Thục lão tiên sinh bảo cô ở lại ăn cùng một bữa cơm rồi hẵn về.
Trời cũng không còn sớm, Dương Mộc An quyết định không từ chối lời mời mà ở lại.
Căn nhà nhỏ nằm ở gần núi, xung quanh đều là khung cảnh rất yên bình.
Dương Mộc An lại cảm thấy yêu thích cảm giác này đến lạ.
Duật Hạo gọi điện cho Từ Viễn Hàn, báo cáo tình hình bên này xong lại đến ban công tìm cô.
Dương Mộc An đứng trước ban công, ngắm nhìn hoàng hôn đang buông xuống phía xa.
“Mọi việc thuận lợi chứ ạ?”
Duật Hạo bước tới từ phía sau và lên tiếng hỏi.
Dương Mộc An quay lại nhìn cậu ta rồi lại mỉm cười, nhàn nhạt đáp: “Tốt hơn dự đoán của tôi.”
Duật Hạo gật đầu, Dương Mộc An lại hỏi tiếp: “Khi nào thì anh ấy về?”
Duật Hạo nhìn lịch trên điện thoại, nghiêm túc suy nghĩ rồi lại trả lời: “Có lẽ là ba ngày nữa.
Hy vọng mọi thứ kết thúc thuận lợi, anh ấy nói nếu xong sớm thì sẽ về trước dự tính.”
Dương Mộc An gật đầu.
Những ngày này quá nhiều vất vả càng khiến Dương Mộc An đối với cuộc sống hiện tại càng trân trọng hơn.
Không biết rằng đến lúc nào mới có được cái kết viên mãn nhưng cô vẫn hy vọng rằng sau muôn vàn vất vả sẽ được đền đáp một cách xứng đáng.
Chí ít thì, hy vọng cho Dương Nguỵ Minh có thể tỉnh dậy.
Đến lúc đó thì, cô có thể yên tâm được rồi.
“Chúng ta sẽ ở lại đây một ngày.
Có một số việc tôi muốn nhờ anh sắp xếp giúp, nếu được thì anh hãy quay về thành phố trước.”
Duật Hạo giật mình, vội lên tiếng: “Không được, thế thì cô phải làm sao?”
Dương Mộc An xua tay.
“Tôi sẽ tự lo thân mình được, anh cứ quay về và giúp tôi vài việc trước.
Như thế tốt hơn là ở đây.”
Duật Hạo có chút chần chừ.
Mệnh lệnh cậu ta nhận được là bảo vệ Dương Mộc An và nếu được thì phải ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi.
Từ Viễn Hàn vẫn chưa yên tâm về người phụ nữ bí ẩn luôn mang ý niệm xấu xa đó.
Anh luôn có cảm giác bà ta chưa dừng tay ở mức đó mà sẽ đi xa hơn nên bảo Duật Hạo không được lơ là.
Tuy nhiên vào thời điểm và hoàn cảnh này, Duật Hạo cũng chẳng biết nên nói thế nào nữa.
Đắn đo mãi cuối cùng vẫn là bị cô thuyết phục mà đồng ý quay về trước.
Ba ngày sau Thục lão tiên sinh đến thì sẽ tổ chức cuộc họp cổ đông thường kỳ, vẫn phải chuẩn bị cho đàng hoàng thì mới được.
Sau khi Duật Hạo rời đi, Thục lão tiên sinh lại nhìn cô, mỉm cười.
“Thật đáng tiếc vì con không đi theo con đường giống như bố con.
Nếu đi trên con đường này, ta tin con sẽ làm tốt hơn nó gấp mấy lần.”
Dương Mộc An nhìn Thục lão tiên sinh, hơi ngượng ngùng mà mỉm cười.
“Lần đầu tiên có người đánh giá con như thế.
Con không nghĩ mình giỏi ở khoảng này.”
Từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến một bản thân ở tương lai sẽ bước đi trên con đường doanh nghiệp này.
Có lẽ là sợ phiền, cũng có lẽ là sợ hãi bản thân không đủ năng lực.
Nói tóm lại, thứ mà Dương Mộc An muốn chỉ là sự giản dị nhất có thể.
Lúc ban đầu chọn thiết kế cũng chưa hẳn là mong muốn thật sự.
Cô chỉ là có một chút đam mê và năng khiếu, lại không xác định được rốt cuộc bản thân tài năng ở mức nào nên muốn thử sức một lần.
Ngày hôm nay cũng giống như thế.
Thực ra không có chuyện gì không làm được.
Chỉ cần nghiêm túc làm thì có thiên phú hay không cũng đều không quan trọng.
Thục lão tiên sinh cười khanh khách, xua tay.
“Lão già này sống nhiều năm như vậy, có thể tự tin mình không nhìn lầm người.
Cô bé à, có những lời ta lấy thân phận là người đi trước để nói với con.
Trong tâm của con ấy à, có quá nhiều lo nghĩ rồi.
Cuộc sống này không phức tạp đến thế đâu, đừng khiến bản thân quá mệt mỏi.”
Dương Mộc An cười.
Cô không phản bác được, bởi vì trong tâm cô quả thật có quá nhiều lo nghĩ.
Cuộc sống nhìn qua vô cùng yên ả, ben trong lại là sóng động không ngừng.
Cuộc sống của cô hình như chưa bao giờ phức tạp đến như thế này.
Chịu thôi, cô không biết phải làm gì nữa.
Ngoài chấp nhận và tiếp tục gánh lấy, cô hình như không còn bất kỳ lựa chọn nào khác nữa.
“Nếu có thể buông bỏ hết những gánh nặng trên vai, con đương nhiên sẽ rất vui vẻ.
Chỉ đáng tiếc, phía sau lưng con có quá nhiều người có muốn chở che.
Nếu con chỉ vì một mình mình, tránh qua một bên thì gió táp phong ba bọn họ sẽ là người gánh lấy.
Con không thể làm thế được.”
Nói cái gì là hy sinh thân mình vì người khác thật quá đỗi cao siêu.
Trong mắt Dương Mộc An, trong lòng Dương Mộc An không vĩ đại đến mức chứa nhiều như thế.
Cô chỉ có thể ích kỷ mà gói gọn tình cảm này đối với gia đình và người thân của mình.
Dừng ở đó đã là quá sức với cô rồi.
Thục lão tiên sinh nhìn cô, ánh mắt giống như đồng cảm.
Ông đặt tay lên vai cô, mỉm cười đôn hậu.
“Cô bé à, lão già này thật lòng hy vọng con có thể hạnh phúc.”
Dương Mộc An cười, tựa đầu vào tường, đôi mắt nhắm nghiền.
Nếu có thể, thật sự hy vọng như thế..