Thời điểm tỉnh lại, sau đầu Văn Diễn vẫn vô cùng đau nhứt.
Cắn răng nhắm mắt chịu đựng, một lúc lâu sau, đau đớn mới dần dần tản đi, Văn Diễn Vũ ngồi dậy, kiểm tra tay chân, khủy tay và đầu gối đầy vết trầy xướt, may mà không có thương tích gì nghiêm trọng.
Vách hố vô cùng khô cứng, lại là đất cát.
Mà trong hố lại ẩm ướt, cho dù Văn Diễn Vũ cố gắng vươn cánh tay dài lên cao, cho dù chịu đựng đau đớn cố gắng nhảy lên, cũng vẫn như cũ, không thể chạm được cửa hố.
Văn Diễn Vũ có chút thất vọng nghĩ, cái hố này thực sự đào rất sâu.
Ánh trăng xuyên thấu qua lỗ hổng, từng tia từng tia chiếu rọi xuống mặt đất ẩm ướt, tiếng ve hè kêu muốn thủng màng tai.
Văn Diễn Vũ thử hướng lên trên kêu to hai tiếng, không ai đáp lại.
Nghĩ cũng đúng, bây giờ đã hơn nửa đêm, mọi người đều đã ngủ, huống chi hắn lại bị rơi xuống một cái hố cực kỳ sâu, kêu lớn tiếng đến đâu cũng chỉ uổng công vô ích.
Ủ rũ kéo tới, Văn Diễn Vũ dứt khoát ngồi xuống, dựa vào vách hố.
Muốn ngủ nhưng lại không có cách nào ngủ được, vết thương trên người không ngừng đau nhứt, Văn Diễn Vũ chỉ mặc trên người một chiếc áo sơ mi mỏng, càng lúc càng thấy lạnh.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, bình minh chậm rãi vươn lên.
Vẫn không ai phát hiện ra hắn.
Sau cơn mệt mỏi và giá lạnh, là đói bụng, thời điểm lần trước ăn trưa đã cách đây rất lâu.
Lại tiếp tục chờ đời, Văn Diễn Vũ cảm thấy mình không thể cứ như vậy ngồi chờ chết được.
Hắn bắt đầu thử có thể cố gắng hết sức trèo lên nơi này để ra ngoài hay không, vách hố bóng loáng, không có bất kỳ vật gì có thể giúp đỡ được, sờ sờ trên người, mang theo bên người chỉ có ví tiền.
Mở ra ví, trong nháy mắt, Văn Diễn Vũ sửng sốt.
Ví tiền kẹp một tấm hình hắn và Tiết Tầm chụp chung, vẫn là khi còn quay ( quân thần), hai người đều mặc diễn phục, bối cảnh cung điện xa hoa lộng lẫy, trong hình hai người lại cười đến vô cùng ấm áp thoải mái.
Dường như lần đó phóng viên đến tham quan phim trường, sau đó đối phương tặng mình và Tiết Tầm mỗi người một tấm, Văn Diễn Vũ vô cùng yêu thích, thuận tay nhét vào ví tiền, cũng không lưu ý.
Lúc này, tâm lý giống như nghẹn lại.
Từ trong bao tiền rút ra một tấm thẻ điện thoại, đứng bên vách hố, đào.
Bận bịu nửa ngày, cũng chỉ đào ra một cái to lỗ nhỏ bằng trứng gà, Văn Diễn Vũ buông tay ra, dựa vào vách hố nghỉ ngơi, không khỏi cười khổ, dù như thế nào, ít nhất bây giờ cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Mặt trời dần lên
Văn Diễn Vũ đã đào được vài cái lỗ có thể giúp ích được, thử đạp hai lần, vẫn rất bền chắc.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, hắn liền đứng dậy, cố gắng bò lên, cho dù ban đầu không quá khó khăn, nhưng chỉ bò được hai bước, liền cảm thấy cánh tay chịu không nổi nữa, đau đớn mệt mỏi ùn ùn kéo đến, nhanh chóng ngã lăn xuống đất.
Thể chất của hắn quả thực quá kém.
Đứng lên, tiếp tục bò, cánh tay vẫn như cũ không chịu đựng được, hơi buông ra, lưng chấm đất, Văn Diễn Vũ lần thứ hai té xuống.
Lần này so với lần trước còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, thắt lưng đau đớn cứng đờ hơn mười phút, mới có thể ngồi dậy.
Cánh tay không thể cử động, trong khoảnh khắc rơi xuống kia, tai Văn Diễn Vũ rõ ràng nghe thấy tiếng xương vỡ vụn cực lớn làm người ta sởn cả tóc gáy.
Trong một đoạn thời gian rất dài, Văn Diễn Vũ cơ hồ không đứng dậy nổi.
Miễn cưỡng dựa vào tay phải chống đất bỏ dậy, cũng trong lúc đó, dạ dày bắt đầu đau, đói bụng trường kỳ, thể lực tiêu hao, giấy lên cảm giác vô lực bủn rủn.
Tà dương tiến về phía Tây, hình như đêm lại sắp đến.
Tâm tình tiểu cực đột nhiên xâm chiếm toàn bộ đại não Văn Diễn Vũ, nếu như vẫn luôn ở lại đây, không bị ai phát hiện, có phải hắn sẽ chết trong cái hố này?
Hắn chết… Có người sẽ để ý?
Cảm giác ấy lan tràn khắp nơi, như thiêu đốt hắn, trong đêm tối, càng không thể ức chế được.
Ôm đầu gối, dường như có người ở bên tai hắn, thấp giọng nói cho hắn biết, buông tha đi, không ai có thể cứu mày được đâu, mày sẽ phải chết dần chết mòn vì đói khát ở nơi này, âm u ẩm ướt không ai phát hiện.
Ví tiền rơi xuống đất, lật ra hình ảnh của bọn họ.
Cái thanh âm kia tiếp tục nói, Tiết Tầm cũng sẽ không cứu mày, mày thương y, mà y bây giờ đang chăm sóc cho mẹ và vợ của y, sống chết của mày y sẽ không bao giờ quan tâm đến nữa.
Nhắm mắt lại, Văn Diễn Vũ cưỡng ép chính mình quên đi, trấn tĩnh lại, bây giờ có khủng hoảng cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì… Hắn cũng không muốn chết, hắn làm sao có thể chết như vậy…
Hắn còn có…
—— còn có cái gì?
Hắn còn chưa diễn xong bộ phim dang dở, còn chưa tìm được hạnh phúc mà hắn thuộc về, còn chưa thấy hết phong cảnh đẹp trên thế giới, còn chưa… Hắn rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện chưa hoàn thành?
Trói chặt cánh tay, cố định lại.
Mệt mỏi cùng đói bụng cơ hồ lên đến đỉnh điểm, trong tâm trí không ngừng hồi tưởng lại, những chuyện từ nhỏ đến lớn đã trải qua, mãi đến tận khi sức cùng lực kiệt, dựa vào vách hố, chậm rãi ngủ.
Lúc tỉnh lại lần thứ hai, dường như đã ngủ rất lâu rồi, cũng dường như chỉ mới vừa chợp mắt, may mà cảm giác đói bụng đã vơi đi, tinh thần cũng khôi phục một ít, tuy rằng vết thương trên cánh tay vẫn đau đớn như cũ, nhưng ít ra còn có thể cố gắng được.
Chỉ là cánh tay bị thương, muốn bò lên cũng chẳng dễ dàng.
Thế nhưng tuyệt vọng đêm qua cũng giống như bóng tối, theo nắng sớm, dần dần biến mất.
Nếu như lựa chọn từ bỏ sinh mệnh dễ dàng như vậy, thì năm mười tám tuổi hắn đã sớm chết.
Văn Diễn Vũ nhảy lên đỉnh hố, vẫn như cũ không với tới được.
Tỉ mỉ tìm kiếm dưới đáy hố một lần nữa, chỉ tìm được vài cây củi khô.
Văn Diễn Vũ cố gắng thử qua rất nhiều biện pháp, nhưng đều phí công
Cuối cùng hắn suy tư chốc lát, cởi áo sơ mi, chỉ xé ra một chút tay áo bao lại cánh tay bị thương, còn lại buộc thành một sợi dây, quăng lên cửa động.
Trước khi té xuống, hắn nhớ bên ngoài hố hình như còn có một khúc cây.
Qua hàng trăm lần, áo sơ mi chạm vào cọc gỗ, Văn Diễn Vũ thử kéo, trong lòng lại dần dần nguội lạnh, tuy rằng nhìn như rất vững chắc, thế nhưng hoàn toàn không đủ để chiụ đựng sức nặng của một người trưởng thành.
Bò một nửa, chỉ sợ sẽ rơi thảm hại hơn.
Thế nhưng nếu như không bò, ở lại đây… Tình huống chỉ có thể là chết.
Trong nháy mắt, Văn Diễn Vũ liền quyết định thử nghiệm.
Dùng củi khô thấm nước nơi đáy hố, rồi chạm vào vài chỗ trên vách, đồng thời cố gắng xới đất, ít nhất khi rơi xuống sẽ có chút tác dụng bảo vệ.
Chỉ có một cánh tay có thể nhúc nhích được, so với lần trước càng thêm khó khăn.
Tính ra, điều kiện thân thể Văn Diễn Vũ lúc này so với lần trước kém hơn rất nhiều.
Ngón tay phải kiên quyết đâm thẳng vào vách hố, ngón tay bị mài đến đỏ bừng, móng tay lại vì đất cứng mà bong tróc, máu không ngừng tuôn ra, đau đứt ruột, nhưng thủy chung vẫn chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Nếu như lần này thất bại, lần thứ ba sẽ vô cùng gian nan…
Có thể cứu hắn, chỉ có chính mình, không thể dựa vào bất cứ người nào.
Xưa nay… Hắn cũng chỉ có một mình.
Tiết Tầm đối xử tốt với hắn, Lục Nguyên đối xử tốt với hắn.
Đó bất quá chỉ là đối phương cho mình, không nên xem như chuyện hiển nhiên.
Trong lúc nhất thời, hắn đã bắt đầu dựa vào.
Văn Diễn Vũ cười nhẹ.
Kỳ thực cho dù không có ai để mình dựa vào, hắn cũng có thể sống sót, Văn Diễn Vũ lau đi máu… Hắn không phải kẻ nhu nhược.
Khoảnh khắc khi ngón tay phải thoáng nới lòng, nhanh chóng nắm lấy mảnh vải trong miệng, bỗng nhiên kéo một cái, tay phải liền lập tức leo lên.
Thân thể cố gắng nhướng cao, sau đó từng chút từng chút cắn răng dùng tay phải đem cả người dịch chuyển.
Thời điểm chạm được mặt đất, áo sơ mi đã nát đến không thể nào nhìn nổi, Văn Diễn Vũ nằm trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Chưa từng có một giây nào, cảm thấy vui sướng như vậy.
Hoàng hôn sắp tới, Văn Diễn Vũ thậm chí đã không biết bây giờ là ngày giờ nào.
Cuống họng khàn khàn nói không ra lời, tứ chi vô lực, không thể động đậy.
Nhưng hắn lại cười.
Nụ cười vô tiếng, dần dần vang lên, cứ như vậy, thuần túy cười, vì sinh tồn mà vui sướng.