“Là tôi muốn có không gian của riêng mình.”
“A, vậy sao…” Tề Hạo bừng tỉnh. “Nếu cậu mang phụ nữ về cũng không sao cả.”
Sau khi thấy biểu tình dở khóc dở cười của Lâm Lạc Ninh, anh biết mình lại sai lầm rồi.
Trong lòng bất giác có chút ấm ức.
Rõ ràng ở chung lâu như vậy, đối phương lại đột nhiên tự mình quyết định, mặc cho mình làm cách nào giữ lại cũng đều vô dụng.
“Cám ơn ý tốt của cậu, thật đấy.” Con ngươi đen như mực nhìn cậu, Tề Hạo bỗng nhiên phát giác, bản thân mình đến tận lúc này vẫn chưa hiểu rõ con người trước mắt.
“Phòng mới… Ở đâu vậy?”
“Tiểu khu Phức Tân.” Lâm Lạc Ninh nói xong, dường như sợ anh phê bình, liền vội vàng nói thêm. “Hoàn cảnh tốt lắm, giao thông cũng thuận tiện.”
“Cậu thực sự quyết định rồi sao?”
“Ừ.”
Lặng yên trong chốc lát, Tề Hạo cúi đầu nhìn đồng hồ. “Tôi đi làm đây.”
“Thời gian qua… cảm ơn cậu đã chiếu cố.” Đi tới cửa, anh nghe Lâm Lạc Ninh ở phía sau nhẹ nhàng nói như vậy.
Anh biết mình cũng nên mở miệng nói gì đó cho phải phép, nhưng miệng cứng đờ, một chữ cũng không nói được.
Tề Hạo buồn bực đóng cửa lại, đem người kia cùng chút xấu hổ nhốt lại trong nhà.
Tề Hạo bỗng nhiên nổi nóng thật khiến Lâm Lạc Ninh có chút kinh ngạc.
Bữa sáng trong lành sảng khoái, lẽ ra anh sẽ không giận chó đánh mèo thế chứ. Nói vậy, là do mình chọc tức người ta rồi.
Lâm Lạc Ninh cười khổ.
Cũng đúng, cho dù là trồng cây, nhiều năm như thế đột nhiên không còn cũng sẽ cảm thấy luyến tiếc, huống chi là người.
Dù bây giờ không đi, nhưng rồi một ngày nào đó cũng sẽ phải đi thôi.
Từ đầu đến cuối, cậu đều không thuộc về thành phố này.
Chi phí ở đây cao như vậy, chút tiền lương còm của cậu chỉ miễn cưỡng đủ ăn một tháng, có thể có tiền thuê phòng đã là kỳ tích.
Tề Hạo không như vậy.
Anh sinh ra ở đây, lớn lên, sau khi tốt nghiệp đường đường chính chính gia nhập tập đoàn của gia đình, chưa tới vài năm đã dễ dàng leo lên chức tổng giám đốc.
Ngay từ đầu cậu đã biết, chỉ vài năm thôi, khoảng cách giữa bọn họ sẽ ngày càng xa.
Kỳ thật cậu nên rời đi ngay sau ngày tốt nghiệp. Trở về nơi chốn thuộc về mình, một thành phố không rộng lớn nhưng lại yên tĩnh thanh bình. Tìm một công việc, cưới vợ, sinh con, sống yên ổn qua ngày.
Nhưng khi đó… đúng là ma xui quỷ khiến mới ở lại.
Tuổi trẻ lông bông, đại sự không thành. Cậu nhìn không rõ con đường phía trước, chỉ hy vọng tích góp chút tiền đủ để chống đỡ mấy tháng, để cậu có thể yên lặng ở lại nơi này nhiều thêm một chút.
Ở thêm một chút, để… có thể nhìn thấy anh. Cho dù không ở bên nhau cũng được, ít nhất, cũng được ở chung một thành phố, nhìn lên là cùng một bầu trời.
Lâm Lạc Ninh biết mình như vậy thật buồn cười, nhưng đây là quyết định dũng cảm nhất của cậu trong mấy năm này.
Chấn chỉnh tinh thần đánh máy xong báo cáo, sớm đã qua giờ tan tầm. Vốn cậu đang tăng ca, lại bị đồng nghiệp đuổi ra đây phân loại tư liệu. Sau khi sếp đi các đồng nghiệp lấy đủ mọi lý do thoái thác, cuối cùng, chỉ có Lâm Lạc Ninh một mình ở lại.
Đêm qua ngủ không ngon, cả ngày đều mơ màng trầm trầm. Nhẹ nhàng day day huyệt Thái Dương, cậu xách ba lô lên bước ra ngoài.
Vì đang là mùa hè, tuy rằng đã không còn sớm, nhưng sắc trời vẫn còn sáng rõ.
Đến tận khi chút ánh sáng cuối cùng bị mây che khuất, cả thành phố ngập trong sắc vàng.
Bước đi dưới ánh chiều tà, đi vào khu chợ không hề ồn ào náo động, các hàng quán bắt đầu thu dọn, chỉ còn lác đác vài người.
Nhớ tới người kia luôn ăn uống linh tinh, Lâm Lạc Ninh thở dài, cẩn thận chọn lựa ở một sạp hàng. Buổi sáng thấy anh bực tức ra khỏi cửa, có lẽ nên làm bữa tối thật ngon dỗ dành anh.
Chỉ là không biết… tối nay anh có về nhà ăn cơm hay không.
Khi mua xong đồ ăn, trời đã hoàn toàn u tối. Nhìn qua cửa sổ phòng bếp, đèn điện lục tục bật lên, khiến thành phố buổi hoàng hôn càng thêm ấm áp.
Cánh cửa “cạch” một tiếng, tiếp theo là tiếng cởi áo cởi giày.
Lâm Lạc Ninh buông lỏng trái tim vốn bị treo lên, bưng bát đĩa vào phòng khách.
Người kia quả nhiên còn chưa nguôi giận, khuôn mặt tuấn lãng âm trầm đen kịt, đại khái là đã bị mùi thức ăn dụ hoặc, nhưng vẫn không rên một tiếng mà đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn.
“Nếm thử canh cá trích này đi, không quá đậm, lại rất mới mẻ…” Lâm Lạc Ninh nói rồi gắp cho anh.
Tề Hạo rầu rĩ “ừ” một tiếng âm mũi, nhận miếng cá bỏ vào trong miệng, nhấm nháp nửa ngày mới keo kiệt phun ra ba chữ.
“Không tệ lắm.”
Lâm Lạc Ninh mỉm cười, cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.
Thời gian ở chung ngắn dần, dường như những tháng ngày bên nhau bình thản ấm áp kia sẽ không bao giờ trở lại.