Từ Viễn Hàn trong lòng bực tức không có nơi giải sầu, cuối tuần đã cùng Trịnh n đến Hội Vũ Nhan uống rượu.
Trịnh Ân là bạn thân nhất của Từ Viễn Hàn, ngoại trừ gia đình ra thì Trịnh Ân là người rõ hết những sự tình trong cuộc sống của Từ Viễn Hàn.
Trịnh Ân là một thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa nhưng lại khá hiểu nhân tình thế thái.
Là một người tốt, chỉ là tính cách có phần tùy hứng.
Từ Viễn Hàn hẹn anh ta đến uống rượu nói chuyện, vậy mà từ lúc đến chỉ chăm chăm uống rượu, không hề nói một lời.
Trịnh n đã ngồi chờ nửa tiếng đồng hồ mà Từ Viễn Hàn một chữ cũng chẳng nói.
Mất kiên nhẫn, Trịnh Ân giật lấy ly rượu trên tay Từ Viễn Hàn.
“Rốt cuộc thì cậu muốn nói chuyện gì.
Gọi ông đây đến để nhìn cậu uống rượu chắc?”
Từ Viễn Hàn ngã người dựa lưng vào ghế, đưa tay xoa xoa mi tâm, thở dài thiểu não.
"Kể ra dài dòng!"
Từ Viễn Hàn cuối cùng cũng chịu nói, kể cho Trịnh Ân nghe về tất cả những chuyện gả thay mà Dương gia đã làm.
Trịnh Ân từ đầu đến cuối chăm chú lắng nghe, đều đã hiểu cả.
Từ Viễn Hàn lại than thở bản thân không rõ rốt cuộc đang làm gì mà lại thấy cực kỳ khó chịu.
Trịnh Ân nghe qua dường như đã hiểu được vấn đề, lại không biết phải mở lời từ đâu.
Suy cho cùng Từ Viễn Hàn là con người khá độc đoán, không phải kiểu sẽ nghe lời khuyên của người khác.
Trịnh Ân vỗ vai Từ Viễn Hàn.
“Nghe qua cậu thật sự có chút quá đáng rồi đấy.
Dương Mộc An kia suy cho cùng cũng đâu có lỗi lầm gì với cậu.
Cậu như vậy, có phải là đổ tội lên người vô tội không?”
Từ Viễn Hàn hất tay, tức giận quát: “Cô ta không có tội? Là cô ta lừa tôi, cái tội này cô ta không gánh thì ai gánh?”
“Vậy rốt cuộc trái tim cậu đang nghĩ gì? Nếu là như vậy hà cớ quan tâm tới cô ấy làm gì? Nếu cô ấy hồng hạnh vượt tường, không phải sẽ để cậu có một cái cớ hợp lý đuổi cô ấy đi sao?”
Từ Viễn Hàn bị những lời kia của Trịnh Ân làm cho giật mình.
Để Dương Mộc An hồng hạnh vượt tường? Không được, cô là đồ vật trong tay anh, trừ phi anh bỏ đi bằng không người khác đừng hòng động vào! Nếu để mọi chuyện như thế, không phải đang tát vào mặt anh sao?
Từ Viễn Hàn đứng bật dậy, túm lại áo hừng hực rời đi, chỉ để lại một lời tạm biệt: “Không! Cô ta là kẻ có tội, cho đến lúc tôi huỷ hoại cô ta, ai cũng đừng hòng động vào.”
Trịnh Ân nhìn theo bóng lưng Từ Viễn Hàn, chỉ thở dài ngao ngán.
“Viễn Hàn, cậu rõ ràng đã có một suy nghĩ khác, hà cớ gì…?”
Bởi vì lời nói ngày hôm đó của Trịnh Ân đã khiến trong lòng Từ Viễn Hàn có hai luồng suy nghĩ.
Một là tự thức tỉnh mình không được có ý nghĩ dung thứ cho Dương Mộc An, hai là đối với Từ Thiên con người này nhất định phải đề phòng.
Có một ngày Từ Viễn Hàn hẹn Từ Thiên ra ngoài ăn cơm, là để bàn việc công.
Từ Thiên ở nước ngoài sáng lập một doanh nghiệp, Từ Sâm mong muốn Từ gia trong ngoài có thể giúp đỡ lẫn nhau nên bảo Từ Viễn Hàn dùng danh nghĩa Từ thị ký hợp đồng hợp tác với doanh nghiệp của Từ Thiên.
Danh tiếng cả hai đều tốt, có thể hợp tác với nhau thì như hổ thêm cánh.
Việc này đối với Từ Viễn Hàn đương nhiên cũng chẳng phải chuyện gì xấu, vì vậy bữa cơm này là để bàn về chuyện đó.
Vốn dĩ là bữa cơm chỉ cho hai người, nào ngờ được Từ Viễn Hàn lại mượn cơ hội này muốn thị uy với Từ Thiên nên đã dẫn theo Dương Mộc An.
Dương Mộc An lúc này ngồi trong căn phòng lớn, giữa bàn tròn ba người, bầu không khí căng thẳng thật sự không dễ chịu.
Từ Viễn Hàn trong lúc bàn chuyện, đối với Từ Thiên luôn là thái độ khó chịu.
Dương Mộc An lẫn Từ Thiên đều ngầm hiểu, Từ Viễn Hàn đang cố ý thị uy.
Trong lúc nói chuyện năm lần bảy lượt làm ra hành động thân mật với Dương Mộc An, hết gấp đồ ăn cho cô lại dùng khăn giấy lau miệng cho, ân cần hỏi han ăn có vừa miệng không, chỉ còn thiếu là hôn trước mặt Từ Thiên.
Dương Mộc An ban đầu có hơi ngây ngốc, sau đó không dám nhìn anh nữa, cúi đầu mà ăn.
Anh hỏi gì cô liền đáp nấy như một cái máy.
Từ Viễn Hàn mỉm cười, giọng điệu mỉa mai: “Mộc Nhiên thời gian gần đây đã làm phiền anh họ rồi.
Ngày sau nhất định sẽ bảo cô ấy không được như thế nữa.”
Lời nói nghe như có vẻ trách Dương Mộc An nhưng thực tế lại đang ngầm nhắc nhở Từ Thiên không được gần gũi.
Những ý này của anh, Từ Thiên đều hiểu.
Dương Mộc An cũng có hơi đờ mặt ra nhìn Từ Viễn Hàn.
Cô và Từ Thiên chỉ đi cùng nhau một lần, được tính là đi dạo chơi một buổi, không hề quá phận gì nhưng nghe được lời lẽ này từ miệng Từ Viễn Hàn, cô lại cảm thấy mình như bị bắt gian tại trận, ngầm nhận thực ra cô đã sai lầm.
Là người đã có chồng, cô không thể tùy tiện đi ra ngoài cùng người đàn ông khác như vậy, rất dễ gây ra phiền phức cho anh.
Từ Thiên uống một ngụm nước, điềm tĩnh mỉm cười đáp lời: “Không phiền.
Mộc Nhiên mới là người đã giúp đỡ tôi.”
Từ Viễn Hàn nghe thấy Từ Thiên gọi cô thân thiết như vậy, trong lòng thật sự khó chịu đến cùng cực.
Anh nắm lấy tay Dương Mộc An đứng bật dậy.
“Chuyện hôm nay đã bàn, tôi sẽ bảo người đưa hợp đồng tới cho anh.
Nếu còn có vấn đề gì thì cứ đến tìm người của tôi.
Cũng trễ rồi, tôi và Mộc Nhiên phải quay về trước, thứ lỗi không thể tiễn anh.”
Từ Thiên kéo ghế đứng dậy, mỉm cười: “Không sao, vậy thì hai người cứ quay về trước đi.”
Từ Viễn Hàn choàng tay qua vai Dương Mộc An, thể hiện sự ôn nhu điềm đạm với cô.
Dương Mộc An trong mắt thoáng qua chút tự giễu nhưng lại nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.
Mà Từ Thiên, lại nhìn thấy tất cả.
Dương Mộc An cúi đầu, theo cấp bậc thì Từ Thiên cũng là anh họ của Từ Viễn Hàn, lễ nghĩa không thể bỏ qua.
“Anh họ, cảm ơn anh mấy ngày trước đã chiếu cố.”
Từ Thiên cũng không nói gì hơn, gật đầu mỉm cười.
Từ Viễn Hàn tức giận kéo tay Dương Mộc An, hừng hực quay về..