Quá Khí Minh Tinh

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ trong chớp mắt sau, Tiết Tầm liền gọi điện thoại tới.

“Chuyện ký kết hợp đồng cậu từ chối sao?”

“Cám ơn ý tốt của anh, nhưng hiện tại tôi không có ý định ký hợp đồng gì cả, xin lỗi.”

Thanh âm ôn hòa lạnh nhạt, cho dù rõ ràng đang mượn cớ cũng nói ra như điều chân thật.

Cảnh Thành từ trước đến giờ, cơ hồ cũng chưa từng bị nghệ nhân nào từ chối qua, thậm chí còn có nhiều nghệ sĩ tự nguyện bỏ ra một số tiền không nhỏ đền bù vi phạm hợp đồng, cũng chỉ vì muốn gia nhập vào công ty giải trí Cảnh Thành.

Mười mấy chuyên mục truyền hình, tạp chí, radio, người đại diện danh tiếng, hệ thống giáo dục tốt nhất, những huấn luyện viên tốt nhất, những kế hoạch tốt nhất, âm nhạc cùng những bộ phim điện ảnh nổi danh nhất cả nước.

“Thời điểm cùng nhau đóng chung [ lạc đường ] tôi từng hỏi qua cậu, cậu thực sự không muốn diễn xuất sao? Lúc đó cậu không hề trả lời tôi, bây giờ tôi hỏi lại một lần nữa, cậu có thể trả lời tôi không?”

“Tôi…”

“Cậu thật sự dự định cả đời này của cậu cứ tiếp tục như vậy?”

“Tình cờ diễn vài nhân vật phụ hoặc làm diễn viên quần chúng, bị khán giả lãng quên, chậm rãi già đi, nhìn người đã từng cùng cậu ra mắt, bất luận về kỹ năng diễn xuất hay hình tượng bên ngoài cũng không bằng cậu, bây giờ trở nên cực kỳ nổi tiếng, cậu không động lòng sao?”

Vẻ mặt Văn Diễn Vũ hốt hoảng trong thoáng chốc, lắc lắc đầu.

“Tại sao anh đột nhiên đề cập đến vấn đề này?”

Tiết Tầm không ngờ Văn Diễn Vũ sẽ lãnh tĩnh như vậy thay đổi chủ đề, cũng đúng, nếu như dễ dàng bị thuyết phục như vậy, Văn Diễn Vũ sẽ không phải là Văn Diễn Vũ nữa.

Bất quá, tôi làm sao có thể nói cho em biết, Tiết Tầm có chút tự giễu cười, em nói tôi quá chói mắt, nếu như em chói mắt giống như tôi, có phải sẽ thiếu đi một chút khoảng cách khiến người ta buồn bực?

“Văn Diễn Vũ, tại sao không trả lời?”

“Cậu còn nhớ thời điểm năm mười tám tuổi, khi cậu là diễn viên mới xuất sắc nhất, đã nói những gì không?”

“Cậu cầm cúp nói: ‘Cảm ơn mọi người đã…’ “

Nhớ chứ, làm sao có thể không nhớ rõ.

Mười tám tuổi, cái tuổi mười tám rực rỡ xán lạn ấy, hắn đứng ở trên khán đài, suất khí cao ngất, không ai bì nổi.

Dưới đài, người người nhốn nháo, rất nhiều minh tinh nổi tiếng cũng dõi theo hắn, bọn họ đều nhìn hắn, trong ánh mắt có tán thưởng, có ước ao, có lẽ còn mang theo cả đố kị.

Cha ngồi dưới khán đài, lộ ra vẻ đẹp chói mắt cùng nét mặt kiêu ngạo hãnh diện.

Khi đó, hắn là ngôi sao mới xuất hiện sáng nhất.

Hắn nói, cảm ơn mọi người, giám khảo và khán giả đã trao tặng giải thưởng này cho tôi, công nhận diễn xuất của tôi. Bất quá, tôi vẫn hi vọng mọi người có thể thật sự nhớ kỹ tôi, không chỉ bởi vì cha của tôi, mà càng bởi vì tôi là Văn Diễn Vũ, tôi tin tưởng cuối cùng rồi tôi sẽ có thể vượt qua cha của tôi, tôi sẽ vì giới điện ảnh này đóng góp thật nhiều phim điện ảnh tốt hơn nữa.

Niên thiếu ngông cuồng, đã không thể tìm lại được nữa.

Tám năm, ít nhiều sự tình vụn vặt đã thay đổi, khiến người ta cảm thấy thổn thức.

Hắn đã không phải là thiếu niên mười tám tuổi kia.

“Tiết Tầm, lời tám năm trước đã nói, bây giờ còn có thể tin là thật sao? Khi đó, tôi tuổi trẻ ngông cuồng không hiểu chuyện, mà tôi bây giờ đã không còn suy nghĩ ngây thơ như ngày đó nữa. Vượt qua cha tôi cũng tốt, diễn xuất trong những bộ phim điện ảnh xuất sắc cũng được, điều quan trọng bây giờ chính là có thể an an ổn ổn sống một cuộc sống đầy đủ không thiếu thốn bình thường. Tiết Tầm, nói đến anh, cuộc sống không một chút riêng tư, mỗi ngày đều bị paparazi chụp trộm, sinh hoạt tùy tiện một chút lập tức bị lôi lên mặt báo, bị người ta đánh giá bình phẩm từ đầu đến chân, anh cảm thấy như vậy có thể sinh hoạt an ổn được sao.

Tiết Tầm lần đầu tiên nghe Văn Diễn Vũ nói dài như thế, giọng điệu như cũ quá mức vẫn lạnh nhạt.

“Chỉ vì nguyên nhân đó mà cậu lựa chọn sa sút sao?”

“Văn Diễn Vũ, tôi chỉ hỏi một câu, cậu vẫn còn yêu thích diễn xuất không? Cậu có thể mượn cớ từ chối tôi, nói dối tôi, thế nhưng, gạt được tôi thì có thể lừa gạt được chính mình?”

Văn Diễn Vũ trầm mặc.

Điện thoại di động bởi vì thời gian dài trò chuyện mà nóng lên, Văn Diễn Vũ đổi tay nắm chặt điện thoại di động.

Lòng bàn tay rất nóng.

Giống như cam chịu, nhẹ nhàng thừa nhận: “Yêu, tôi còn yêu.”

Quả thật là không thể tự lừa dối chính mình được, di truyền huyết mạch từ cha, vì diễn xuất mà tồn tại.

Làm sao chỉ cần nói không yêu là có thể không yêu, làm sao có thể không yêu thích khi được đứng trên sân khấu, được ánh đèn rực rỡ chiếu rọi, diễn xuất thành từng nhân vật trong từng tình cảnh, được thừa nhận, được tán thành, được vô số người mê phim yêu thích.

Tiếng cười Tiết Tầm xuyên qua micro truyền đến, thoải mái dễ chịu.

“Như vậy là đủ rồi. Nguyện vọng cho dù ngây thơ thì thế nào, cuộc sống an bình trầm tĩnh không một chút gợn sóng thật sự có thể so được với khi được bước lên sân khấu diễn, khi được cố gắng nhập vai vào một nhân vật rồi thể hiện tâm trạng của người đó, khi có thể chứng minh bản thân với tất cả mọi người sao?”

“Cậu đóng phim so với tôi sớm hơn nhiều, lại có cha là người đi trước, loại cảm giác đó, cậu nên hiểu.”

“Nếu như cậu còn muốn một lần nữa trở lại vũ đài, tôi có thể giúp cậu…”

Lại là một đoạn trầm mặc.

Văn Diễn Vũ sáp thanh trả lời: “… Không cần anh lo.”

Cúp điện thoại Tiết Tầm không nhịn được cười to.

Trên màn hình laptop, video vẫn tiếp tục chạy, thiếu niên dưới ánh sáng rực rỡ và tiếng vỗ tay vang dội cầm cúp bước xuống khán đài, đèn ma-giê lấp loé không ngừng, đôi môi thiếu niên không cách nào kiềm chế được độ cong cười tươi, hắn nhướng mày hôn lên chiếc cúp, khuôn mặt mang theo nét trẻ con, tinh thần tràn đầy phấn chấn.

Tiết Tầm phát hiện, bất luận là Văn Diễn Vũ trầm mặc ôn hòa của tám năm sau, hay là Văn Diễn Vũ thần khí non nớt của tám năm trước, y đều vô cùng yêu.

Càng ngày càng yêu.

Bất quá, y không vội.

Quá khứ anh đã không thể cố gắng giúp đỡ được gì, vậy thì ít nhất tương lai, anh không muốn khiến em trở về khoảng thời gian suy sụp đấy nữa.

[ quân thần ] quả thật là một tác phẩm danh giá, ngay cả đạo diễn cũng là một vị đạo diễn lão luyện có kinh nghiệm nhiều năm trong ngành, những bộ tác phẩm danh tiếng như thế này tỉ suất người xem đều rất tốt, hơn nữa đầu tư lại phong phú, tuyên truyền đúng thời cơ, ngay cả đến việc vài lần chọn vai đều gây nên tranh cãi, ồn ào.

Tác phẩm này là câu chuyện kể về đoạn thời gian lịch sử khi Ngũ Đại thập nước đến nhà Tống, ba nhân vật chính lần lượt là Lý Dục, Triệu Khuông Dận, cùng Đại Chu Hậu; mượn hai chữ “Quân thần”, ám dụ hai nhân vật chính là Lý Dục và Triệu Khuông dận đổi thân phận cho nhau, vi quân giả vô năng làm thần, vi thần giả vũ dũng làm quân.

Ứng cử viên sáng giá cho nhân vật Triệu Khuông Dận lập tức hướng vào Tiết Tầm, hiện tại, vẫn đang thảo luận bàn bạc với nhau, Đại Chu Hậu là do diễn viên nữ có thực lực, ảnh hậu Đới Kỳ đảm nhận, chỉ còn lại nhân vật Lý Dục là vẫn chưa được quyết định.

Ngay cả một vài diễn viên được nhìn trúng không phải là không thể sắp xếp lịch trình, chỉ là hiệu quả thử kính không tốt.

Thư mời được gửi đến, chính là vì nhân vật Lý Dục này.

Địa điểm thử kính được xác định tại tầng ba công ty Giải trí và Truyền thông Cảnh Thành.

Thời điểm Văn Diễn Vũ đến đó, đại sảnh thử kính đã sớm chật ních người.

Bởi vì quá lâu rồi mà vẫn chưa tìm được diễn viên thích hợp, giới hạn thử kính cho nhân vật này rất gắt gao, cơ hồ ngay cả những nghệ nhân người lớn tuổi nhiều kinh nghiệm vóc dáng tướng mạo phù hợp đều đến.

Văn Diễn Vũ đột nhiên cảm thấy an tâm, Tiết Tầm cũng không có cho hắn thương lượng cửa sau hoặc là đặc quyền nào cả, cho dù hắn không thể đóng vai nhân vật này cũng vẫn muốn xem biểu hiện của hắn.

Ngồi đợi trên ghế salon dài trước cửa, đối diện là rất nhiều gương mặt trẻ tuổi xa lạ cũng như quen thuộc, đa số đều dẫn theo người môi giới, cũng không thừa thải bất kỳ kẻ nào, thế nhưng cơ hồ đều đang khẩn trương tán gẫu trò chuyện cùng nhau, không ngừng thảo luận nhân vật này phải như thế nào, làm sao biểu hiện, rồi thế này thế kia.

Văn Diễn Vũ an tĩnh ngồi trên băng ghế, lại có vẻ như hoàn toàn không thích hợp.

Trước khi tới, hắn cũng đã làm chuẩn bị.

Lý Dục được sử sách đánh giá là: “Tính tình kiêu ngạo, thanh sắc trong trẻo, văn võ song toàn, rất biết đàm luận, không màn chính sự.”

Lý Dục xác thực không phải minh quân, nhưng cũng không phải là hôn quân, nếu như được sinh trong thời thịnh thế, làm một vị hoàng đế tốt trong thời kì ấy cũng là thừa sức, nhưng không biết tại sao lại sống vào thời điểm loạn đế vương gia. Đối lập với Triệu Khuông Dận xuất thân từ quân nhân, Lý Dục thật sự hiện lên rất ảm đạm phai mờ.

Nói cho cùng, Lý Dục chỉ là một thi nhân, như vậy mà thôi.

Xếp hàng khoảng chừng hơn một giờ, mới đến phiên Văn Diễn Vũ.

Những nhân viên làm trong bộ phận thử kính cũng đã mệt bở hơi tai, một người trong số đó thậm chí ngay cả tư liệu được đưa tới cũng không thèm xem, trực tiếp dựa lưng vào ghế nói: “Tôi đây còn đến ba mươi mấy người đang chờ, cũng không có thời gian nghe cậu thao thao bất tuyệt, cậu trực tiếp diễn đi. Cậu cảm thấy làm sao để trông như Lý Dục thì cứ diễn.”

Thế nhưng một nhân viên thử kính khác lại lên tiếng: “Anh thế này không phải là đang gây khó dễ cho người ta à. Được rồi, cậu hãy diễn lại cảnh đấu tranh nội tâm của Lý Dục trước khi hắn mở cửa thành đầu hàng đi.”

Đoạn này xem qua thì đơn giản, nhưng để diễn một cách đặc sắc thế nhưng lại không hề dễ dàng, đại sảnh thử kính trống trơn mênh mông, không có bất kỳ đạo cụ cũng không có ánh đèn quay phim hay phông nền sân khấu, một vài diễn viên mặc trang phục hiện đại chỉ có thể tạo ra chút cảm giác do dự, lúc này cần phải cố gắng nhập vai vào hình tượng thể thể hiện ra phong thái người trong lịch sử, thực sự là không hề dễ dàng.

Từ từ tiến đến gần khoảng trống ở giữa gian phòng, không nhanh không chậm.

Nhân viên thử kính nhân có vài người lắc lắc đầu, Lý Dục lúc này sắp đối mặt với đại quân sắp áp tiến vào của Triệu Khuông Dận, đã đến thời khắc vong quốc cuối cùng, hầu như hết thảy diễn viên đều lựa chọn biểu hiện thần sắc cấp thiết, xốc xếch nện bước thể hiện tâm tình Lý Dục.

Thế nhưng Văn Diễn Vũ lại không như vậy, thần sắc hắn bình tĩnh hờ hững, tay chắp sau lưng, khoảng cách từng bước chân vẫn đều đặn như thường.

Đi tới giữa phòng, hắn phất phất tay làm ra tư thế vung áo, dừng lại vài giây, cụt hứng thả xuống.

Lúc này, nhân viên thử kính mới hiểu được, nguyên lai trong phòng còn có người. Lý Dục dầu gì, cũng vẫn là một vị đế vương, đứng giữa núi sông phiêu diêu hiểm trở, cảm nhận được lòng người bỉ ổi, hắn không thể ở trước mặt bất kỳ kẻ nào biểu lộ tâm tình khiếp đảm, hay nôn nóng được.

Văn Diễn Vũ lấy tay chống đỡ ngạch, chốc lát lại thả xuống, đôi mắt vốn dĩ vẫn luôn hờ hững không gợn sóng nửa khép lại, cảm giác mệt mỏi xuyên thấu qua đôi ngươi, không tiếng động lan tràn, tuôn tỏa khắp bốn phía.

Hắn đã chịu đựng quá lâu.

Tay phải đặt ở ngay eo, đó là bàn đài cao độ, tay phải phải tiếp đến tựa hồ cầm lên một trang giấy trắng, cận thận trãi phẳng, đặt lên đó thanh chặn giấy, động tác ngón tay ôn nhu tựa như lưu luyến, ngược lại với tay phải trấn tĩnh, tay trái sau khi vén lên ống tay áo lập tức không thể kiềm chế được nữa, trở nên có chút rung động, là căng thẳng hay xúc động phẫn nộ, không ai có thể biết được, thế nhưng với tình hình không hề có bất kỳ đạo cụ gì, giữa không trung vẻn vẹn thông qua hai đôi để diễn xuất lại cho người ta một loại cảm giác quá mức chân thực, thậm chí còn mang theo hứng thú, không luyện qua thì không thể nào diễn đạt được.

Quy định thời gian thử kính cho một viên là năm phút, Văn Diễn Vũ biểu diễn đã sắp hết thời gian, thế nhưng không ai kêu dừng.

Ngay cả Văn Diễn Vũ dường như cũng không ý thức được.

Hắn nâng bút, chấm mức, đầu bút lông ở một bên nghiên mực nhẹ nhàng gạt qua, khi đó, thời gian tựa như kéo dài bất tận.

Tầm mắt chuyển qua trên mặt Văn Diễn Vũ, mới phát hiện Văn Diễn Vũ vẻ mặt hốt hoảng, mơ hồ có chút khuất nhục.

Hắn muốn viết cái gì?

Cổ tay cầm bút đột nhiên di chuyển, viết như nước chảy mây trôi, giống như phát tiết.

Mạnh tay ném bút qua một bên, tinh tế ngưng thần, sau đó, hai tay buông xuống, lặng im nhìn.

Chốc lát sau, đem tờ giấy vừa mới viết xong, kéo xuống, vò thành đoàn, vứt bỏ.

Văn Diễn Vũ mỉm cười nghiêng mình, hắn diễn đã xong.

Nhân viên thử kính nhân sửng sốt một hồi, lấy lại tinh thần: “Diễn xuất rất tốt. Cậu tên gì?”

“Văn Diễn Vũ.”

“Văn Diễn Vũ, tôi biết rồi, cậu trở về chờ thông báo đi.”

GH: Ngâm hơn nửa năm mới có chương mới T___T chân thành xin lỗi mọi người

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio