Đẩy cánh cửa phòng, một màn tối om bao trùm lấy cả căn phòng.
Từ Viễn Hàn bước vào phía trước, vẫn có thể nhìn thấy Dương Mộc An ngồi trên mặt đất, tựa đầu vào cửa và nhìn ra ban công.
Từ Viễn Hàn bước đến gần cô, trong lòng lúc nãy có rất nhiều việc muốn nói mà giờ lại chẳng thể nói được gì.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô.
Dương Mộc An vẫn im lặng không nói một câu.
Cho đến một lúc lâu sau đó, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, anh lại nghe thấy tiếng cô khe khẽ.
“Tôi… hình như không còn gì nữa.”
Từ Viễn Hàn giật thót.
Anh đột nhiên cứng miệng.
Anh không thể nói với cô loại câu sến súa như “cô vẫn còn tôi đây” được.
Bởi chính anh và cô đã chẳng phải quan hệ yêu đương gì cho cam.
Từ Viễn Hàn tự hỏi, bản thân đang đứng ở lập trường nào mà an ủi cô.
Anh thậm chí còn không thể chia sẻ được với cô lúc này.
Điều duy nhất mà anh có thể làm chỉ là im lặng.
Chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này.
Khoảnh khắc đó khiến Từ Viễn Hàn sâu sắc hiểu được, hoá ra trên đời vẫn tồn tại một thứ mà bản thân dù muốn cũng không thể làm được.
Cho dù là một người toàn năng giỏi giang, cũng phải có lúc bất lực giống thế này.
Từ Viễn Hàn ngước mắt nhìn xa xăm vào màn đêm đen không điểm dừng.
Nếu hiện tại là bão tố, vậy phải chờ bao lâu mới thấy được cầu vồng?
Ngày hạ táng Dương Nguỵ Minh, trời đổ mưa.
Dương Mộc An mặc bộ váy đen đứng trước mộ của Dương Nguỵ Minh, đặt một bông hồng trắng xuống trước tấm bia.
Đôi mắt u uất, gương mặt không chút sức sống khiến ai nhìn vào cũng xót xa.
Nước mắt không có mà dáng vẻ lại thê lương hơn cả đang khóc.
Từ Viễn Hàn đứng bên cạnh che ô cho cô, chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Đợi đến khi tất cả đều xong xuôi, Dương Mộc An ngồi một mình trong nhà tang lễ, đôi mắt mơ hồ không rõ đang nhìn thứ gì.
Từ xa, tiếng bước chân vang lên.
Từ Thiên bước đến bên cạnh cô, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.
Dương Mộc An cũng chẳng nói một lời.
Trong cơn mưa ngày hôm đó, hai người ngồi bên cạnh không nói một lời.
Đều không biết phía xa thật xa, Từ Viễn Hàn đứng một bên nhìn cô và Từ Thiên.
Anh không biết nên làm gì lúc này.
Từ Thiên… có lẽ là người mang lại sự đồng cảm lớn hơn anh rất nhiều.
Từ Thiên che ô, đi cùng Dương Mộc An một đoạn đường dài, muốn tiễn cô về đến tận nhà.
Giữa đường lại có một cuộc điện thoại gọi đến cho Dương Mộc An.
Cô nhấc máy, Từ Thiên im lặng đứng một bên.
Anh ta không biết lời gì lại khiến cô vừa nghe xong sắc mặc trở nên khác thường.
Không tính là buồn nhưng lại giống như vừa rơi xuống một vực thẳm khác.
Dương Mộc An ngắt máy, quay sang nhìn Từ Thiên.
“Tôi phải đến bệnh viện.”
Từ Thiên lại không hỏi cô đi làm gì, chỉ trầm giọng, hạ mắt đáp lời: “Tôi đi cùng em.”
Từ Thiên gọi xe, cùng cô đến bệnh viện.
Lúc đến nơi mới biết, hoá ra là do tình hình bệnh của Dương Mộc Nhiên có chuyển biến tốt.
Sáng hôm nay đột nhiên điện não đồ có thay đổi, các chuyên gia tập trung theo dõi.
Kỳ tích xuất hiện chính là Dương Mộc Nhiên vào giờ chiều đã tỉnh lại.
Từ Viễn Hàn vừa nghe tin đã vội chạy đến.
Cho đến khi đứng trước phòng bệnh, nhìn thấy Từ Viễn Hàn ở bên trong ôm chầm lấy Dương Mộc Nhiên, Từ Thiên mới cảm thấy được sự mơ hồ không rõ đâu đó ở trong mối quan hệ này.
Tình cảm thể hiện quá rõ đến mức không thể không hiểu được.
Dương Mộc An nhìn Từ Thiên, biết anh ta đang mang trong lòng một đống những câu hỏi chưa có lời giải đáp, cô liền ôn tồn nhẹ nhàng mà cất tiếng.
“Tên em là Dương Mộc An.
Thật xin lỗi vì lời nói dối này.”
Vẫn chưa hết ngỡ ngàng, Dương Mộc An lại tiếp tục chỉ tay vào cô gái bên trong căn phòng mà Từ Viễn Hàn đang ôm lấy.
“Đó mới chính là Dương Mộc Nhiên.”
Sự thật về câu chuyện kết hôn thay cuối cùng cũng hé lộ.
Từ Thiên cuối cùng cũng biết được nỗi khổ sâu bên trong.
Biết được lý do vì sao từ lần đầu gặp cô đã nhìn thấy cô mang một vẻ buồn đến lạ.
Biết được tại sao mối quan hệ này vẫn luôn ngượng ngùng như vậy.
Hoá ra, tất cả là một vở kịch bất đắc dĩ.
Giờ đây, mọi thứ bỗng nhiên trở về đúng cái quỹ đạo nên có của nó khiến cho những người đang đi lệch cũng thấy choáng ngợp.
Dương Mộc An không vào trong phòng bệnh, chỉ đứng nhìn một lúc rồi rời đi.
Đứng bên dưới mái hiên nhỏ của tiệm cà phê đã đóng cửa cạnh bệnh viện, tâm trạng của cô hình như chưa bao giờ chùng xuống đến mức này.
Từ Thiên bước tới đứng bên cạnh, lại không hỏi bất kỳ điều gì liên quan đến những chuyện như kết hôn thay.
“Em đói không?”
Dương Mộc An ngẩng mắt nhìn Từ Thiên, lại chỉ nhẹ nhàng mà lắc đầu.
“Em tưởng anh sẽ rất sốc chứ.
Hoặc là trách em đã lừa anh.”
Từ Thiên nhìn cô, lại chỉ mỉm cười.
“Không phải em mới là người nên có cảm giác đó sao? Tôi thì chỉ là người đứng xem, cảm xúc có thể thế nào cũng không bằng chính em, người nằm trong chính tình huống như vậy mà.”
Những lời nói dường như rất đơn giản nhưng đủ khiến cho trái tim đang yếu mềm này của cô le lói một chút ấm áp.
Hình như chưa từng để tâm đến cảm xúc của bản thân, người ngoài hay cả chính cô cũng vậy.
Có lẽ là bởi vì cảm thấy những điều đó quá mức hiển nhiên đến nỗi cô cũng quên mất.
Từ Thiên đưa tay về trước, hứng lấy những giọt mưa.
Mưa đọng lại trên bàn tay anh ta, một cảm giác lành lạnh.
“Vậy thì em sẽ làm gì?”
Khi tất cả mọi thứ quay trở về đúng như quỹ đạo mà nó nên có, Dương Mộc An hiển nhiên trở thành một kẻ thừa không hơn không kém.
Tất cả đều là tạm bợ, mượn dùng.
Vậy khi trả lại hết, cô còn gì?
Dương Mộc An không biết nữa.
Giống như mưa quá to không nhìn rõ được đường đi phía trước, cô cũng không biết sau khi sương mù tan đi, thứ chờ đợi mình là gì.
Dương Mộc An tựa lưng vào tường, đôi mắt nhắm nghiền, lắng tai nghe tiếng mưa rỉ rích.
“Có lẽ, có lẽ là sẽ rời đi thật xa.”
Kịch tàn rồi, người cuối cùng vẫn phải chia xa.
Có còn lưu luyến không cũng không quan trọng nữa.
Chân trời rộng như thế, chẳng lẽ không có chỗ dung thân?.