Lần kế tiếp hoa lại tới đúng hạn.
Hoa tràn đầy trên bàn, nhưng chẳng có nữ đồng nghiệp nào đến lấy nữa. Lâm Lạc Ninh ban đầu còn tưởng rằng họ ngượng ngùng, nhưng dù cậu đã nói không sao đâu, thì vẫn chẳng ai dám làm gì.
Không khí bất thường khiến cậu cảm thấy có chút cổ quái, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng vẫn là Sarah thừa dịp không ai chú ý gọi cậu đến một bên,”Tiểu Lâm, chuyện mấy bông hoa…… cậu đừng để ý.”
Lâm Lạc Ninh gật gật đầu,”Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Còn không phải bởi vì Tề tiên sinh……”Sarah há miệng thở phì phì,”Chiều hôm qua khi cậu tới phòng thị trường lấy tài liệu, anh ta tịch thu hết hoa cắm trên bàn làm việc, còn cười lạnh nói,‘Mình không có ai tặng hoa nên lấy hoa của người khác làm màu hay sao?’, làm hại vài nữ đồng nghiệp nước mắt lưng tròng, hôm nay mọi người không dám làm như thế nữa…… Anh ta nhất định là cảm thấy mị lực của bản thân thua kém cấp dưới, hừ, sao anh ta có thể so với người dịu dàng lương thiện như cậu chứ……”
Lâm Lạc Ninh cười cười,”Tôi biết rồi, cám ơn.”
Biến chỗ làm việc thành một nơi sắc màu rực rỡ, là một chuyện chẳng mấy hay ho. Ngẫu nhiên thì không sao, nhưng ngày nào cũng như thế, mặc dù là ai làm cũng khiến sếp bất mãn.
“Hy vọng anh đừng tặng hoa cho tôi nữa.” Sau khi biểu đạt ý tứ của mình với Ôn Dật Hàn, hắn thật dễ dàng liền gật đầu đáp ứng.
“Vậy em muốn tôi tặng em cái gì?”
“Cái gì cũng không cần.”
“Như vậy sao vậy có thể biểu hiện thành ý theo đuổi em của tôi?”
Lâm Lạc Ninh hít sâu một hơi, gắt gao trừng hắn.”Rốt cuộc phải như thế nào anh mới hết hy vọng?”
Ôn Dật Hàn cười đến thản nhiên tự đắc,”Hay là vậy đi, chúng ta sẽ định một ra kỳ hạn. Trong thời gian này em không được cự tuyệt sự theo đuổi của tôi, tôi cũng không bắt em làm việc em không muốn làm. Hết kỳ hạn, nếu em vẫn không yêu tôi, tôi sẽ tự khắc buông tay.”
Lâm Lạc Ninh cười khổ lắc đầu,”Chắc chắn tôi sẽ không yêu anh, không cần đến thời gian dài hay ngắn.”
“Quy tắc trò chơi, không phải do em quyết định.” Ngón tay thon dài quơ quơ trước mặt cậu, Ôn Dật Hàn cong khóe miệng,”Thời hạn ba tháng, thế nào?”
Thế nào?
Lâm Lạc Ninh biết đây chỉ là câu hỏi tượng trưng, cho dù mình không đồng ý, người đàn ông này cũng sẽ không để ý tới. Ôn Dật Hàn đã nói là làm, nếu ba tháng sau hắn không còn dây dưa với mình nữa, như vậy đề nghị này cũng không tồi.
Sáng sớm sau hôm đồng ý với hắn, Lâm Lạc Ninh ra khỏi nhà trọ, liếc mắt đã thấy một chiếc xe không hề phù hợp với khung cảnh chung quanh. Ôn Dật Hàn cười mở cửa xe cho cậu,”Đưa em đi làm là nghĩa vụ mà, cho nên em đừng cự tuyệt.”
Lâm Lạc Ninh không lên tiếng ngồi vào xe, hắn trước khi vào xe còn khẽ vuốt tóc cậu. Hành động thân thiết ấy khiến Lâm Lạc Ninh hơi mất tự nhiên, nhưng nghĩ hắn cũng không làm trái với quy tắc, nên chẳng nói cái gì.
Vốn tưởng rằng Ôn Dật Hàn sẽ nói vài câu tán tỉnh ái muội trên đường đi, nhưng hôm nay hắn lại im lặng lạ lùng. Hai người suốt dọc đường không nói chuyện, Lâm Lạc Ninh ngược lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Sau khi tan tầm tôi lại đến đón em.” Thái độ hắn ôn nhu khác thường, còn có thể nhìn ra không khí yêu đương giả tạo.
Lâm Lạc Ninh bất giác thấy buồn cười, đành phải gật gật đầu đáp ứng.
Vừa mới vào thang máy, đã nhận được tin nhắn của Ôn Dật Hàn.”Liệu buổi tối có vinh dự được đi ăn cùng em không?”
Quả thật là một chiêu tiếp một chiêu, không hề lơi lỏng.
Tướng mạo bình thường, cá tính bình thường, bản thân chỉ là một kẻ cực bình thường, vì sao lại khiến hắn coi trọng?
Có lẽ chẳng qua là vì một đạo lý đơn giản.
Con người ta luôn khao khát thứ mình không có được, quá trình truy tìm càng gian nan, thì dục vọng ham muốn càng cấp thiết.
Tề Hạo đối với Hứa Hi, bản thân mình với Tề Hạo, Ôn Dật Hàn đối với mình, có phải hay không đều là như thế?
Sớm buông tay, sẽ sớm được chuộc tội.
Chân lý này, mỗi người đều hiểu được, nhưng không phải là điều tất cả mọi người có thể làm.
Như vậy chính mình thì sao? Lâm Lạc Ninh tự hỏi.
Đã trải qua thời gian dài đơn phương, giãy dụa trong ảo tưởng và sự thật. Ngọt ngào là thật, chua xót cũng là thật.
Tuy rằng buông tay, nhưng không đủsức lực và nhiệt tình để yêu một người mà không cần báo đáp.
Không phải không dám, mà là không thể.
Trái tim đã mệt mỏi rồi, chỉ muốn được bình an thôi.