, anh đừng giận em được không…”
Giọng nói mềm mại như bông, còn mang theo chút tủi thân, không biết có phải vì nghĩ đến những việc không tốt trước kia hay không mà đôi mắt cũng đã đỏ ửng lên, thực sự làm lòng người ngưa ngứa, nếu là đàn ông thì chắc chắn đã lập tức kéo cô vào lòng mình dỗ dành rồi.
Nhưng hành động tiếp theo của Tô Hoài đã hoàn toàn chứng minh anh không phải là đàn ông.
Chàng trai vươn tay nâng cằm cô lên, giọng điệu ra lệnh: “Không được khóc!”
Ninh Manh nhìn chằm chằm anh, vốn dĩ là không muốn khóc, nhưng bị anh quát cho sợ khiến giọt lệ đảo quanh hốc mắt cứ như vậy rơi xuống, cô lập tức lấy tay áo lau ngay, nhưng nước mắt vẫn không cách nào ngăn lại giống như là vòi nước bị mở chốt cứ không ngừng tuôn rơi.
Tô Hoài đứng hình mất s, hơi hoảng loạn kéo người lại bên cạnh bàn lấy giấy lau nước mắt cho cô.
Đúng vậy, Ninh Manh cực kỳ ít khi khóc, tuy nhìn qua thì yếu ớt nhưng thực chất không hề yếu ớt như vậy, tính cả lần cảm cúm đó, thì đây cũng mới là lần thứ hai Tô Hoài thấy cô khóc suốt ngần ấy năm, lại còn đều là trong tâm trạng luống cuống như nhau.
Ngay cả trong lúc này cô vẫn lầm bầm nói: “Tô Hoài… anh đừng giận…”
Đang khóc nên giọng nói có chút run rẩy, âm thanh phát ra cũng hơi rung rung.
Tức giận cái chó má gì chứ, Tô Hoài không hề tức giận một chút nào, anh xoa đầu cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh không tức giận, em đừng khóc nữa.”
Có thể nói, cốt khí mười mấy năm của Tô Hoài đều bị tiêu hủy triệt để ở chỗ Ninh Manh, mất tăm mất tích toàn bộ, có điều, đó là do chính anh cam tâm tình nguyện.
Bấy giờ “vòi nước” mới được sửa lại một chút, không khóc như vậy nữa, chỉ sụt sịt cái mũi, mí mắt hơi sưng lên, cô ấp úng khẽ nói: “Nhưng anh đang muốn đuổi em về.”
Tô Hoài: “…”
Không về chẳng lẽ cứ mặc đồ ngủ của anh, ngồi trên giường của anh, còn anh thì chỉ có thể nhìn như vậy cả ngày?
Nếu tên Lục Thiệu Phong kia mà ở đây, cậu ta nhất định sẽ huýt sáo mà nói: “Anh Hoài à, cơ hội ngàn năm có một, thật là kch thích ~”
Nhưng cuối cùng thì anh không phải là loại người như vậy, làm ra những cái chuyện đi quá giới hạn, còn muốn anh – một người con trai trưởng thành ngồi nhìn cảnh sắc thế này mà vẫn thờ ơ, thì chỉ trừ phi anh là giả trai.
Tô Hoài cảm thấy mình bị Ninh Manh ép chết luôn rồi.
Nhưng chỉ đành bất đắc dĩ kiên nhẫn nói với cô: “Anh sợ em bị cảm, hôm nay tạm về trước cái đã, được không?”
Lúc này Ninh Manh mới hiểu rõ, sau khi xác định anh không còn tức giận mới đi vào toilet mặc quần của chàng trai và áo bông vào rồi về nhà.
Người đi rồi, Tô Hoài mới thở phào nhẹ nhõm, anh lay lay cổ áo, cảm thấy hơi nóng nực liền quay đầu lại tắt hệ thống sưởi sàn.
Ninh Manh về đến nhà, cho quần áo thay thế của Tô Hoài vào máy giặt giặt sạch rồi phơi khô, khi quay về phòng ngủ, điện thoại đã nhận được rất nhiều tin nhắn, tất cả đều là Lâm Vưu Nhiên gửi đến.
Ở đại học, cô và Lâm Vưu Nhiên cũng xem như khá thân thiết, có thể cùng nhau đi học rồi đôi khi cùng nhau đi ăn cơm, dù sao cũng là bạn cùng phòng lại kiêm luôn bạn cùng lớp nên hiển nhiên quan hệ cũng khá tốt.
Nhưng chỉ đơn thuần như vậy, mối quan hệ của hai người vẫn chưa tiến đến cái bước gọi là rất thân thiết kia, chính vì vậy mà sau khi nghỉ học, Lâm Vưu Nhiên cũng không chủ động nhắn tin cho Ninh Manh.
Ninh Manh nhấp vào mở tin nhắn ra đọc liền nhìn thấy đầy ắp tin nhắn kín cả màn hình, kéo dần lên trên vẫn còn, cái đầu tiên được gửi đến là: 【Có đó không?!!】
Lúc đó cô đang ở ngoài ban công, đối phương đợi cô trong chốc lát chắc cũng biết cô bạn chưa đọc được, nhưng cô ấy cũng cứ tự nói tự nghe trước đã:
【Manh Manh, cậu đoán xem tớ nhìn thấy cái gì!】
【Quả thực làm tớ sợ ngây người!! Quá là cmn không biết xấu hổ luôn á!】
【Tớ chưa bao giờ gặp phải cái người nào mà mặt dày trơ trẽn đến vậy luôn!】
【Tớ biết cậu không thường để ý đến mấy cái bài viết linh tinh trên diễn đàn trường mình, nhưng hôm qua tớ thấy có một bài đăng tỏ tình trên tường, vậy mà lại có người gửi bài, nói thẳng ra là tỏ tình Tô Hoài!】
【Còn diss cậu, nói cậu không xinh đẹp bằng cô ta.】
【Không chỉ vậy thôi đâu, cậu biết người này khó tin thế nào không, góc tỏ tình đó thường sẽ dùng acc clone thôi, nhưng cô ta vậy mà lại dám cho biết cả tên tuổi và chuyên ngành của mình.】
【Tớ không nhớ rõ lắm, hình như là khoa Ngoại Ngữ gì đó, tên thì quên rồi…】
【Cậu đợi chút, tớ tìm ảnh cap màn hình cho cậu.】
Đến đây là không còn tin nhắn nữa, Ninh Manh đang định trả lời cô ấy thì đối phương lại gửi đến một tấm hình, là bức ảnh kia, cô bấm vào mở ra xem, là nhật ký trò chuyện của hai người, bên trái chắc là Lâm Vưu Nhiên nói về cô gái kia.
Tin nhắn cuối cùng được cô gái gửi chính là: 【Mình là Vu Tình Tình của cấp khoa Ngoại Ngữ, cảm ơn @Tô Hoài vì đã giúp mình.】
Ninh Manh liếc nhìn cái tên này hai lần, xác nhận là không có ấn tượng gì.
Huống hồ dù cho đã nghe qua ở đâu đó, thì cô cũng không chắc chắn là sẽ nhớ được nó.
Ở bên kia Lâm Vưu Nhiên lại gửi đến một tin nhắn: 【Đọc rồi thì trả lời tớ đó.】
Lúc này Ninh Manh mới nhớ đến là phải trả lời cô ấy: 【Tớ thấy rồi.】
Bên kia trả lời bằng giây: 【WTF!!! Bình tĩnh như vậy??? Manh Manh, không phải là cậu nên tìm Tô Hoài đòi một lời giải thích sao???】
Ninh Manh cầm điện thoại nhìn mấy lời này hết nửa ngày, vẫn có chỗ không nghĩ ra được: 【Sao phải đi tìm Tô Hoài?】
Lâm Vưu Nhiên cảm thấy, người thích Tô Hoài có mà trải dài khắp cái Hoa Thành này, nhưng đâu có ai dám trắng trợn đến vậy, mà lại còn dưới tình huống đã biết người ta có bạn gái rồi.
Nghĩ như vậy, theo bản năng cô cũng cảm thấy chắc là Tô Hoài và con nhỏ kia có quan hệ mập mờ gì đó với nhau.
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, khả năng này thực sự không lớn, cô đã có gặp qua Tô Hoài vài lần, dường như trong mắt cậu ta ngoại trừ Ninh Manh, thì với người khác nhìn thêm vài lần cũng ngại.
Cho nên cô lại gõ thêm mấy chữ: 【Nhưng con nhỏ này thực sự là quá không còn gì để nói, nhìn mà giận tím người luôn á.】
Ninh Manh vừa gọt táo, vừa dùng một tay trả lời cô ấy: 【Tại sao?】
Lâm Vưu Nhiên nhìn thấy ba chữ này [] quả thật là bị sốc trước tấm lòng rộng lượng của cái đứa nhỏ này, bình thường con gái nhìn thấy bạn trai nhà mình bị nhỏ khác dòm ngó không phải đều cảm thấy khó chịu hay sao?
[] 为什么:tại sao, vì sao,…
Cô thì ngược lại, vẫn một bộ như gió thoảng mây bay, chẳng trách tính tình Tô Hoài khó ở như vậy, đoán chừng là bị con nhóc này chọc tức rồi.
【Tô Hoài bị con hồ ly khác dòm ngó, Manh Manh của tớ, cậu trưởng thành chút đi.】
【Nhưng Tô Hoài đâu có thích cô ấy.】
Lâm Vưu Nhiên: “…”
Có đôi khi, cô không hiểu nổi rốt cuộc là Ninh Manh quá hồn nhiên hay do cô ấy quá tự tin nữa, nhưng nói tóm lại, sự hồn nhiên đó thực sự khiến cô hết sức bái phục.
Thành ra, người trong cuộc chưa thấy lo lắng, vậy mà cô đã đi sốt ruột giùm người ta rồi, cô cảm thấy, Ninh Manh luôn trưng ra vẻ ngoài ngốc-bạch-ngọt, mà dường như cô ấy cũng ngốc-bạch-ngọt thật…
Mà chung quy, cô vẫn vô cùng quan tâm đến tình trạng yêu đương của cô ấy.
Vì thế mới gấp đến độ phải gửi tin nhắn thoại cho cô ấy, nhận được một cái thì nói luôn: 【Manh Manh, hay là, cậu nói với Tô Hoài đi?】
Ninh Manh gặm xong quả táo rồi đi rửa tay, lúc quay lại vừa vặn nhìn thấy tin nhắn thoại QQ của cô ấy liền nhấn nút nghe luôn, cùng lúc đó Tô Hoài cũng gửi cho cô một tin nhắn:【Ngủ rồi?】
Cô trả lời: 【Chưa ạ.】
Bây giờ mới có :, người bình thường sẽ không ngủ sớm như vậy, nhưng Tô Hoài biết Ninh Manh này, chỗ nào cũng khác người, có lúc : mới đi ngủ, mà nhiều khi : đã đi ngủ rồi.
Lần trước hơn giờ anh gửi tin nhắn cho Ninh Manh, cứ lén trằn trọc nằm đợi, mà đợi đến lúc anh ngủ rồi cũng vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của cô.
Đó là lí do anh phải nhắn hỏi thăm dò kiểu này, Tô Hoài nghĩ mãi không ra, mấy cô gái khác yêu đương luôn liên tục gửi mấy cái tin nhắn thoại cho bạn trai mình, tại sao đến Ninh Manh, ném cục đá xuống nước cũng không tóe ra chút bọt nước nào.
Càng nghĩ càng tức, Tô Hoài không thể ngồi yên thêm nữa, quyết định ném mạnh cục đá này xuống.
Anh nhìn chằm chằm vào biểu tượng giọng nói ở góc trên cùng bên phải trong s rồi đặt ngón tay lên đó.
Thật vất vả mới ném mặt mũi sang cho chó ăn vậy mà giây tiếp theo bạn học Tô Hoài lại nhận được một dòng ký tự hiển thị trên màn hình: Đối phương vẫn đang trong một cuộc trò chuyện bằng giọng nói.
Tô Hoài: …
Làm gì vậy, cô không chủ động gửi tin nhắn cho anh thì thôi đi, đến lúc anh tìm lại còn đang nói chuyện điện thoại với người khác.
Tô Hoài trực tiếp gọi điện cho Ninh Manh, cuộc gọi làm gián đoạn tin nhắn thoại QQ của Ninh Manh và Lâm Vưu Nhiên, cô bấm nút nghe, câu “alo” còn chưa ra khỏi miệng đã nghe thấy giọng điệu chất vấn của đối phương: “Em mới vừa gọi điện thoại với ai?”
Ninh Manh: “Lâm Vưu Nhiên đó.”
Tô Hoài bớt giận một chút, còn lại chút hỏi cô: “Bọn em đang nói chuyện gì đấy?”
Ninh Manh liếc nhìn điện thoại, Lâm Vưu Nhiên đã gửi tin nhắn cho cô: 【Sao lại bỏ đó đi??】
Ninh Manh gõ chữ: 【Tô Hoài gọi điện thoại cho tớ.】
Tô Hoài không đợi được câu trả lời cho câu hỏi này, ngược lại, anh còn nghe thấy tiếng gõ chữ trên màn hình điện thoại của đối phương, nháy mắt một chút vừa bớt ban nãy lại bị cộng vào như cũ: “Em lại đang nhắn tin với ai?”
Ninh Manh vừa trả lời tin nhắn của Lâm Vưu Nhiên, vừa trả lời Tô Hoài: “Vẫn là cô ấy thôi.”
Lời này vốn dĩ rất bình thường, nhưng không hiểu sao qua lỗ tai Tô Hoài lại cảm thấy chỉ trả lời cho có lệ, anh lạnh lùng gọi cô: “Ninh Manh.”
“Dạ.”
Một chữ? Vậy mà chỉ có một chữ??
Tô Hoài mất cân bằng, anh nhấn mạnh giọng điệu: “Ninh Manh!”
“Em đây”
“Em có thể…”
Có thể cái gì? Có thể chú ý đến anh nhiều thêm chút hay không? Tô Hoài nói không nên lời.
Anh chưa nói xong, đối phương đã lên tiếng: “Đúng rồi Tô Hoài, ban nãy Lâm Vưu Nhiên và em nói chuyện với nhau, sau đó có nói, mặc kệ ra sao thì vẫn nên nói với anh, nên giờ em nói nhé.”
Tô Hoài thấy cô cuối cùng cũng để ý đến mình, tính khí khó ở hàng ngày lại nổi lên, chỉ nói một chữ: “Nói.”
“Trường mình có một góc tỏ tình ấy, hôm qua có một cô gái đã tỏ tình với anh trên đấy.” Giọng nói cô gái chậm rãi truyền đến, không có thêm một chút cảm xúc dư thừa nào, chỉ đơn giản là đang kể lại chuyện.
Ninh Manh không phải người nhạy cảm như vậy, Tô Hoài chỉ cần nghĩ thêm một chút liền có thể hiểu được thôi, nhưng trước mắt, trong lúc nhất thời anh lại tưởng là Ninh Manh đang tức giận, liền tịt giọng.
Càng nghĩ lại càng thấy vui vẻ, cô tức giận với anh chứng tỏ là rất quan tâm anh.
Tô Hoài trầm mặc một hồi chuẩn bị đi dỗ cô, đối phương lại cười khẽ: “Em biết nhất định sẽ có rất nhiều người thích anh mà.”
Tô Hoài: “…”
Anh cảm thấy là Ninh Manh cố ý làm vậy. ️
- -----oOo------