(22)
*
Khi ra khỏi tòa nhà thì trời đã sắp tối, Ôn Từ đi trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, Vệ Mẫn chậm rãi theo sau.
Ánh đèn đường chiếu sáng dưới chân, hai người như đi mãi trong ánh sáng.
Khi đến trạm xe buýt, vừa đúng lúc xe vào bến, Ôn Từ vừa định quay lại chào cậu thì thấy cậu cũng đang cầm tiền xu.
“Anh… làm gì vậy?”
“Không phải nói rồi sao, đưa em về.”
Cậu trả lời một cách đương nhiên.
“Em có phải không biết đường đâu.”
“Cứ đưa thôi.”
Vệ Mẫn xoay xoay đồng xu: “Lần đầu tiên mà.”
“…”
Sau khi lên xe, Ôn Từ kéo tay áo cậu hỏi: “Anh thật sự là lần đầu tiên sao? Sao em thấy anh có vẻ rất quen thuộc quy trình.”
Vệ Mẫn nửa cười nửa không nói: “Vừa mới nhớ ra, thật ra không phải.”
Ôn Từ mím môi, nói không ngạc nhiên là giả, cô lẩm bẩm: “Chả trách.”
“Đưa em không phải lần đầu.”
Vệ Mẫn dựa vào cửa sổ xe, cậu nghiêng đầu nhìn cô: “Nhưng đưa bạn gái là lần đầu.”
Ôn Từ ngẩn người, cô nhanh chóng nhớ lại buổi tối mùa đông năm lớp 10, chút ghen tuông đến nhanh đi cũng nhanh, cô đỏ tai nói: “Anh đừng cứ nói… bạn gái bạn gái mãi.”
“Được, em nói sao thì vậy.”
Chân cậu dài, khoảng cách ghế không lớn, đầu gối cậu cứ chạm vào chân cô theo nhịp xe.
Ôn Từ đáp trả lại.
Cậu cũng trẻ con đụng lại.
Ôn Từ cười: “Anh có trẻ con không cơ chứ?”
Vệ Mẫn dựa vào ghế, cổ kéo thành một đường thẳng tắp, yết hầu sắc bén lên xuống theo lời nói: “Ai bắt đầu trước chứ.”
Ôn Từ nhìn cậu, nghĩ đến những lời đồn đại về cậu, cô thở dài: “Em thật không ngờ anh lại là Vệ Mẫn như thế này.”
“Hối hận rồi à?”
Cậu khẽ cười: “Muộn rồi.”
“Nếu thật sự hối hận, anh có thể làm gì em?”
Lúc này trên xe không nhiều người, Ôn Từ không cần cố ý hạ giọng nói chuyện với cậu, ánh mắt cũng luôn dừng trên khuôn mặt cậu.
Vẻ mặt Vệ Mẫn không thay đổi, cậu chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh sáng ngoài cửa sổ lướt qua mặt cậu, phản chiếu lên ánh sáng lấp lánh.
Một lúc sau, cậu nhắm mắt nói: “Không làm gì cả.”
Cậu thừa nhận.
Ôn Từ thấy cậu mệt mỏi nên tiến gần nói: “Đêm qua anh không ngủ được à?”
“Không chỉ đêm qua.”
Ôn Từ không phản bác được, cô ngồi thẳng dậy nói: “Vậy anh ngủ đi, đến nơi em sẽ gọi.”
“Ừm…”
Giọng Vệ Mẫn đã mơ hồ, đột nhiên một cú xóc nảy, đầu cậu ngả sang một bên, gối lên vai người bên cạnh.
Ôn Từ quay đầu, má cô cọ vào tóc mềm của cậu, cô khẽ gọi: “Vệ Mẫn?”
Cậu không đáp.
Ôn Từ không nói gì thêm, ánh mắt lướt qua người cậu, tay Vệ Mẫn rất đẹp, các khớp xương rõ ràng, mỗi móng tay đều có một hình bán nguyệt nhỏ.
Chỉ là qua nhiều năm làm việc, các ngón tay có nhiều vết sẹo nhỏ.
Ôn Từ thấy giữa ngón tay cái và ngón trỏ của cậu có một vết đỏ nhạt, cô không nhịn được đưa tay chạm vào nhưng bị lại cậu nắm lấy tay: “Làm gì vậy?”
Cô giật mình: “Anh chưa ngủ à?”
“Ừ.”
Vệ Mẫn cũng ngồi thẳng dậy, cậu nắm tay cô rồi từ từ mở ngón tay ra sau đó nắm chặt: “Muốn nắm tay sao? Không cần lén lút như vậy đâu.”
“Em nói không phải thì anh có tin không?” Ôn Từ nói vậy nhưng không rút tay lại.
“Tin.”
Vệ Mẫn đáp: “Nhưng anh vẫn muốn nắm tay.”
Ôn Từ cười nhẹ, cô hào phóng nói: “Nắm đi, đó là quyền của anh.”
Vệ Mẫn đáp lễ: “Cũng là quyền của em.”
“Cảm ơn anh nhé.”
“Không có gì.”
Ôn Từ không ngờ mình cũng có ngày trẻ con như vậy, cô có chút không chịu nổi nhưng lại vui thích trong lòng, chỉ tiếc đoạn đường quá ngắn.
Khi xuống xe, Vệ Mẫn buông tay cô trước, cậu đứng trong bóng đêm.
“Anh đi đây.”
Ôn Từ không bị tình yêu làm cho mê muội, thấy thời gian cũng không còn sớm, cô vẫy tay bảo cậu nhanh về.
“Gặp lại ở trường nhé.”
“Ừ.”
Đến khi thấy cậu đã đi xa, Ôn Từ mới chợt nhớ ra mình quên hỏi điều quan trọng nhất hôm nay – Cậu bắt đầu thích mình từ khi nào?
Cô vừa định gọi cậu lại nhưng lại bị một chiếc xe buýt chắn tầm nhìn, đợi xe đi qua, bên kia đường đã không thấy bóng dáng cậu nữa.
Trên đường về nhà, Ôn Từ dần dần bình tĩnh lại, dù mối tình này do cô chủ động thử nghiệm nhưng dường như quyền chủ động luôn nằm trong tay Vệ Mẫn.
Cậu tiến một bước, cô mới tiến theo.
Nếu cậu lùi một bước, có lẽ cô cũng sẽ lùi lại vị trí thích hợp nhất.
Trong khoảnh khắc này, Ôn Từ đột nhiên cảm thấy may mắn, khi cô chần chừ do dự, cậu cũng có cùng tâm trạng với cô.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy khi nào bắt đầu không còn quan trọng nữa, quan trọng là lựa chọn hiện tại của họ.
Là tương lai, là những thử thách mà họ sắp đối mặt.
Xét thấy thời cơ chưa thích hợp, chuyện ở bên Vệ Mẫn, Ôn Từ không nói cho ai, ngay cả Lâm Kiểu cũng không biết rõ họ làm lành từ khi nào.
Nhưng cô cũng không có thời gian tám chuyện của người khác.
Hai tuần sau kỳ thi đại học là kỳ thi cuối kỳ của trường Trung học số Tám, kỳ thi này là lần mô phỏng kỳ thi đại học trước khi họ bước vào lớp 12.
Phạm vi thi bao gồm toàn bộ nội dung ba năm cấp ba.
Ôn Từ bận rộn ôn thi, mỗi ngày nói không được mấy câu với Vệ Mẫn, có lúc cô cảm thấy như không hề có chuyện yêu đương.
Cô hỏi Vệ Mẫn có cảm thấy phiền lòng vì chuyện này không.
Cậu búng ngón tay vào trán cô một cái thật mạnh: “Nói linh tinh gì vậy, nếu anh để ý chuyện này thì đã không ở bên em rồi.”
“Anh biết em ở đây là đủ rồi.”
Vệ Mẫn không mấy bận tâm nói: “Không phải là hoàn toàn không gặp được.”
Ôn Từ xoa trán: “Vậy nếu em không ở đây, đi đến nơi xa hơn, cũng sẽ có nhiều ngày không gặp được,”
Đây là lần đầu tiên, họ nhắc đến tương lai không thể tránh khỏi và sự chia xa sắp tới.
“Em không tin anh, hay không tin bản thân?”
Vệ Mẫn đặt bút xuống, cậu nhìn cô rất nghiêm túc: “Em cứ đi con đường của mình, anh sẽ luôn ở nơi em có thể nhìn thấy. Anh mong em trong mối tình này có thể cảm nhận được niềm vui và sự nhẹ nhàng, chứ không phải gánh nặng và áp lực. Nếu không, anh thà không bắt đầu, cũng không muốn thấy em lo lắng từ bây giờ.”
Ôn Từ cảm thấy lòng mình chua xót, cô lảng sang chuyện khác: “Sao anh lại nghiêm túc thế.”
“Ai bảo có người nghĩ linh tinh ở đây.”
Vệ Mẫn lấy đầu bút gõ vào đầu cô: “Mau làm bài đi, còn một tiếng nữa anh phải đi rồi.”
Ôn Từ như nhìn thấy thầy Giang thứ hai, cô vội nói: “Làm, làm ngay đây.”
Vệ Mẫn không có cách nào với cô, cậu cười thở dài, đầy ý cưng chiều.
Kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc, trường Trung học số Tám đã cho nghỉ hè, năm nay do có người tố cáo về việc học bù vào kỳ nghỉ tết nên trường không dám tùy tiện trong kỳ nghỉ hè, cho nghỉ hẳn hơn một tháng.
“Hè này anh vẫn làm thêm ở thủy cung chứ?”
Ngày thi xong, Ôn Từ không vội về, cô đi cùng Vệ Mẫn đến hẻm An Giang.
“Có.”
Vệ Mẫn chậm rãi nói: “Nhưng năm nay không có biểu diễn tiên cá.”
Ôn Từ như con mèo bị dẫm phải đuôi, suýt nhảy dựng lên, giọng kích động: “Em có nói muốn xem đâu!”
“Thật sao, anh còn tưởng em rất muốn xem đấy.”
Vệ Mẫn nhẹ nhàng cười: “Đáng tiếc, năm nay không có, bức ảnh lúc đó em cũng vứt rồi.”
“Em chưa vứt.”
“?”
Vệ Mẫn lộ vẻ kinh ngạc, ngay sau đó lại trở nên đương nhiên: “Phải rồi, dù sao em cũng tính toán lâu rồi mà.”
Ôn Từ thật sự muốn kêu cứu, sao lại có người tự luyến thế này chứ.
Cô bĩu môi: “Em về sẽ vứt.”
“Lần trước hình như em cũng nói vậy.”
Vệ Mẫn cười thở dài: “Giữ lại đi, dù sao đó cũng là lần đầu anh làm cá mà.”
Ôn Từ tò mò: “Anh đã từng thấy mình khi làm cá chưa?”
“Chưa, ban đầu anh không biểu diễn.”
“Vậy sao sau này lại diễn?”
“Vì anh đẹp trai mà.”
“…”
Ôn Từ thật sự không biết nói gì: “Anh còn nhớ lần đầu em đến đây tìm anh, anh đã nói gì không?”
“Gì?”
“Anh nói anh đáng bị đánh.”
Ôn Từ mặt không biểu cảm nhìn anh: “Trước đây em không tin, giờ thì tin rồi, anh thế này, không bị đánh mới lạ.”
Vệ Mẫn bật cười: “Chỉ có mỗi điểm này, anh không thể tự hào chút sao.”
“Nhưng cũng không cần lúc nào, ở đâu cũng tự hào vậy chứ.”
“Nhưng vẫn cần đấy thôi.”
Vệ Mẫn luôn có lời chờ cô: “Nếu không có khuôn mặt này, anh cũng không tìm được bạn gái đâu.”
Ôn Từ nghiêm túc nhìn cậu: “Đừng nói em nông cạn vậy chứ, ban đầu em để ý đến anh không phải vì khuôn mặt anh đâu.”
Vệ Mẫn nhướng mày: “Anh còn có ưu điểm nào mà anh không biết à?”
Ôn Từ như sắp bị làm phát điên, cô hít thở sâu hai lần mới nói: “Được rồi, em thú nhận, vẫn là vì khuôn mặt.”
Cậu có vẻ mặt như đã biết trước.
Cô nói: “Dù sao mặt dày cũng là mặt.”
Vệ Mẫn cạn lời.
Ôn Từ cuối cùng cũng lật ngược thế cờ, cô hả dạ vô cùng, đi đường cũng thấy nhẹ nhõm hẳn, nhưng khi nhận ra thì lại không thấy nhẹ nhõm chút nào.
Cặp sách và bài tập hè của Ôn Từ đều nằm trong tay cậu.
Trong lòng Ôn Từ có chút áy náy: “Sao anh không nói gì vậy?”
Vệ Mẫn không nhìn cô rồi nói: “Sợ em nói anh mặt dày còn nói nhiều.”
“Em đùa thôi mà.”
Ôn Từ nhìn cậu: “Không phải anh đang nghiêm túc đấy chứ?”
“Ừ.” Giọng cậu rất nhỏ.
Ôn Từ hơi hoảng: “Em thật sự đùa thôi, em thề, hoàn toàn không nghĩ anh mặt dày, anh có rất nhiều ưu điểm mà, hiếu thảo, chăm chỉ, chịu khó…”
Cô đếm trên đầu ngón tay, bỗng nghe thấy tiếng cười không thể kìm nén bên cạnh, lúc này mới nhận ra mình bị lừa, vừa giận vừa buồn cười: “Vệ Mẫn!”
“Có.”
Cậu không cười nữa, biểu cảm nghiêm túc: “Người tình trong mắt hóa Tây Thi, anh hiểu mà.”
Ôn Từ tức giận: “Anh hiểu cái gì chứ!”
Vệ Mẫn không trêu cô nữa, thả tay ra nắm lấy tay cô: “Thôi nào, là lỗi của anh, đừng giận, anh xin lỗi.”
Ôn Từ không trả lời anh, nhưng cũng không rút tay ra.
Ôn Từ bình thường cũng không thường xuyên đến đây, mỗi cô lần đến, Thường Vân Anh đều rất vui mừng, mời cô ăn cái này cái kia, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Cô ở hẻm An Giang đến khi trời gần tối mới về.
“Anh đưa em về.” Vệ Mẫn đứng dậy đi rửa tay.
“Không cần đâu, ra cửa là bến xe buýt rồi, em tự đi được mà.”
Ôn Từ xách cặp lên, Vệ Mẫn kiên quyết đưa cô ra cửa, đi đến bến xe buýt rồi nhìn cô lên xe mới quay lại.
Con hẻm vào mùa hè rất nhộn nhịp, Vệ Mẫn tránh né những đứa trẻ đang chơi đùa, cậu bước trên nền đất lấp lánh ánh sáng trở về sân nhà.
Thường Vân Anh ngồi bên giếng rửa bát, thấy cậu về, bà lau tay đứng dậy, thần sắc rất nghiêm túc: “Vào đây với bà.”
Vệ Mẫn không do dự, lập tức theo vào.
Vừa vào nhà, Thường Vân Anh bất ngờ tát một cái lên mặt cậu: “Cháu bị làm sao vậy? Con bé là ai, cháu là ai, cháu trêu chọc người ta để người ta không học hành giống cháu à.”
Vệ Mẫn đứng yên không động đậy, cũng không nói gì.
Ban đầu Thường Vân Anh thấy Ôn Từ qua lại với Vệ Mẫn, bà còn vui mừng, không nghĩ gì sâu xa, cho đến gần đây nghe những lời bàn tán trong xóm mới nhận ra không đúng.
Bà nghĩ Vệ Mẫn là người biết chừng mực, không ngờ sau ngần ấy năm hiểu chuyện, cuối cùng lại mơ hồ trong chuyện này.
Thường Vân Anh không phải không thương cháu, chỉ là thế giới này, thực tế này, sẽ là một rào cản rất khó vượt qua đối với cậu.
Bà nói bằng giọng rất trầm: “Cháu mau chóng chia tay đi.”
Vệ Mẫn chỉ lắc đầu, Thường Vân Anh vỗ ngực, mắt đỏ lên nói: “Cháu bảo bà sau này làm sao đối diện với trưởng khoa Liễu đây.”
“Chắc là…”
Cậu cúi đầu, như đã thấy trước kết cục câu chuyện, nhưng vẫn nói rất khó khăn: “Sẽ không có lúc đó đâu.”
Lời tác giả muốn nói:
Vệ Mẫn: Rất ấm ức, nhưng tôi không nói TvT