Quả Đào Trong Tâm

chương 84: 84: sao chép tác phẩm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên diễn đàn đại học T.

“Mẹ kiếp, Uyển Thanh học trưởng tấn công mãnh liệt thế này, anh ta tính toán muốn đào góc tường nhà giáo sư Tư ư?”

Do là nguyên văn là “Ngọa tào” tức là một câu chửi khá thô tục nên mình edit thành như vậy, có gì mong mọi người bỏ qua nha.

“Minh còn nhớ rõ trước kia Uyển Thanh học trưởng cùng An An học tỷ giống như chính là một đôi.

Hình như là kim đồng ngọc nữ trong khoa mỹ thuật.”

“Mình cũng nhớ rõ có chuyện như vậy, hơn nữa hai bọn họ còn cùng nhau tham gia một cuộc thi về mỹ thuật, hiện tại đây là có chuyện gì?”

“Chuyện này khiến mình có chút sợ hãi, chúng ta có nên gọi cho giáo sư Tư, có phải là sư mẫu bị người ta cạy mất rồi không?”

“...”

Thứ sáu, trường đại học T sẽ có một cuộc họp đối với toàn thể giáo viên, hiệu trưởng lại đơn độc đem anh xuống một chỗ nói chuyện.

Hiệu trưởng hỏi anh: “Cậu cùng Nhan An An sao lại xảy ra chuyện rồi.”

Tư Hành: “?”

Hiệu trưởng lại cùng anh giải thích: “Tôi gần đây lên diễn đàn xem náo nhiệt, nói Uyển Thanh đã trở lại, hơn nữa còn đang theo đuổi Nhan An An.”

Tư Hành nhàn nhạt mà “Nga” một téng, vẻ mặt bình tĩnh, căn bản không đem việc này đặt vào trong lòng.

Hiệu trưởng giật mình nói: “Cậu thật là một chút cũng không lo lắng sao?”

Tư Hành nhàn nhạt mở bình giữ ấm mà Nhan An An đưa cho mình, hơi hơi ngửa đầu, lộ ra vẻ đẹp của hầu kết, ưu nhã mà uống một ngụm rồi mới hỏi: “Lo lắng cái gì?”

Hiệu trưởng bị anh làm cho vội muốn chết, ngày thường nhìn thấy chính là một người vô cùng thông minh, như thế nào khi gặp phải chuyện này lại trở nên ngốc như vậy, ông khuyên nhủ anh: “Vợ chồng cần phải quan tâm đến nhau nhiều, miễn cho bị người khác đào mất góc tường.

Uyển Thanh tôi còn nhớ rõ, là cái người rất ưu tú, cùng Nhan An An có quan hệ không tồi, tóm lại cậu phải chú ý một chút.”

Hiệu trưởng thở dài một hơi, ý vị thâm trường mà vỗ vỗ bờ vai của anh, sau đó từ trong phòng hội nghị đi ra ngoài.

Tư Hành trở lại văn phòng của chính mình.

Nhìn thoáng qua tin tức ở trên diễn đàn.

Anh không có thói quen lên dạo ở trên diễn đàn, hơn nữa gần đây cũng có rất nhiều sinh viên gửi tin nhắn hỏi anh.

Từ lúc Nhan An An nói, cô từ trước đến này chỉ thích duy nhất có một mình anh, khiến anh giống như uống được một loại thuốc an thần.

Nhìn những tin tức ở trên diễn đàn vẻ mặt anh cũng không mất đi sự bình tĩnh hơn nữa lại vô cùng tự nhiên.

Nếu đổi là trước kia, đoán chừng bình dấm chua đã bình đổ hết ra ngoài.

Tư Hành tắt giao diện diễn đàn đi, tâm tình nửa điểm khó chịu cũng không có, tiếp tục chuẩn bị soạn bài, còn gửi cho Nhan An An một tin nhắn, muốn buổi tối cùng cô ăn cơm.

Buổi chiều, trên diễn đàn đại học T xuất hiện một tin tức.

“Nhan An An ở cuộc thi mỹ thuật quốc tế sao chép ý tưởng của Uyển Thanh, bị buộc thôi học về nước.”

Người đăng tin tức này lên, lại còn đem tác phẩm của Nhan An An cùng tác phẩm của Uyển Thanh đặt cạnh nhau để mọi người so sánh.

Phía dưới sôi nổi bản tán.

“Sao chép cũng ghê tởm quá đi, một người luôn đi sao chép ý tưởng của người khác, thế nhưng còn đi mở ra một phòng vẽ tranh, đây là tính toán dạy cho học sinh có kỹ năng sao chép thuần thục sao?”

“Thế nhưng chuyện sao chép ở một cuộc thi lớn như vậy, vì cái gì mà vẫn không có ai phơi bày ra?”

“Đại loại là do có bối cảnh cũng nên, Nhan An An chính là đại tiểu thư của tập đoàn Nhan Thị, nghe nói là chủ tịch Nhan tìm người chèn ép chuyện này xuống.”

“Qủa nhiên, đối với chuyện sao chép là không công bằng.

Nhưng vẫn muốn nói một tiếng, sao chép chính là con chó nha.”

Lâm Khả nhìn thấy tiêu đề cùng với lời bình luận dưới bài viết, tức giận đến mức toàn thân đều phát run.

Đoạn Tuyết cũng là sau khi đọc được tin tức lập tức chạy đến phòng vẽ tranh.

Hai cô từ trong mắt đối phương đều nhìn ra được suy nghĩ giống nhau, các cô không tin chị An An sẽ sao chép.

Buổi chiều Uyển Thanh lại tới, mới vừa xuống xe, liền có học sinh ngăn chặn anh.

“Uyển Thanh học trưởng có người nói chị An An ở cuộc thi quốc tế đã đạo ý tưởng của anh, có thể xin hỏi một chút, chuyện này là thấy sao?”

Uyển Thanh dời ánh mắt nhìn về phía bảng hiệu “Nhã An phòng vẽ tranh”, nhìn thấy Nhan An An mặc một chiếc váy màu vàng nhạt rộng thùng thình, còn có Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết đứng ở phía sau cô.

Uyển Thanh liếc mắt nhìn Nhan An An một cái, mà đám sinh viên kìm nén không được, tiếp tục ép hỏi anh.

Uyển Thanh chỉ nói: “Chuyện này đã là quá khứ, hy vọng mọi người không cần nhắc lại.”

Lời nói này quá mơ hồ, nhìn như là đã một lần nữa ép Nhan An An vào tội danh này một lần nữa.

Quả nhiên, bất luận qua bao lâu, từ trong xương cốt của Uyển Thanh trước sau đều vẫn ích kỷ như vậy.

Thời điểm lần đầu tiên bị Uyển Thanh phản bội, Nhan An An khổ sở thật lâu thật lâu, sau đó liền đem chính mình nhốt lại ở trong phòng, cả ngày không ăn cũng không nói chuyện.

Nhưng hiện tại, cô thế nhưng lại có thể thản nhiên đối mặt, hơn nữa một chút thương tâm cũng không có.

Đám sinh viên nhìn cô, rồi sao đó sôi nổi dời vấn đề lên người cô.

“Chị An An, xin hỏi chuyện chị sao chép ý tưởng và bị thôi học là sự thật sao?”

Tới dò hỏi đều là người của khoa mỹ thuật, rốt cuộc Nhan An An cùng Uyển Thanh đều từng là tấm gương giúp bọn họ học tập noi theo, hiện tại cũng là vì sự tò mò của từng người.

Hơn nữa đề cập đến chuyện sao chép tác phẩm, bọn họ lại càng chú ý hơn.

Ánh mắt Nhan An An bình tĩnh nhìn thẳng Uyển Thanh, trên mặt anh lộ rõ vẻ mặt ôn hòa, ý cười so với năm đó cũng không khác nhau là mấy.

“Chị An An, chị không giải thích một chút sao?” Đám sinh viên thấy cô không mở miệng, ngữ khí dần dần trở nên có chút không tốt.

Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết nghe được có chút táo bạo, các cô vừa muốn mở miệng thay thế Nhan An An giải thích, đột nhiên một thân hình dũng mãnh xông vào, đem Nhan An An bảo vệ mình ở phía đằng sau.

Tư Hành xuất hiện giống như một chú ngựa chiến, toàn thân một đợt không khí lạnh bao trùm.

Anh vừa mới lên lớp xong, liền nghe được tin nói An An đã xảy ra chuyện, liền đồ đạc cũng không kịp thu dọn, liền vội vội vàng vàng chạy đến đây.

Thời điểm nhìn thấy cô đứng lẻ loi một mình, trong lòng Tư Hành giống như bị cái gì đó cứa vào.

Ngữ khí của anh từ xưa đến nay chưa có giờ lạnh lùng như này: “An An sẽ không sao chép.”

Sinh viên tiếp tục truy vấn: “Giáo sư Tư, vậy giáo sư định giải thích chuyện kia như thế nào?”

Tư Hành trầm mặc một hồi, chợt nhíu mày, cố nén tức giận xuống đáy lòng nói: “Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, sẽ trả lại sự trong sạch cho An An.”

Học sinh hùng hổ dọa người: “Vậy giáo sư muốn điều tra trong bao lâu?”

Tư Hành lãnh đạm nói: “Một tuần, một tuần sau nếu không có kết quả, tôi sẽ đi thôi việc ở trường đại học T.”

Từ đầu đến cuối, mỗi một câu mỗi một chữ, Tư Hành đều kiên định mà tin tưởng.

Nhan An An sẽ không sao chép.

Bọn sinh viên thấy giáo sư Tư như vậy, cũng không dám tiếp tục lỗ mãng nữa.

Rốt cuộc thành tích của giáo sư Tư ở đại học T rõ như ban này, toàn bộ mọi người đều ngưỡng mộ anh.

Sau khi nói như vậy, đám người cũng rời đi.

Uyển Thanh đứng từ xa, nhìn Tư Hành ôm người đi vào.

Anh cắn răng phẫn nộ nói: “Một tuần, anh chống mắt lên nhìn, bọn họ có thể tìm ra được cái gì.”

Tác giác có chuyện nói:

Uyển Thanh: “An An, anh thích em, nhưng anh càng yêu bản thân mình hơn.”

Tư Hành: Đánh chết tra nam, làm cho hắn phải lăn..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio