Lúc này đã mười một giờ khuya, so với cuộc gọi lúc nãy của Dương Mộc An đã trôi qua hơn bốn mươi phút đồng hồ.
Từ Viễn Hàn bởi vì cuộc gọi kia của Dương Mộc An mà mãi không ngủ được tiếp, trong đầu cứ toàn những suy nghĩ vẩn vơ.
Anh không rõ bản thân thế này là bị làm sao, lại đi tin lời của người phụ nữ giả dối kia.
Nhưng lời ban nãy của Dương Mộc An thành khẩn như thế, không giống đang lừa dối.
Chỉ là, Từ Viễn Hàn cố chấp không muốn tin, không muốn để tâm mà thôi.
Hơn bốn mươi phút trôi qua, mỗi một giây tâm trạng anh lại càng kỳ lạ.
Cuối cùng Từ Viễn Hàn cũng không chịu được mà bật dậy khỏi giường.
Anh cầm lấy điện thoại, nhấn số gọi cho Duật Hạo.
Đầu dây bên kia nhấc máy với giọng uể oải: “Thiếu gia, tôi đang nghe đây!”
Từ Viễn Hàn bước xuống giường, lấy ra một bộ đồ từ trong tủ chuẩn bị thay để ra ngoài, vừa cởi áo vừa nói: “Tôi gửi cậu số điện thoại, cậu lập tức tra định vị ngay cho tôi.
Bắt buộc phải làm thật nhanh, mau chóng gửi lại cho tôi kết quả.”
Nói xong điều mình muốn nói liền ngắt máy, Duật Hạo còn chưa kịp nói gì.
Gì vậy? Đây có tính là bóc lột sức lao động hay không?
Duật Hạo thật sự muốn than thở một câu: “Thiếu gia của tôi ơi! Vậy có tính thêm tiền tăng ca ngoài giờ hay không?"
Uất ức thế thôi nhưng anh ta vẫn làm đúng chức trách và nghĩa vụ của mình.
Sau khi nhận được số điện thoại mà Từ Viễn Hàn gửi qua liền đi tra định vị.
Thân là một trợ lý cấp cao, những việc này đối với Duật Hạo cũng không quá khó.
Mười phút sau liền gọi điện lại báo cáo kết quả cho Từ Viễn Hàn.
“Thiếu gia, địa chỉ tra được rồi.
Là một kho hàng ở ngoại thành, địa chỉ tôi đã gửi qua tin nhắn rồi ạ.”
Từ Viễn Hàn vừa hay đã thay xong đồ, vừa lái xe ra khỏi gara.
“Được, không còn chuyện của cậu nữa.”
Từ Viễn Hàn lại cứ thế mà ngắt máy, cũng không nói thêm lời nào.
Chịu, đây chính là nỗi khổ của người làm trợ lý.
Duật Hạo cũng đã quen với những việc này, thôi thì cứ vậy cũng được.
Anh ta đặt điện thoại về chỗ cũ rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Từ Viễn Hàn lúc này đang phóng xe trên đường cao tốc, mục tiêu hướng thẳng về ngoại ô thành phố.
Lúc này trong đầu anh đột nhiên có suy nghĩ, lẽ nào lời cô nói là sự thật, anh đã trách nhầm cô hay sao? Càng nghĩ, anh càng nhấn mạnh chân ga, phóng xe với tốc độ kinh hồn.
Chưa đến mười lăm phút sau, Từ Viễn Hàn đã xuất hiện ở địa điểm mà Duật Hạo gửi qua.
Anh đỗ xe ở phía xa rồi tự mình đi vào, bất ngờ chính là nhìn thấy trước nhà kho một chiếc xe khác đang đỗ.
Hơn nữa chiếc xe và bảng số này còn trông rất quen mắt.
Từ Viễn Hàn nhíu mày, sải bước lớn đi vào trong.
Anh còn chưa đi đến cửa nhà kho thì đã nhìn thấy Từ Thiên bước ra từ bên trong, hơn nữa trên tay còn đang bế Dương Mộc An.
Dương Mộc An nằm gọn trong lòng Từ Thiên, dáng vẻ yếu đuối, hơn nữa quần áo còn có chút bẩn.
Từ Viễn Hàn giống như bị một cái tát đập mạnh vào mặt.
Chuyện này là thế nào? Anh rõ ràng đã nghĩ lời cô nói là thật, vậy mà bây giờ lại là như thế nào?
Từ Viễn Hàn không chịu nổi việc bản thân bị lừa, không để Từ Thiên kịp nói một câu nào liền lao đến đấm một phát thật mạnh vào mặt Từ Thiên rồi cướp lấy Dương Mộc An.
Từ Thiên bị tấn công bất ngờ không kịp phản ứng nên ngã nhào ra đất.
Bị đánh một cách oan ức khiến Từ Thiên tức giận quay lại quát lớn: “Từ Viễn Hàn cậu phát điên cái gì vậy?”
Từ Viễn Hàn lao đến túm lấy cổ áo Từ Thiên.
“Anh còn dám hỏi? Ngày thường mày qua mắt lại với vợ tôi, tôi đã nhiều lần cảnh cáo anh.
Hôm nay lại còn dám ở bên ngoài lợi dụng vợ tôi làm xằng làm bậy? Ngay từ đầu đã biết anh không phải loại đơn giản, không ngờ lại cứ thích chơi trên đầu tôi như vậy?”
Từ Thiên bị mắng một cách oan uổng, tức giận hất tay Từ Viễn Hàn ra.
Anh ta đứng dậy, phủi bụi trên áo và lau đi vết máu bên khoé miệng.
Từ Thiên nhìn Từ Viễn Hàn bằng ánh mắt tràn ngập sự khinh thường.
“Một câu vợ cậu hai câu cũng vợ cậu.
Vậy lúc cô ấy đang khốn khổ thì cậu làm được gì? Nếu không phải tôi đến sớm, giờ này vợ cậu đã bị người ta mang đi không biết đến nơi nào rồi ấy chứ.”
Từ Viễn Hàn tức giận mất lý trí, đã không thể nghe lọt câu nào của Từ Thiên, càng đừng nói là phán đoán tình hình.
Anh chỉ biết ban nãy mình đã nhìn thấy Từ Thiên ôm Dương Mộc An ở trong lòng.
Cảm giác bị phản bội cứ dâng trào khiến cho Từ Viễn Hàn không nhịn được.
Đời này của Từ Viễn Hàn hận nhất là bị người khác phản bội.
Từ Viễn Hàn vung tay đánh bật vào khoảng không, hét lớn: “Im đi! Anh không có tư cách dạy tôi làm việc thế nào.
Chuyện của tôi, tôi tự biết cách làm, không phiền anh quan tâm.
Từ Thiên tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là an phận một chút, đừng có ở trước mặt tôi không chút kiêng dè gì.
Bằng không tôi sẽ giết anh!”
Nói xong, Từ Viễn Hàn liền quay người lại, túm lấy Dương Mộc An kéo lên xe.
Dương Mộc An đã kiệt quệ thân thể lại còn bị sức lực lớn như thế kéo đi, đoán rằng thật sự không thể chịu nổi.
Từ Thiên nhìn theo, chỉ có thể thầm thương cảm cho số phận của Dương Mộc An.
Từ Viễn Hàn, con người độc đoán này sẽ không nghe lọt tai được lời giải thích nào.
Chuyện hôm nay rõ ràng cô không hề có lỗi nhưng Từ Viễn Hàn chắc chắn sẽ đem tất cả mọi chuyện cùng với suy nghĩ độc đoán của mình đổ hết lên đầu cô, thậm chí sẽ không nghe lấy một lời giải thích nào của cô.
Từ Thiên không có quyền xen vào, anh ta lúc này chỉ có thể bất lực lặng im như thế..