Ngồi vào trong xe, Lãnh Hàn Phong mới thể hiện rõ sự tức giận trên khuôn mặt sắc lạnh của anh. Lúc vừa nhìn thấy cô bước vào anh thật sự rất bất ngờ, năm năm rồi, cứ nghĩ sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nhưng sự tái ngộ này khiến anh nghĩ mình đang nằm mộng. Phủ phàng hơn là cô không muốn nhận thức anh cũng không muốn thừa nhận mình là ai, thái độ cùng những lời của cô đối với anh giống như hai người xa lạ….Rốt cuộc là vì sao?.
Mary mệt mỏi đứng trước cửa một căn nhà cao lớn sang trọng, cố tống khứ những gì diễn ra khi nãy ra khỏi đầu……ấn chuông “ Ting!”
Cánh cửa mở ra, một nữ nhân tóc xoăn xinh đẹp đang đeo tạp dề cười với cô:
‘ về rồi sao?’
Mary nhìn bạn từ trên xuống dưới liền biết cô nàng đang bận rộn nấu ăn. Cô chỉ cười bước vào trong nhà, ánh mắt đảo quanh rồi đi lại vứt chiếc túi xách lên bàn, ngồi phích xuống một cách nặng nhọc. Đình Lâm thấy cô có vẻ rất mệt mỏi liền đem lại ly nước lọc cho cô: ‘ Công việc nặng lắm sao?’
Mary lắc đầu, tay vân vê ly nước, đầu óc lại bận rộn suy nghĩ. Đình Lâm ngồi xuống nên cạnh lo lắng nhìn bạn: ‘ Cậu bị sao vậy?’
‘ Aiz……Hôm nay……’- Mary thở dài.
‘ sao?’
‘ Hôm nay tớ gặp người tài trợ cho chương trình lần này!’
‘ Người ta đưa điều kiện gây khó dễ?’- Đình Lâm lo lắng hỏi, cô thật sự hy vọng công ty của chồng thành công trong đợt này, nếu không nguy cơ phá sản rất lớn.
Mary lại lắc đầu, ngã lưng tựa ra sau ghế, mắt nhắm lại: ‘ Lãnh, Hàn, Phong!’
Đình Lâm nghe cô thốt ra cái ai tên ấy không khỏi hoảng sợ cùng bất ngờ. Ánh mắt hoài nghi nhìn bạn, kích động nắm lấy tay cô: ‘Tâm Tâm! Cậu……sao lại nhắc đến cái tên đó!’
Mary cười nhẹ nhưng không hề mở mắt: ‘ Tổng giám đốc LC – Lãnh Hàn Phong là đơn vị tài trợ cho chương trình lần này.’
‘ CÁI GÌ?!’- Đình Lâm hét to lên khiến cho Mary cũng phải giật mình: ‘ Cậu điên hả?’
‘ Minh Hiên chết tiệt!’- Đình Lâm đột nhiên mở miệng mắng chửi chồng, nghiến răng nghiến lợi cầm lấy điện thoại: ‘ Không được! tớ phải gọi cho anh ấy, ai cũng được nhưng anh ta thì không được!’
Mary biết ý tốt của bạn nhưng đưa tay ngăn cản: ‘ Tiểu Lâm, công ty của ông xã cậu lúc này cần ‘ thần thánh” như LC giúp đở mới được. Cậu đừng có vì tớ mà phá thời cơ tốt của anh ấy’
‘ Hết đơn vị rồi sao?’- Đình Lâm vẫn tức giận, kiên quyết bấm điện thoại…… Mary giật lấy, thở dài ôm hờ vai bạn mà không nói gì. Đình Lâm giọng đầy lo lắng vỗ nhẹ vai cô hỏi thăm: ‘ Tâm Tâm! Cậu ổn chứ?’
‘ Rất ổn.’
Nghe bạn nói vậy nhưng Đình Lâm biết trong từ ổn đó chứa bao nhiêu khổ tâm. Đang định lên tiếng thì Mary lại mở miệng nói tiếp: ‘ Chỉ là…….không ngờ gặp lại sớm như vậy!’
Đúng! Quá sớm! Cô biết khi trở về đây xác suất gặp anh sẽ cao nhưng không ngờ lại “ cao” đến như vậy. Mới chỉ hai ngày thôi, cô chưa kịp ổn định tinh thần cho việc hồi cố hương liền đã gặp lại rồi. Bất ngờ và đột ngột khiến cô không kịp phản ứng, chỉ có thể đưa ra bộ mặt lạnh lùng đối diện với anh , che giấu cảm xúc thật của lòng mình….
‘ Tâm Tâm!’- Đinh Lâm vỗ nhẹ lưng cô an ủi
Như bình tĩnh trở lại, Mary thả vai Đình Lâm ra, cười thật tươi: ‘ Tớ không sao, đối diện vẫn là đối diện.’
Đình Lâm đầy hoài nghi nhìn nét cười của bạn, sau đó cũng thở dài……
‘ Tiểu Kỳ đâu?’ – Mary vui vẻ hỏi
‘ Đang chơi game với Lộ Lộ trên phòng!’ – Đình Lâm mắt hướng lên trên lầu nói. Mary nghe vậy liền đứng dậy đi vội lên phòng, theo sau là Đình Lâm.
Chưa lên đến nơi đã nghe tiếng hai đứa nhỏ ríu rít với nhau. Mary nhíu mày, chắc hai nhóc này đang chơi đua xe rồi, tranh nhau kịch liệt như vậy mà. Cô cố cười thật tự nhiên mở ra cánh cửa, giọng dịu dàng gọi: ‘ Tiểu Kỳ!’
Cậu bé Tiểu Kỳ nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay đầu lại nhìn Mary cười tít mắt, đặt vội chiếc điều khiển xuống chạy ào đến xà vào lòng của Mary, giọng đầy nũng nịu: ‘ Mamy! Mamy hôm nay đi đâu lâu vậy? không ở nhà chơi với Tiểu Kỳ!’
Mary cười hiền, yêu thương hôn lên hai má phúng phính của con: ‘ Mamy hôm nay bận nha, nhưng mamy lúc nào cũng nhớ Tiểu Kỳ!’
‘ Con cũng vậy!’ – Tiểu Kỳ kháu khỉnh ôm lấy mặt cô, hôn tới tấp khắp nơi khiến cô bật cười thành tiếng. Đình Lâm cũng đang ôm con gái, nhìn hai mẹ con họ yêu thương nhau.
Mary vỗ vỗ nhẹ mông con trai: ‘ Tiểu Kỳ ở nhà dì Lâm có ngoan không? Có bắt nạt Lộ Lộ không?’
Tiểu Kỳ lắc đầu đầy ngoan ngoãn: ‘ Không nha! Con chơi với Lộ Lộ rất vui, còn được ăn cơm ngon do a di nấu nữa.’
Nghe con nói vậy Mary cười hôn lên mặt cậu bé: ‘ Tiểu Kỳ là ngoan nhất!’
‘ Lộ Lộ cũng ngoan!’- Lộ Lộ thấy Mary cứ mãi hôn Tiểu Kỳ nên cũng liền lên tiếng nhõng nhẽo, chạy đến bên Mary ôm cổ cô rồi đưa mặt phúng phính ý muốn được cô hôn lên nó. Đình Lâm và Mary không khỏi bật cười trước con trẻ, để đáp ứng ước muốn của Lộ Lộ, Mary ôm lấy cô bé hôn liên tục lên hai má, hai tay cù nhẹ hai bên hông khiến cô bé cười khanh khách không ngừng. Tiểu Kỳ tỏ ra là đàn anh, không có chút nào ganh tỵ với em, đứng bên cười vồn vã sau đó cũng ôm lấy Lộ Lộ hôn chụt lên má cô bé. Cả hai bà mẹ đều bất ngờ vô cùng, nhìn nhau kinh ngạc sau đó nhìn hai đứa. Đình Lâm phì cười: ‘ Không khéo con cậu phải lòng con tớ rồi’
Mary cũng cười rộ nhìn hai đứa nhóc đã trở lại chơi game: ‘ phải ngược lại, con trai tớ đẹp trai vậy, lớn lên biết bao nhiêu cô theo đuổi.’
‘ Xì!’ – Đình Lâm cười xì một tiếng. ‘ Hai đứa nó mới gặp nhau đã thân vậy cũng tốt!’
‘ Ừ!- Mary gật đầu nhìn con trai: ‘ Tớ cứ sợ về nước Tiểu Kỳ sẽ khó thích nghi với môi trường, giờ thấy nó vui vẻ tớ cũng an tâm.’
‘ Tiểu Kỳ rất ngoan, cậu nuôi rất giỏi. Tớ thật rất phục cậu!’
Mary lắc đầu cười nhẹ. Đình Lâm đứng lên: ‘ ở lại dùng cơm luôn chứ? Cũng muộn rồi! chắc Minh Hiên cũng sắp về!’
Mary lắc đầu từ chối: ‘ Để khi khác, tớ đưa Tiểu Kỳ đi ăn KFC, có hứa với nó sáng nay rồi.’
‘ Ừ!’ – Đình Lâm đi lại bên tụi nhỏ: ‘ Nào hai đứa, chơi lâu rồi, nghỉ thôi!’ thấy cô tắt máy game Tiểu Kỳ lại trở về bên cạnh mẹ được Mary bế lên: ‘ Ta về thôi con trai.’
Lộ Lộ bống nhiên òa khóc, tụt xuống khỏi người mẹ chạy đến kéo chân Tiểu Kỳ ‘ Kỳ….Kỳ……ô………ở lại…….ô…..’
Tiểu Kỳ cười bảo mẹ thả xuống, vỗ vỗ má em nhỏ: ‘ Lộ Lộ! mai Tiểu Kỳ lại đến, Lộ Lộ đừng khóc!’
Lộ Lộ mở đôi mắt to tròn đầy nước: ‘ Thật?!’
Tiểu Kỳ gật đầu, nhìn mamy như hỏi ý của cô. Mary ngồi xuông ôm Lộ Lộ: ‘ Lộ Lộ ngoan, mai a di sẽ lại đưa Kỳ ca tới chơi với con. A di hứa!’
Lộ Lộ nghe vậy liền cười tít mắt. Đình Lâm thấy vậy liền lắc đầu, con gái cô a, giống ai mà mới tuổi đã bộc lộ bản tính ham soái ca rồi.
Mary dắt tay hai đứa nhỏ xuống lầu, Lộ Lộ cùng mẹ ra tới tận cửa tiễn hai người. Kỳ Kỳ được mamy bế vào xe, bấm kéo cửa kính xuống đưa tay ra chào tạm biệt Lộ Lộ cùng dì Lâm. Mary đã ngồi vào tay lái, đưa tay tạm biệt hai mẹ con nọ rồi dặn con trai: ‘ Tiểu Kỳ đưa tay vào con!’
Tiểu Kỳ nghe lời ngồi lại tư thế đàng hoàn, nhìn ra cửa đến khi mẹ nổ máy bắt đầu cho xe lăn bánh câu bé mới nhìn trở lại phía trước. Mary vừa lái xe vừa nói với con trai: ‘ Ăn KFC nhé!’
Tiểu Kỳ nghe vậy liền vui sướng, vỗ vỗ tay: ‘ Vâng ạ!’
Cả hai mẹ con Mary trở về nhà là lúc trời đã tối hẳn. Tiểu Kỳ chạy lại ghế mở tivi, không khí trong nhà liền náo nhiệt bởi tiếng phim hoạt hình. Căn hộ Mary đang ở là do cô mua trước khi về nước trước một tháng. Mọi thứ trong nhà đều chính tay cô sắm và trang trí. Vì muốn an ninh, cô đã mua căn hộ trong khu cao cấp với giá không ít, đủ để cho cô và con trai sinh hoạt thoải mái.
Mary sau khi vào phòng thay đồ trở ra vẫn thấy Tiểu Kỳ ngồi xem phim say mê cười lắc đầu đi vào phòng bếp mở tủ lấy ra một lon sữa bọt, loay hoay đun một ấm nước sôi …sau đó liền khoáy một ly sữa mang ra phòng khách, đi gần lại ngồi xuống cạnh con trai: ‘ Tiểu Kỳ uống sữa nào!’
Tiểu Kỳ đang vui vẻ xem phim hoạt hình, nhìn sang thấy mamy cầm ly sữa liền lắc đầu nhăn mặt: ‘ không uống!”
‘ Tiểu Kỳ ngoan, mamy thương!’ – Mary ôm lấy con trai đặt lên đùi mình, đưa ly sữa lại gần mặt con. Tiểu Kỳ vẫn ngoan cố ngâm miệng, Mary thở dài, mỗi lần bảo con uống sữa sao khó khăn đến như vậy không biết, không hiểu nó giống ai mà không hề thích uống sữa……Hình ảnh nào đó liền hiện về, một cô gái cầm mãi ly sữa đứng năn nỉ chàng trai đang cặm cụi vào máy tính…….. Mary ngẩn ngơ chìm vào quá khứ đến khi giọng con trai đầy hốt hoảng vang lên mới kéo cô trở về thực tại: ‘ Mamy! Sữa đổ lên áo quần con!’Tiểu Kỳ mắt rưng rưng nhìn bộ quần áo của mình đã bị dơ, cậu bé rất ghét sữa… Mary giật mình vội vàng bế con đứng xuống: ‘ con trai ngoan, mamy xin lỗi. Đứng yên nhé, mamy đi lấy khăn!’
Cô chạy vội phòng tollet lấy chiếc khăn ra lau tạm tay chân cho con trai, rồi cầm tiếp ly sữa may mắn vẫn chưa bị cô làm đổ hết, nhìn con trai nói: ‘ Uống mau rồi mamy đưa đi tắm, ngoan mai mamy dẫn đi chơi!
Tiểu Kỳ sắp khóc lắc đầu kịch liệt, như thế uống sữa là một loại tra tấn. Mary dỗ dành mãi không được đành nói: ‘ Con ko uống mamy nói papa không mua đồ chơi cho con đấy.’
Tiểu Kỳ nghe vậy liền méo mó cầm ly sữa, nín thở uống một hơi rồi đưa lại ly không amy. Mary cười khổ đặt ty lên bàn, ôm con trai đi vào tollet tắm rửa, trong ti vi vẫn còn vang vọng nhưng tiếng nói chuyện của phim hoạt hình.
Tắm sạch sẽ cho con trai xong, cô ôm thẳng con vào phòng ngủ, đặt xuống giường: ‘ Đã đến giờ đi ngủ!’
‘ Nhưng con chưa buồn ngủ!’- Tiểu Kỳ đôi mắt trong trẻo nhìn cô.
Mary lắc đầu, vỗ đầu con trai: ‘ mamy kể chuyện con nghe, con sẽ nhanh buồn ngủ’
‘ nhưng….’
‘ Không nhưng gì cả, Tiểu Kỳ không ngoan mamy không thương con nữa, cũng không chở con sang nhà a di Lâm chơi cùng Lộ Lộ’ – vẻ mặt cô đầy uy hiếp
Tiểu Kỳ liền ngậm miệng lại……..nhưng sau đó liền mở miệng trở lại: ‘Mamy! Mamy cho con học ở trường Lộ Lộ nha!’
‘ con muốn học cùng Lộ Lộ à?’- cô yêu thương vuốt đầu con. Tiểu Kỳ gật đầu, nhìn mamy đầy chờ đợi….. Cô suy nghĩ rồi trả lời: ‘ Được, nhưng con phải ngoan, giờ đi ngủ ,vài ngày nữa mamy cho con đi học cùng Lộ Lộ.’
Tiểu Kỳ nghe vậy cười đầy vui vẻ, nhắm mắt lại……bắt đầu nghe mamy kể chuyện cổ tích……..rồi dần chìm vào giấc ngủ ngọt ngào. Cô nhìn con trai ngủ ngoan, môi còn đọng lại nụ cười, cô cười khẽ
Mary nhìn con trai một hồi rồi hôn nhẹ trên trán, đứng lên bật lấy đèn ngủ đi ra ngoài đóng nhẹ cửa lại.
Đi lại bàn dọn dẹp một số thứ linh tinh cho gọn gàng, trở ra cửa xem lại khóa cửa rồi quay người đi về phòng của mình….cả ngày mệt mỏi, cô muốn đi tắm bằng nước ấm cho người thoải mái ra một chút. Tắm trở ra, cô nhìn đồng hồ trên đầu giường mới kinh ngạc, mới đây đã giờ rồi sao?. Uể oải mở tủ lấy chiếc đầm ngủ mỏng thay vào xong cô đi lại bàn làm việc, mở máy tính và bắt đầu ngồi xuống. Không gian yên lắng tĩnh mịch cùng với bóng tối bao trùm căn nhà khiến cho lòng cô không khỏi có chút buồn. Dán mắt vào màn hình được một lúc, Mary đưa mắt mệt mỏi nhìn ánh trăng ngoài cửa, trong đầu tự hỏi “ về lại nơi này có phải là quyết định đúng của cô hay không?!”
Ngồi mãi cũng mỏi cả vai và nhức mắt, tắt máy, đi lại giường nằm xuống. Cơn buồn ngủ liền kéo đến…….
Trong cơn ngủ say, mày trán xinh đẹp nhíu lại……..kéo cô vào giấc mơ………….một giấc mơ chỉ có một người con gái và một người con trai………họ cùng sống trong một căn nhà ấm áp, vui vẻ…….đang diễn ra đầy ngọt ngào liền có một ‘ đám mây đen’ kéo đến khiến cho Mary giật mình ngồi dậy, trán vã hết mồ hôi. Cô thở hộc nhìn xung quanh chỉ có ánh đèn ngủ mờ ảo. Cô dựng gối ngồi tựa vào thành giường, cuộn người ôm lấy đầu……Vì sao? Lâu nay cô không hề mơ về quá khứ, vậy lần này hà cớ gì lại gặp giấc mơ đó? Cảm thấy có hơi lạnh trên hai gò má, Mary đưa tay lên sờ mặt mình……nước mắt? bao lâu rồi cô không khóc? hiện giờ lại rơi nước mắt như vậy? xem ra qua khứ đó cô chưa hề thoát ra, bởi vì trở về nơi xưa mà nó mãnh liệt xuất hiện dể dàng chiếm đóng tâm trí cùng giấc ngủ cô như vậy. Aiiiiiiii! Thở dài bước xuống giường, cô đi ra phòng bếp uống một ly nước lọc để lấy lại chút tỉnh táo, nhìn đống hồ biết còn một tiếng nữa mới tới sáng. Đi về phòng Tiểu Kỳ, cô nhẹ mở cửa tiến vào rồi đóng lại, dịu dàng đi đến bên giường nằm xuống, ôm con trai vào lòng……có lẻ như thế này giúp cô ngủ thoải mái hơn!
Điểm đúng sáu giờ, Mary đã chuẩn bị đồ ăn sáng xong. Cô đi vào phòng con trai để gọi dậy……..chưa vào đến phòng, cô đã nghe tiếng nói chuyện liền nhíu mày mở vội cửa: ‘ Tiểu Kỳ?!’, cô há mồm kinh ngạc khi thấy con trai vẫn còn trong chăn, tay nhỏ nhắn cầm điện thoại miệng cười toe toét luyên thuyên nói chuyện. Mary ngớ ngẩn đi lại bên con ngồi xuống, vẫn để cho con cầm điện thoại, cô sắp xếp lại chăn mền lung tung thì nghe con nói: ‘ papa! Papa sang đây với con nha!’
Mary nhìn con trai nghi hoặc, nói nhỏ ra hiệu cho Tiểu Kỳ đưa điện thoại ình
Tiểu Kỳ cười chuyển di động sang
Mary cầm lấy điện thoại, vỗ vỗ cái mông tròn tĩnh của Tiểu Kỳ không quên nói: ‘mau vào vệ sinh rồi ăn sáng!’
Tiểu Kỳ tỏ vẻ mình là người lớn, nhanh nhảy xuống giường, tự giác đi đến phòng tắm. Cô đi theo sau con, đứng tại cửa phòng tắm vừa quan sát vừa nói chuyện: ‘ Simon! Tiểu Kỳ điện thoại cho anh khi nào? Em không biết con lại có thể gọi cho anh.’
‘ Không sao!’- giọng nam ấm áp bên kia truyền lại
‘ Sáng sớm đã gọi điện phiền anh vậy rồi, thật tình…’
‘ Anh nói không sao mà! Hai mẹ con về đó ổn cả chứ? Căn hộ thế nào? Tiểu Kỳ thích nghi tốt không?’
Mary tựa vào cửa, ánh mắt không rời khỏi thằng bè đang vọc nước xà phòng trong bồn tắm, khẽ nhíu mày: ‘ Tốt cả!’
‘ vậy thì được. Anh định sang đó một chuyến!’ – Simon có vẻ suy nghĩ nói
‘ em cũng tính gọi cho anh, định nhờ anh về làm thủ tục nhập học cho con’
Simon im lặng một lát rồi mới trả lời: ‘ Anh sẽ sắp xếp sang đó sớm nhất!’
‘ Được! Thôi, cũng lệt giờ, anh nên nghỉ đi!’
‘ ừ! gửi lời đến Tiểu Kỳ anh yêu nó!’
‘ Vâng!’- cô dập máy, lườm cậu nhóc con quậy phá trước mắt. Tiểu Kỳ đưa ra ánh mắt vô tội ôm lấy chân cô. Mary cười nhẹ ngồi xuống ẵm lên nói: ‘ lần sau không được tự tiện điện thoại cho papa nữa.’
‘ Nhưng con nhớ papa, papa khi nào mới sang với con?’
Ôm con đi ra phòng ăn, đặt ngồi xuống ghế, cô ngồi đối diện nói: ‘ Vài hôm nữa papa sẽ sang, con ngoan papa mới thương.’
‘ Vâng!’
Hai mẹ con cũng nhau ăn sáng, nói chuyện pha trò cho con trai vui vẻ.
Sau khi đưa con đến gửi nhà Đình Lâm, cô chạy xe thẳng đến công ty. Vừa mới bước vào cửa hội trường Túc Vân liền chạy đến: ‘ Chị Mary, chị có khách?’
‘ Khách? Là ai?’- cô mở lớn mắt ngạc nhiên, sóng bước cùng Túc Vân. Vị khách nào vừa mới mở mắt đã chạy đến công ty tìm cô, cô nhớ không lầm thì ở đây cô không thân quen với ai cả, khách hàng cũng không có nha…
‘ Là Tổng giám đốc Lãnh’
Nghe đến cái tên đó, Mary không khỏi kinh ngạc, mới sáng sớm đã đến, xem ra anh ta còn chưa chịu tha cho cô. Cô thở dài: ‘ Được rồi, để anh ta đợi đi, chúng ta tiếp tục công việc hôm qua. Mọi người đến đông đủ chưa?’
Túc Vân đưa một tập hồ sơ cho cô đáp: ‘ Dạ rồi. Đây là hồ sơ của những người mẫu muốn đăng ký thi tuyển đợt này. Vì hôm qua em phát thông tin lên các trang mạng xa hội, thời gian cấp bách nên chỉ xét hồ sơ. Đúng giờ họ sẽ có mặt để cho chị phỏng vấn.’
‘ Tốt’- Mary ngồi xuống ghế, nhìn quanh nhưng người mẫu đang loay hoay chuẩn bị: ‘ Hôm nay em giúp chị ọi người hiểu rõ phong thái biểu diễn cần có với những bộ trang phục này, nếu có gì khó khăn chị sẽ trực tiếp chỉ dẫn.’
Túc Vân suy nghĩ gì đó lại nói: ‘ Còn Tổng giám đốc…’
Chưa kịp nói hết, Mary đã ngắt lời cô: ‘ tập trung làm việc.’
‘ vâng’ – Túc Vân cảm thấy có gì đó khó hiểu nhưng không giám mở miệng. Cô đã nghe không ít tên tuổi của vị Lãnh tiên sinh này, anh ta nổi tiếng máu lạnh vô tình, lại là nhà tài trợ của công ty vậy mà sếp của cô lại thản nhiên để cho vị Vua này chờ đợi, aiz…thật là không biết chị ấy muốn làm gì. Mary mỗi lần vào công việc là rất khó tính, cô đặc biệt rất ghét chuyện tư bị xen vào chuyện công nên tuy mới vào tại công ty chưa lâu nhưng đã ọi người xung quanh cái nhìn rất kính nể và thiện cảm. Mặc dù đã là người nổi tiếng một phần nào đó, lại giỏi giang xinh đẹp như Mary chưa hề tỏ ra kiêu căng, mà ngược lại rất nhiệt tình, thân thiện với mọi người.
Mary sau khi giao công việc cho trợ lý của mình, cô nhìn đồng hồ rồi đi thẳng đến phòng phỏng vấn. Mọi người thấy cô đều mỉm cười chào hỏi. Khi cô vừa ngồi xuống, một tách café nóng đã được đặt ngay trước mặt. Mary nhìn lên nhận ra là Thư Kỳ thư ký của Tồng giám đốc: ‘ Cảm ơn!’
Thư Kỳ cười, ngồi xuống bên cạnh: ‘ Sếp Tổng bảo em xuống giúp chị một số việc trong lần phỏng vấn này, sợ chị mới về nước một số thứ chưa quen.’
Mary cười cười, tay cầm lên ly café đưa đến miệng. Thư Kỳ quan sát cô, ánh mắt tỏ ra đầy ngưỡng mộ. Mary nhìn thấy liền hỏi: ‘ Có chuyện gì sao?’
Thư Kỳ ngượng ngùng lắc đầu: ‘ dạ không!’
‘ Có việc gì cứ nói, chị không ngại đâu.’ Lại nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ phỏng vấn, cô liền bảo: ‘ em giúp chị xem đã đầy đủ thí sinh chưa, có thể bắt đầu được rồi.’ Cô thật sự không có nhiều thời gian cho lắm, đúng giờ là tác phong trước nay của cô.
‘ vâng!’- Thư Kỳ đứng lên đi ra ngoài một lúc rồi quay trở vào: ‘ Chúng ta có thể tiến hành’
Mary gật đầu, đi lại vị trí của mình, bên cạnh là Thư Kỳ và một người khác cùng cô tham gia cuộc phỏng vấn. Cô nhìn hồ sơ, chỉ cần hai người trong mười người này thôi.
Thời gian dần trôi qua, đến người thứ tám, Mary nhìn hình thẻ trong hồ sơ lý lịch cá nhân cảm thấy rất quen mắt…Khi cô gái đó tiến vào, cô không tránh ngạc nhiên, cả cô gái kia cũng vậy.
Mary cười thân thiện: ‘ Chào em! Ngồi đi!’
‘ Vâng!’
‘ Giờ em hãy giới thiệu một chút về bản thân, ngắn gọn thôi.’ Thư Kỳ ở bên cạnh lên tiếng
‘ Em là Bách Hợp….’
Mary nhìn cô gái tên Bách Hợp, gục đầu vẻ hài lòng: ‘ Đươc rồi, em có thể ra ngoài, một lát sẽ có kết quả.’
Người ngồi bên trái cô liền lên tiếng: ‘ Chưa xong mà Mary?’
‘ Không sao, nếu là cô ấy thì không cần, tôi biết cô ấy!’
Thư Kỳ nhìn cô gái xinh đẹp đang ngồi trước mặt, nếu là người quen của Mary thì chắc hẳn phải đạt đủ tiêu chuẩn, cô tin tưởng Mary tuyệt đối không nhìn nhầm ai cả: ‘ Em ra ngoài đi’
Bách Hợp đứng lên, ánh mắt nhìn Mary đầy cảm kích cùng hai người kia rồi lui ra ngoài.
Lúc này đây, Lãnh Hàn Phong ngồi đợi hơn ba tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy cô xuất hiện. Anh tức giận đi ra khỏi phòng chờ, gặp ngay Túc Vân: ‘ Mary chưa đến sao?’
Túc Vân không tỏ vẻ lo sợ, nhìn thẳng anh đáp: ‘ Chị Mary tới khi sớm, nhưng chị ấy rất bận, không có thời gian tiếp ngài, mong ngài thông cảm. Chị ấy có dặn, nếu là chuyện công việc quan trong thì xin hẹn trước.’
Lãnh Hàn Phong nghe vậy tức đến muốn giết người, cô cả gan cho anh chờ dài cổ, còn nói là phải hẹn trước.Được lắm, sau năm năm điều cô học được chính là vẻ kiêu ngạo như bây giờ đây sao? Xem tránh anh được bao lâu.
Lãnh Hàn Phong không nói gì thêm, mặt lạnh nhạt nhìn sơ qua xung quanh rồi xoay người bỏ đi. Chạy thẳng về công ty, anh liền bị thư ký giao ột núi hồ sơ công việc. Chuyện khi nãy đã khiến anh bực bội, thêm công việc chồng chất khiến anh muốn thở bình thường hạ nhiệt cũng không được. Đỗ Nhã Tâm hôm nay cả gan cho anh leo cây, chuyện này nếu bị người ngoài biết được không khéo thanh danh anh chưa đầy một phút liền bay đi mất, cơn giận này anh không thể nguôi ngoai được, vùi đầu vào công việc được một lúc lại thở hắt ra đứng phắt dậy, rót một tý rượu, anh nhâm nhi vừa uống vừa nhìn ra ngoài đường phố từ trên cao của công ty xuống. Đầu óc hỗn loạn đầy suy nghĩ. Đỗ Nhã Tâm, cái tên này theo anh năm năm nay, kèm theo nỗi nhớ và sự trống trãi trong lòng. Bây giờ gặp lại, cô oán hận gì đến nổi không thèm nhận biết anh. Xem ra rất mất nhiều thời gian để làm lại…
Lãnh Hàn Phong mãi theo đuổi dòng suy nghĩ, đến khi có tiếng gọi từ sau mới giật mình quay lại.
‘ Tổng giám đốc!’
‘ Chuyện gì?’ anh lạnh nhạt trả lời
‘ Trưa nay anh có cuộc hẹn với đối tác nước ngoài tại nhà hàng Yort!
‘ Mấy giờ?’
‘ dạ, h!’
Lãnh Hàn Phong đứng lên mặc áo vết vào nói: ‘ Được rồi, tôi dùng bữa xong sẽ đi công việc một chút, có gì gọi điện thoại cho tôi.’ Nói xong anh đi thẳng ra khỏi phòng, thư ký Lệ Nhi phía sau trề môi nhìn theo một lúc rồi cũng rời khỏi phòng sếp, đi thẳng xuống căn tin ăn trưa cùng vài đồng nghiệp.
Công ty Model, sau khi phỏng vấn xong cũng đã trưa, Mary giải quyết một số vấn đề tại phòng làm việc rồi đi ra ngoài tìm nhà hàng dùng bữa. Cô vừa mới bước ra khỏi công ty liền thấy Bách Hợp đứng đợi sẵn, đang tiến lại gần cô tươi cười: ‘ Chị Tâm, em mời chị dùng cơm được không?’
Mary cong mội gật đầu, không phủ nhận cái tên mà Bách Hợp vừa gọi. Cô cũng không ngại mọi người xung quanh khi thấy cô quen biết với cô người mẫu mới chân dài này. Cả hai theo vào một nhà hàng bình dân, gọi vài món đơn giản. Trong thời gian chờ đợi, trò chuyện đôi chút. Bách Hợp nhìn thẳng cô, đánh gia một chút rồi nói: ‘ Năm năm rồi chị vẫn không thay đổi mấy, chị vẫn khỏe chứ?’
‘ Chị tốt, từ nay cứ gọi chị là Mary là được rồi.’ – Mary cười
Bách Hợp gật đầu: ‘ Cảm ơn chị đã chọn em vào làm.’
‘Chị chỉ theo nhận xét thực lực thật sự mà nhận thôi. Em vì sao lại xin vào đây? công ty cũ không ổn sao?’
Bách Hợp nở nụ cười chua xót, uống một miếng nước: ‘ Năm năm, thời gian đủ để thay đổi nhiều thứ mà chị.’
‘ Có chuyện gì?’ – Mary nhíu mày, công ty cũ của Bách Hợp cũng là công ty cô làm năm năm trước, hoạt động khá ổn định, tuy mới về nước chưa nghe thông tin gì nhưng cô nghĩ chắc nó vẫn ổn. Thấy Bách Hợp mang đầy tâm sự ngồi trước mặt, cô không tránh khỏi tò mò.
‘ Chuyện của em phức tạp lắm, lúc nào rãnh em sẽ cùng chị tâm sự.’
Không muốn miễn cưỡng Bách Hợp: ‘ Được!’
Thức ăn được mang ra, cả hai vừa dùng vừa nói chuyện vui vẻ.
‘ Lâu nay chị ở đâu? đột nhiên nghỉ việc không ọi người hay lại biệt vô âm tín, mọi người trong công ty giận chị lắm.’ Bách Hợp lên tiếng hỏi
‘ chị xin lỗi, vì nhiều chuyện xảy ra đột ngột nên chị chưa kịp nói với ai.’
Bách Hợp thở dài: ‘ Lúc chị mới đi, công ty liền ngổn ngang nhiều việc không thể trở tay. Mọi khi đều có chị sắp xếp, đi rồi bên người mẫu như chúng em chẳng có trang phục đẹp để trình diễn, nhóm thiết kế lại bế tắc ý tưởng. Lúc ấy mới nhận thấy chị đối công ty quan trọng thế nào. Sếp mất ăn mất ngủ lo đông lo tây cuối cùng đổ bệnh đành giao cho con trái tiếp quản, anh ta…….. Thôi!’ nói đến đây cô lại không kể nữa, xua tay: ‘ Chuyện cũng đã qua, gặp lại chị em mừng lắm, hai chị em ta lại có duyên làm việc cùng nhau.’
Mary cười thành tiếng: ‘ Chị thay đổi lắm đấy, không dể dãi như xưa, rất gay gắt trong công việc, yêu cầu lại khá cao.’
Bách Hợp cười lắc đầu: ‘ em không sợ, ai mà chẳng thay đổi, chị như vậy em càng tin tưởng hơn. Đừng như lúc trước, quá tốt bụng bị mấy bà già trong công ty ức hiếp.’
Mary nghe cô gái trước mặt lên tiếng bất bình chuyện lúc trước, cô không khỏi bật cười. ‘ Thôi, không nói nhiều nữa. Chị còn khá nhiều việc tại công ty, nếu dùng xong rồi thì chúng ta rời đi, ngày mai em bắt đầu đến làm việc, trong khi làm khó khăn gì cứ nói chị nhưng chị đặc biệt công tư phân minh, nên đôi lúc có uất ức gì cũng đừng để bụng.’
Bạch Hợp cười đến sáng lạng, không vì lời cảnh báo của cô mà nhụt chí: ‘Em biết mà, chị yên tâm!’