Edit: Y Y
Beta: Kim
Chiêm Sắc cảm thấy như vừa ăn phải ruồi —— nghẹn muốn chết.
Chị Chu đã mất.
Cô ấy bị đâm chết bởi người đàn ông của mình – Trần Thắng.
Theo hiện trường điều tra, cô bị đâm nhát vào ngực, eo, bụng, lưng và đùi, mỗi nhát đều là trí mạng. Màu đỏ sẫm chảy khắp cửa phòng bảo vệ, từng vết máu khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc.
Trước khi cảnh sát tới, Trần Thắng đã bị khống chế bởi cảnh sát vũ trang đến trước đó.
Bất quá, hắn không đề cập tới lý do tại sao lại giết vợ.
Trấn an Đỗ Hiểu Nhân đang sợ hãi, lông mày cô nhíu chặt nhìn cảnh ồn ào trước mặt.
Vợ chồng rốt cuộc có bao nhiêu thù hận, thâm cừu đại hận lớn đến đâu mới có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy?
Sở Thiếu Giáo, thật đúng là chưa bao giờ yên bình.
Vệ Thác mất tích, Đoạn Minh tử vong, hiện tại Trần Thắng lại giết vợ mình – chị Chu.
Trong chuyện này…
Cô mơ hồ có một cảm giác. Nếu không phải phong thuỷ ở Sở Thiếu Giáo xảy ra vấn đề, thì giữa những vụ án này hẳn là có mối quan hệ nào đó. Tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy. Huống chi, Vệ Thác mất tích giữa đêm có thể ra khỏi cổng lớn Sở Thiếu Giáo, khả năng cao có quan hệ với người bảo vệ – Trần Thắng.
“Chiêm lão sư, cô vào đây một chút.”
Chiêm Sắc đang suy nghĩ về điều đó, sở trưởng Ngải Mộ Nhiên, “tiểu hài” thứ hai lại gọi cô vào.
Cô bất đắc dĩ chẹp miệng với Đỗ Hiểu Nhân, đi vào văn phòng Ngải sở trưởng.
“Chiêm lão sư, cô đang làm gì vậy?”
“Ngải sở trưởng, tôi không hiểu ý cô.”
Nhìn đôi lông mày thanh tú nhiễm sự tức giận của Ngải Mộ Nhiên, Chiêm Sắc càng mờ mịt không hiểu gì. Chẳng lẽ tên họ Quyền vừa tới khiến cô ấy cáu kỉnh?
Khác với vẻ tốt bụng hay mỉm cười hằng ngày, hôm nay tính tình Ngải sở trưởng rõ ràng không được tốt lắm, “Chiêm lão sư, tôi đã nhắc nhở cô phải làm tốt bổn phận công tác của mình. Hiện tại cô vẫn là giáo viên của Sở Thiếu Giáo, bắt tội phạm là chuyện của cảnh sát, đến lượt cô nhúng tay vào à?”
Chuyện này…
Sao cô lại ngửi thấy mùi chua nhỉ? Chẳng lẽ bởi vì cô ấy nhìn thấy Quyền Thiếu Hoàng?
Tuy Chiêm Sắc biết rõ vị lãnh đạo cơ quan đang cảm thấy khó chịu, muốn tìm một cái đệm lưng nói vài câu cho đỡ căng thẳng là chuyện bình thường. Nhưng mà đáng tiếc, hôm nay trong lòng cô cũng cảm thấy không thoải mái, không muốn nhịn.
“Sếp Ngải, hỗ trợ cảnh sát phá án là nghĩa vụ của mọi công dân.”
“Cô còn cãi lý sao? Cô nên từ từ kiểm điểm lại tình trạng công việc gần đây của mình đi! Đừng tưởng rằng hiện tại có người chống lưng cho cô, cô liền muốn làm gì thì làm. Cô còn ở Sở Thiếu Giáo ngày nào thì tôi còn quản cô ngày đó.”
…!!?
Ai chống lưng cho cô cơ?
Chiêm Sắc không biết rốt cuộc cô ta tức giận cái gì, nhưng “tiểu hài” đã nói đến như vậy, nếu không tiếp chiêu thì thật phụ lòng chỉ số IQ của cô. Ánh mắt đảo qua, cô cười đến vô cùng sáng lạn.
“Ngải sở trưởng, cô bây giờ dễ cáu kỉnh, bực bội, nói nhiều, vành mắt thâm đen….. Tôi cảm thấy cô mắc hội chứng tiền mãn kinh rồi. Cô nên đi chữa trị ngay đi! Bằng không, phát triển thành chứng rối loạn thần kinh, tới thời kỳ mãn kinh, chức năng suy giảm, vậy đời này coi như xong.”
“Chiêm Sắc!”
Ngải Mộ Nhiên nghiến răng nghiến lợi, sống an nhàn sung sướng đã quen, hiện tại lại ở vị trí cao, đã bao giờ cô ta phải chịu thiệt như vậy? Nhìn chằm chằm Chiêm Sắc vài giây, đột nhiên mất khống chế cảm xúc, cầm ly nước in hình người nổi tiếng trước mặt, thình lình ném về phía Chiêm Sắc.
“Không biết trời cao đất dày, cô dám nói chuyện với lãnh đạo như thế à?!”
Chiêm Sắc trong lòng cả kinh nghiêng người né tránh, ly nước nóng hổi sượt qua mặt, “choang” một tiếng vỡ nát, nước bắn tung tóe khắp sàn.
Nếu ném trúng!
Nếu như ném trúng mặt còn không phải là bị huỷ dung à?
“Ngải sở trưởng —”
Giọng điệu lớn thêm một chút, Chiêm Sắc dừng lại, đang chuẩn bị đem tất cả từ ngữ ô uế tích lũy nhiều năm chưa dùng ném thẳng vào người phụ nữ kỳ quái này, thì phía cửa bỗng truyền đến tiếng người đàn ông lạnh giọng quát.
“Sao lại thế này?”
Âm thanh lạnh lẽo, trầm thấp mang theo sự tức giận của người đàn ông dọa Chiêm Sắc ngây người tại chỗ.
“Thiếu Hoàng ——” Ngải Mộ Nhiên rốt cuộc vẫn là sở trưởng, cho dù lúc này cô có thê thảm bao nhiêu, thì khi Quyền Thiếu Hoàng đột nhiên đẩy cửa bước vào liền có thể thu hồi biểu cảm trong nháy mắt, “Em đang sắp xếp công việc cho Chiêm lão sư, không cẩn thận làm rơi ly nước.”
Sắp xếp công việc? Sắp xếp cái em gái cô ấy.
Chiêm Sắc khịt mũi, cười lạnh.
Quyền Thiếu Hoàng liếc mắt nhìn cô một cái, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, cảm xúc được thu liễm thoả đáng, giọng điệu khách khí mà cứng ngắc, “Ngải sở trưởng, cô vượt quá giới hạn rồi.”
Vượt giới hạn? Là có ý gì?
Chiêm Sắc nghe thấy như rơi vào sương mù.
Anh tới tìm Tiểu Nhiên Nhiên của anh, vì sao lại thay mình nói chuyện?
Có người rút đao tương trợ đương nhiên là tốt, nhưng ân nhân rút đao tương trợ lại vừa đúng là kẻ thù thì phải làm thế nào?
Hơn nữa, anh ta đây là đang giúp mình hay lợi dụng đâm mình một đao?
Nhìn người đàn ông từ hàng lông mày đến khoé môi đều toát lên vẻ nham hiểm lạnh lẽo, Chiêm Sắc đem lời vốn dĩ đang định nói nuốt xuống, im lặng nhìn chuyện xảy ra tiếp theo.
“Chiêm lão sư!” Đồi núi E cao ngất ngưởng của Ngải Mộ Nhiên bị tâm trạng tác động, nhịp điệu phập phồng mạnh mẽ, ngược lại hoàn toàn ban nãy, trên khuôn mặt kinh diễm động lòng người mỉm cười, “Vừa rồi đang chuẩn bị nói cho cô biết, trong tuần tới cô còn phải tiếp tục làm việc cho Thiếu Hoàng.”
Chiêm Sắc sửng sốt.
Cô thế là thành người của anh rồi? Quá không có nhân quyền đi.
Nhưng mà, cuối cùng cô cũng hiểu rõ vì sao hôm nay Ngải Mộ Nhiên lại giận dữ như vậy, chính là vì Quyền Thiếu Hoàng muốn mượn cô đi làm việc một tuần. Cô ta cho rằng hai người bọn cô thông đồng thành gian, trong lòng khó chịu nên cố ý lấy mình ra dạy dỗ?
Quá bất công!
Quay đầu lại, cô híp mắt cười nhìn khuôn mặt u ám của Quyền Thiếu Hoàng.
“Xin lỗi, tôi không đồng ý.”
Chiêm Sắc cũng không phải không tự tin. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh tượng cô phải cùng tên họ Quyền ở chung một tuần, tế bào toàn thân đều phát hoảng. Vì để có thể sống thêm được mấy năm, cô bắt buộc phải phản đối.
Trong mắt Ngải Mộ Nhiên loé lên mong đợi, “Thiếu Hoàng, công việc thì phải làm, nhưng chúng ta cũng nên tôn trọng ý kiến của cô ấy…”
“Không được!”
Lạnh lùng thốt ra hai chữ, Quyền Thiếu Hoàng chặt hẳn đường lui.
Tiếp đó, anh đập một tờ giấy lên bàn.
Lệnh điều động! Thật sự muốn mượn cô à?
Nhăn mày, vì để không bị anh ta trị, Chiêm Sắc tỏ ra nghiêm túc.
“Quyền thủ trưởng, tôi nghĩ anh cũng cảm thấy chúng ta không thích hợp làm việc với nhau. Hơn nữa, người có kinh nghiệm làm chuyên gia tâm lý tội phạm ở trong nước nhiều như lông trâu, bọn họ so với tôi chắc chắn thích hợp hơn nhiều. Không phải anh hoài nghi tính chuyên nghiệp của tôi à? Vì sao cứ khăng khăng muốn chọn tôi?”
Quyền Thiếu Hoàng cười cười, cúi đầu nhìn cô, “Muốn biết?”
“Thích nói hay không thì tùy!”
“Thứ nhất, thuận tay.”
Chiêm Sắc ném cho anh một ánh mắt châm biếm, tiếp tục nghe anh nói.
“Thứ hai, em là người phụ nữ của tôi, rất thuận tiện thông đồng.”
Nhướng mày, Chiêm Sắc cười lạnh, “Quyền Tứ gia, anh lại quên uống thuốc à?”
“Đồ ngốc!” Quyền Thiếu Hoàng nhướng mày, giở trò trước mặt Ngải Mộ Nhiên, thân mật dang hai tay ôm cô vào ngực, đáy mắt ngập ý cười, trông vừa dịu dàng lại vừa thâm tình, giọng nói tràn đầy mùi cảnh cáo mà chỉ cô mới có thể hiểu được.
“Đừng tức giận nữa được không?”
“Quyền Thiếu Hoàng ——”
Không chịu nổi sự dính người của anh, Chiêm Sắc cắn răng đẩy ra. Giây tiếp theo, anh đã áp môi lên vành tai cô, “Thứ ba, em không muốn tìm hiểu mối quan hệ giữa Vệ Thác, Đoạn Minh, Trần Thắng và mấy vụ án giết người ư? Hơn nữa, em không nghĩ đến việc tìm ra anh ta à?”
“Anh ta?”
“Đúng vậy, chính là anh ta.”
Quyền Thiếu Hoàng kề sát tai cô thì thầm, âm thanh cực nhỏ, làm cho động tác của anh trở nên cực kì ái muội, tựa như một cặp tình nhân. Ai lại nghĩ đến hai người họ đang bàn chuyện chính sự hay đang thương lượng chuyện kinh doanh.
Chiêm Sắc trầm mặc.
Anh luôn có thể nhìn thấu cô, nhưng cô lại không bao giờ có thể nhìn thấu anh.
Thật phiền phức!
Thấy cô ngoan ngoãn không hề giãy giụa, người đàn ông mỉm cười, sủng nịnh mà vuốt tóc cô, lại nhân cơ hội chuồn chuồn lướt môi hôn lên vành tai cô. Khi ngẩng đầu, ánh mắt đã thay đổi, cất cao giọng.
“Chiêm Tiểu Yêu, sau này ai dám lấy đồ vật ném em, em phải ném lại ngay cho lão tử. Hiểu không?”
Trong lòng cứng lại, Chiêm Sắc ngẩng đầu nhìn anh.
Hoá ra anh đều biết hết à?
Cô mỉm cười nhìn Ngải Mộ Nhiên, “Được!”
“Ngốc, thông minh mưu trí của em vứt hết đâu rồi?” Xoa nắn khuôn mặt cô, Quyền Thiếu Hoàng cười có chút ác ý: “Trừ tôi ra, không ai có thể bắt nạt em.”
Chiêm Sắc nhướng mày, trong lòng âm thầm phỉ nhổ lời nói của anh, tầm mắt lướt qua bờ vai dài rộng liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Ngải sở trưởng đang hiện lên vẻ khiếp sợ, cô đơn, thống khổ, bất đắc dĩ, tan nát cõi lòng.… bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn.
Thấy thế, cô càng đổ thêm dầu vào lửa, để cho tên họ Quyền tuỳ ý “thể hiện ân ái”, hát khúc Song Hoàng.
Ai lại không thích chiêu mượn đao giết người? Đương nhiên so với việc tự trả thù còn thích hơn!
Ngải sở trưởng …
Nếu không thể thay đổi kết quả, cô chỉ có thể lựa chọn quá trình.
Quyền Tứ gia sau khi nói những lời đe dọa liền buông lỏng eo cô, không coi ai ra gì mà nắm tay hôn lên mu bàn tay cô, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Ngoan, mau đi thu dọn đồ đạc đi. Tôi chờ em ở bên ngoài.”
“Được!”
Chiêm Sắc nở nụ cười cứng ngắc, đưa lưng về phía Ngải Mộ Nhiên đang hung hăng trừng mắt nhìn cô.
Ha ha!
“Tiểu hài” thứ hai cuối cùng cũng bình an vượt qua…
Nhưng trong vòng một tuần tới, cô phải đối diện với tên cầm thú khó đối phó hơn Ngải Mộ Nhiên gấp trăm lần, làm sao bây giờ?!