Tuy rằng lúc ấy để Lâm Lạc Ninh đến Tề thị làm việc là xuất phát từ tâm tư riêng, nhưng hiện tại Tề Hạo không thể không thừa nhận, có cậu ở bên, công việc thuận lợi rất nhiều.
Mọi việc lớn nhỏ đều được chuẩn bị chu đáo, thậm chí ngay cả một sai lầm nhỏ cũng không có. Tất cả đều xử lý vừa đúng, để Tề Hạo có thể dùng cách thoải mái nhất mà giải quyết. Những trợ lý trước kia chưa ai làm được như vậy.
Một thời gian sau, người trong công ty ai cũng nhìn ra anh và Lâm Lạc Ninh có quan hệ tốt. Mà Tề Hạo cũng không muốn che giấu, trong thương trường cạnh tranh kịch liệt này, đây là một cách bảo hộ vô hình.
Quả nhiên, Lâm Lạc Ninh đến đây mấy tháng, đã rất được hoan nghênh. Ban đầu Tề Hạo còn tưởng rằng là do anh, nhưng dần dần mới phát giác không phải như thế.
Cậu tao nhã lại cẩn thận thiện lương, luôn khiến cho người bên cạnh thoải mái thả lỏng. Đôi khi Tề Hạo thậm chí cảm thấy so với mình, cấp dưới lại càng thích cậu nhiều hơn.
Đúng lúc này người nọ lại gõ cửa tiến vào, trình lên lịch hoạt động tháng này. Thần thái tĩnh lặng, đôi mắt dịu dàng, tất cả đều rất đáng để thưởng thức.
“Tối nay về nhà anh hay nhà em?” Bắt lấy ngón tay dài nhỏ kia khiêu khích vuốt ve, Tề Hạo chớp chớp lông mi nhìn hai má cậu đang ửng hồng.
“Cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, bàn tay nhẵn nhụi kia lập tức rút ra, Tề Hạo vốn vẫn muốn có thêm chút thời gian ngọt ngào không khỏi căm giận.
Trầm mặt nói” Vào đi “, nhìn trưởng bộ phận nhân sự Lý Tân có vẻ hoảng sợ muốn nói gì lại thôi.
Đã xông vào làm phiền mình ăn đậu hũ lại còn chẳng nói được câu nào, sắc mặt Tề Hạo không có chỗ nào có thể gọi là hòa nhã.
Đúng lúc sắp phát hỏa, lại nhìn thấy Lâm Lạc Ninh mỉm cười lặng lẽ liếc nhìn về phía này, ý bảo anh đừng quá khắc nghiệt. Tề Hạo mềm giọng,”Có chuyện gì?”
“Kỳ thật cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là gần đây công ty có thông báo tuyển dụng, định hôm nay phỏng vấn……”
Chuyện thông báo tuyển dụng Tề Hạo cũng biết, nhưng việc nhỏ như thế thường sẽ toàn quyền giao cho bộ phận nhân sự xử lý.”Có cái gì không ổn sao?”
“Khi bắt đầu, hết thảy đều dựa theo trình tự tiến hành, chẳng qua một lúc sau……”
“Một lúc sau làm sao?” Tề Hạo giục người kia nói tiếp.
“Có một cậu thanh niên, sau khi trả lời phỏng vấn xong, chúng tôi bảo y trở về chờ tin tức……” Lý Tân ngượng ngùng,”Nhưng y lại không chịu về, hơn nữa nói nhất định phải gặp ngài……”
“Ồ?” Tề Hạo mỉm cười,”Lý do là……”
“Chúng tôi cũng không rõ, nhưng nhìn dáng vẻ của y, hình như đã có định liệu trước.”
Xuất hiện một người thú vị như thế, Tề Hạo đột nhiên nổi hứng.”Vậy cho y vào đi.”
Người bên ngoài đẩy cửa bước vào, thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, trên mặt tràn ngập tự tin. Sau khi đứng trước mặt họ, liền mỉm cười, lúm đồng tiền nhợt nhạt như ẩn như hiện.
Đầu óc Tề Hạo trống rỗng, thời gian tựa như ngừng lại. Anh ngẩn ngơ nhìn người trước mắt, bỗng nhiên quên mất nên nói cái gì.
Ký ức chôn sâu dưới đáy lòng chợt dâng lên, khuôn mặt tươi cười tựa ánh mặt trời lúc tuổi trẻ vô lo vô nghĩ, cùng với…… vẻ nham hiểm cùng sa đọa sau này.
Anh thường xuyên suy nghĩ, nếu khi đó anh mở miệng níu kéo, có phải hay không sẽ không đánh mất người kia? Người con trai duy nhất anh từng yêu, từng hạnh phúc bên nhau.
Không thể đối mặt, chỉ có thể đem tiếc nuối cùng thương tổn che giấu thật sâu. Cho tới nay, anh luôn tự nhận bản thân rất giỏi che giấu, đến tận khi nhìn thấy người trước mắt, khóe miệng kia khẽ nhếch lên.
Bọn họ, giống nhau đến thế.
“Tề tiên sinh, xin chào, tôi tên là Lăng Nam, tới phỏng vấn ngày hôm nay.” Rõ ràng là tới xin việc, nhưng chàng trai này lại không hề có một chút khiêm tốn hay cẩn thận nào, đuôi lông mày xếch lên, vẻ mặt kiêu ngạo.
Ngay cả điểm này…… cũng rất giống.
Tề Hạo thu hồi tầm mắt, mở bản lý lịch Lý Tân mới đưa đến. Lăng Nam, tốt nghiệp đại học, chuyên ngành tài chính.
Thu lại tâm trạng lung lay, khôi phục thần thái thường ngày,Tề Hạo thú vị nhìn người kia.”Xin hỏi, nguyên nhân cậu kiên trì muốn gặp tôi là……?”
“Hy vọng ngài có thể trực tiếp tuyển dụng tôi, bởi vì không ai hợp với vị trí này hơn tôi.” Dứt lời lại nhẹ nhàng liếc trưởng bộ phận nhân sự Lý Tân một cái,”Tôi biết chuyện này anh ta không làm chủ được.”
“Ồ? Nếu cậu giỏi như lời cậu nói, thì anh ta cũng có quyền trực tiếp tuyển dụng cậu.”
“Theo quan sát của tôi, anh ta đủ cẩn thận, nhưng lại không đủ can đảm. Người có thói quen làm theo khuôn phép, tất nhiên sẽ không đánh vỡ lề thói cũ, không lập tức quyết định chọn người ngay sau khi phỏng vấn.”
Lý Tân bị một người tuổi còn trẻ nói trúng tim đen rồi uy hiếp, khuôn mặt đỏ bừng. Tề Hạo nhịn cười, khen ngợi Lăng Nam,”Quan sát tỉ mỉ đấy.”
“Hơn nữa Tề thị rất nhiều cao thủ, những người tới phỏng vấn tất nhiên cũng tài trí hơn người. Nếu muốn những người ở đây để ý đến tài năng của mình, nhất định phải gây chú ý.” Lăng Nam cười rồi trừng mắt nhìn,”Tôi nghĩ, tôi đã làm được.”
“Đúng vậy.” Tề Hạo gấp lại bản lý lịch, đứng lên,”Hoan nghênh cậu gia nhập Tề thị.”