Edit: Cá Muối
Beta: Kim
Một miệng cơm nghẹn trong cổ họng, Đỗ Hiểu Nhân ho sặc sụa, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô như thể gặp quỷ.
“Sắc, làm sao mà cậu biết được? Chuyện này còn chưa tuyên bố đâu.”
Lông mi cong lên, tâm tình của Chiêm Sắc chìm xuống, trên mặt nở nụ cười, “Tớ biết phân tích.”
“… Ách!” Ánh mắt của Đỗ Hiểu Nhân lóe lên, vẻ mặt vừa rồi còn mang thần sắc hồng hào liền trở nên quẫn bách. Cô lúng túng quay đi, đôi đũa gẩy gẩy hạt cơm, đôi mắt cụp xuống, không dám nhìn thẳng vào Chiêm Sắc, giọng nói bị đè nén, nghe như có chút xấu hổ.
“Tiểu Sắc, cậu thật nhàm chán, ở trước mặt mọi người thì như một người vô hình, vậy mà không có chuyện gì qua được mắt cậu. Không thú vị gì hết, cậu như vậy thật đáng sợ. Cậu còn như thế tớ sẽ không làm bạn với cậu nữa.”
Vẫn là bạn bè sao?
Chiêm Sắc không ngốc, không ngốc, không hề ngu ngốc.
Thậm chí có thể nói, Chiêm Sắc là một cô gái vô cùng lý trí.
Có vài việc vẫn luôn không nghĩ ra, đột nhiên lại trở nên thông suốt.
Túi tiền bị mất lại tự nhiên xuất hiện….
Ở Sở Thiếu Giáo, giáo viên có năng lực và lai lịch hơn Đỗ Hiểu Nhân còn rất nhiều, Ngải Mộ Nhiên biết rõ cô và Đỗ Hiểu Nhân có quan hệ tốt, vì sao lại cho cô ấy trọng trách lớn như vậy, sự trùng hợp này chỉ sợ không đơn giản.
Giữa bạn bè, quý là ở chân thành.
Một khi bị biến chất, toàn bộ giá trị cũng mất đi.
Nhìn Đỗ Hiểu Nhân không chịu ngẩng đầu, trong lòng Chiêm Sắc không phải là không khổ sở.
Chỉ là có vài chuyện cô không muốn làm sáng tỏ, làm sáng tỏ thì thật không có ý nghĩa. Rốt cuộc đối với người bạn Đỗ Hiểu Nhân này, cô vẫn có cảm tình.
Chỉ có thể than, thế giới thay đổi, lòng người cũng đổi thay.
Khóe môi mím chặt, trong lòng cô lại càng phiền muộn, không còn tâm tình ăn xong cơm, đậy nắp hộp cơm lại, đứng dậy.
“Hiểu Nhân, tớ no rồi, cậu từ từ ăn đi.”
“Chiêm Sắc, cậu làm sao vậy? Giận tớ à? Có phải cậu trách tớ không nói chuyện này cho cậu biết trước?”
Chiêm Sắc lắc đầu, đuôi lông mày giãn ra, cười đến cực kỳ tùy ý, “Không phải đâu. Tớ thực sự ăn no rồi.”
“Chiêm Sắc!”
“Cậu đừng suy nghĩ linh tinh nữa, làm tốt công việc đi.”
“Tiểu Sắc…” Đáy lòng hơi chua xót, Đỗ Hiểu Nhân không còn vui mừng như lúc kể về hội diễn văn nghệ nữa, giọng nói có chút mơ hồ mà khàn khàn, cảm xúc ảm đạm đi không ít, phảng phất như là bầu trời trước cơn mưa, một mảnh khói mù.
“Chiêm Sắc, tớ và cậu không giống nhau, cậu rất nhanh sẽ kết hôn với anh ta, anh ta là ai? Cậu là người rõ ràng nhất. Giấc mộng cơm áo không lo trước kia của chúng ta không còn là vấn đề nữa? Cậu có thi công chức hay không cũng không sao cả, đúng không? Sinh hoạt sau này của cậu ấy à, là đi làm đẹp, dắt chó đi dạo, đánh bài… Cuộc sống sinh hoạt của cậu với tớ hoàn toàn khác nhau, mọi thứ cậu nhìn thấy sẽ là sơn hào hải vị, lễ nghi quý tộc. Đeo trên người là đá quý châu báu, mặc những bộ đồ có nhãn hiệu xa xỉ. Nói về mỹ thực, là rượu vang đỏ, nhạc cổ điển, chơi là giao tiếp trong vòng giới thượng lưu… Người cậu ngủ chính là người đàn ông trong mộng của biết bao cô gái…”
Nói xong câu cuối cùng, Đỗ Hiểu Nhân hít hít cái mũi, đã khóc không thành tiếng.
Nước mắt dọc theo bên má rơi xuống.
Có thể nhìn ra, lời cô ấy nói chính là suy nghĩ từ đáy lòng của cô ấy.
Chiêm Sắc trầm mặc.
Sau một lúc, cô rút một tờ khăn giấy đưa cho cô ấy, giọng nói trầm thấp, lại vô cùng chân thành.
“Hiểu Nhân. Không đòi hỏi quá đáng, giữ tâm vững, không tham vọng.”
Để lại lời nói này, cô rửa sạch hộp cơm rồi cho vào tủ khử trùng, cũng không quay đầu lại mà ra khỏi nhà ăn.
Bên ngoài trời âm u, thật sự giống như muốn đổ mưa.
Cũng giống như tâm trạng của Chiêm Sắc lúc này.
Nói cho cùng, cô hiểu Đỗ Hiểu Nhân cũng không phải xấu từ trong xương cốt. Ít nhất khi cô đang cần tiền, cô ấy đã vụng trộm trả ví tiền lại. Mặt khác còn cho cô mượn một tháng tiền lương của mình. Nói đi nói lại, vẫn là duyên phận của hai người không đủ.
Nhưng mà cô cũng không thể nào thay đổi được suy nghĩ của cô ấy.
Rốt cuộc không phải ai cũng giống nhau, mỗi người đều có mục đích riêng của bản thân. Cô và Đỗ Hiểu Nhân vừa vặn tương phản, cô khá hài lòng với cuộc sống yên ổn, càng không cảm thấy dựa vào đàn ông là việc đáng khoe khoang. Hơn nữa, một khi lại gần đàn ông, bản thân tùy lúc sẽ sinh ra một loại cảm giác không an toàn, cả ngày lo lắng đề phòng.
Bởi vì, đàn ông có thể cho mình, cũng có thể tùy ý thu hồi.
Thở một hơi dài, Chiêm Sắc mang tâm trạng nặng nề đi vào nhà vệ sinh gần đó.
Không thể không nói, nhà vệ sinh là nơi phong thủy tốt.
Bởi vì nó là nơi nảy sinh ra các loại tin đồn, các tin tức trong giới giải trí, còn có vạ miệng của nghệ sĩ.
Chiêm Sắc cởi bỏ dây quần, ngồi bên trong giải quyết vấn đề, bên ngoài truyền đến âm thanh ríu rít của hai người phụ nữ.
Trong đó, một người là Trương Phượng lão sư dạy toán Tiểu học, một người khác là quản giáo Vương Tinh Tinh của trường Tiểu học.
Cô nghe được giọng của Trương Phượng, “Ai, chị Vương, chị nói chuyện đó là thật sao? Như thế nào lại nhanh như vậy? Tôi thấy cô ta mới đến công tác được hơn một tháng thôi. Cũng có bản lĩnh quá đi?”
Chiêm Sắc dừng động tác, ngồi tại chỗ, dây quần cũng chưa kéo.
Bởi vì người vừa mới vào sở công tác hơn một tháng, chỉ có mình cô.
Giác quan thứ sáu cho biết, lời nói tiếp theo sẽ rõ ngọn nguồn tại sao các đồng nghiệp lại coi cô như quái vật.
Vương Tinh Tinh ‘xì’ một tiếng, châm chọc cười nhạo, “Đương nhiên là thật rồi, chính miệng sở trưởng Ngải nói, sao có thể là giả? Ôi, Phượng Nhi, cô cũng không biết, buổi tối hôm qua mấy người chúng tôi nhìn thấy sở trưởng Ngải ngồi một mình trong văn phòng, khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ. Đều do con hồ ly tinh kia làm hại.”
“Thật đáng thương. Nhưng mà nhìn không ra, với cái thân hình kia của cô ta, cũng dám đoạt đàn ông của sở trưởng Ngải sao? Cô nói xem cô ta có cái gì? Gia thế, bề ngoài, xuất thân, năng lực, mọi thứ đều không bằng sở trưởng Ngải… Theo tôi thấy, vòng ngực còn nhỏ hơn hai cúp nhỉ? Đàn ông ai lại không thích ngực lớn?”
Cô gái trẻ Trương Phượng trêu chọc, tuổi Vương Tinh Tinh không còn nhỏ, ngay sau đó cười cười, hạ giọng thấp xuống.
“Tôi nói này cô gái ngốc, cô không hiểu rồi, đàn ông chọn phụ nữ không giống nhau….”
“Hả, vậy đàn ông chọn như thế nào?”
“Một người đàn ông có thể khăng khăng một mực với một người phụ nữ, không ngoài hai điểm. Thứ nhất…. Kỹ năng giường chiếu phải tốt.”
Nói đến đây, Trương Phượng có chút ngại ngùng, “Chị Vương, chị thật biết đùa.”
Vương Tinh Tinh liền châm chọc, “Ai nói đùa với cô? Tôi nói sự thật.”
Trương Phượng lại tò mò hỏi, “Thứ hai là gì?”
Lại cười nhạo hai tiếng, Vương Tinh Tinh tiếp tục ‘phổ cập kiến thức khoa học’, giọng nói đè xuống tới mức thấp nhất.
“Thứ hai, nói không chừng cô ta là trời sinh danh khí đấy?”
“Trời sinh danh khí? Ý là…”
“Trời, cái này mà cô cũng không hiểu sao? Nghe nói có một loại phụ nữ lớn lên có chỗ kia đặc biệt tốt, chỉ cần đàn ông làm qua, nếm được mùi vị ấy sẽ luyến tiếc rút ra. Hì hì hì….”
“Tôi nhổ. Chị thật đen tối.”
“Nói tôi đen tối, không phải là tôi đang phổ cập khoa học cho cô sao? Tôi nói cho cô biết, theo tôi quan sát, cô gái kia khẳng định không còn, tuyệt đối là đã bị đàn ông làm. Cô xem chân cô ta, rồi eo, rồi mông…”
Cơn tức càng đi lên, Chiêm Sắc càng siết chặt tay.
Thời gian cô tới sở Thiếu Giáo không dài, đa số thời gian làm việc luôn trầm mặc, cũng không quá thích cùng mọi người giao lưu. Đại khái bởi vì công việc của cô, cô quá dễ dàng nhìn ra được ánh mắt của họ có sự ích kỷ, tham lam hoặc là đố kỵ… Điều đó làm cô thấy mệt.
Mà những người đó, có lẽ cũng không thích cô.
Lúc này, bên ngoài vẫn còn khí thế ngất trời bình luận ——
“Tôi nghe sở trưởng Ngải nói, bạn trai của cô ấy…. Gia thế nói ra có thể hù chết người…Tập đoàn Quốc tế Q&S, chắc cô cũng nghe qua rồi?… Xùy, cô đừng trừng tôi. Một công ty lớn như vậy chưa từng nghe qua mà cô đòi lăn lộn. Nhưng hôm qua tôi mới biết, tập đoàn Quốc tế Q&S cũng chỉ là một công ty con của Quyền thị…”
Tập đoàn Quốc tế Q&S rất có tiếng.
Nó đại biểu cho tôn quý, xa hoa, thời thượng và trào lưu, tượng trưng cho phẩm vị cao cấp. Đương nhiên, đồ kinh doanh của Q&S không phải người như các cô có tiền là có thể mua được. Bởi vì, bất luận từ Seoul đến Đông Kinh, hay là từ New York đến London, hoặc từ Hong Kong đến Singapore… Nó đều dành cho kẻ có tiền theo đuổi phẩm vị.
Chiêm Sắc biết Quyền Thiếu Hoàng có tiền.
Nhưng, cô không biết anh có tiền đến vậy.
Chỉ nghe Trương Phượng hít một ngụm khí lạnh, “Quyền thị? Chính là người đàn ông của sở trưởng Ngải?”
“Hỏi thừa, nếu không phải sở trưởng Ngải chính miệng nói, tôi căn bản cũng không biết còn có gia tộc lớn như vậy…”
“Ầy, thế mới thấy, thế đạo bất công. Phụ nữ có chút nhan sắc, vẫn đi làm tiểu tam mới là đường tắt.”
Nói cô là tiểu tam?
Chiêm Sắc thật sự muốn cười, hóa ra cô luôn bị người ta coi là tiểu tam.
Mà điều này đều do Ngải Mộ Nhiên ban tặng.
Cô ta mượn lời người khác, nói mình ủy khuất, thuận tiện hắt cho Chiêm Sắc một chậu nước bẩn. Ở sở Thiếu Giáo, nhân viên nữ tương đối nhiều. Nơi nhiều phụ nữ, thị phi cũng nhiều, chính là tạo thành cái chợ. Mà thứ phụ nữ ghét nhất chính là ‘tiểu tam’ ——loại phụ nữ chuyên đi đoạt đàn ông của người khác.
Sở trưởng Ngải dùng khổ nhục kế thật tốt.
Khóc lóc dùng nước mắt làm vũ khí, tỏ vẻ yếu thế trước mặt mọi người rồi trực tiếp biến cô thành kẻ xấu xa.
Hơn nữa sẽ không có người đồng tình với cô.
Bởi vì ở trong mắt mọi người, Chiêm Sắc cô là người chiến thắng. Mọi người thường đồng cảm với những người yếu thế, Ngải Mộ Nhiên tự nhiên đáng giá để phái nữ đồng tình. Kể từ đó, sẽ không có ai đi tìm chân tướng.
Những người đó đối với cô mà nói, kỳ thật còn ăn không ít vị “giấm”.
Tay vịn vào chốt cửa, Chiêm Sắc không biết nên ra ngoài hay tiếp tục nghe tiếp.
Người ta nói rằng những lời đồn đại ngăn cản nhà thông thái, nhưng nhà thông thái… Đã sớm chết rồi.
Bên ngoài, còn đang tiếp tục ——
“Người với người chính là khác nhau, mệnh cô ta cũng tốt quá đi. Tiểu tam thượng vị… Chậc chậc, ông trời thật bất công.”
“Không được, hôm nào tôi cũng phải nghiên cứu xem làm thế nào để nắm bắt đàn ông, tiện thể tìm một thiếu gia nhà giàu…”
“Cô ấy à, chỉ có thể tìm một kẻ thấp kém nhà nghèo…”
“Tôi còn một tin đồn, cô có nghe không?” Vương Tinh Tinh càng nói càng hưng phấn, xong rồi lại thấp giọng,“Sở trưởng Ngải còn nói… Bạn trai cô ấy không chỉ đẹp trai nhà giàu… Cái kia còn cực kỳ lớn, hahaha, nghe nói phương diện kia năng lực siêu cường. Có phải sướng chết đi sống lại hay không chứ? Nghe nói làm một lần có thể khiến cô ấy lên cao trào mấy lần… Sảng khoái chết đi được?”
Hai người phụ nữ, cô một câu tôi một câu, càng nói càng sôi nổi.
Cổ họng Chiêm Sắc nghẹn lại, răng đều cắn chặt.
Nhắm mắt lại, mở ra lần nữa, cô thật sự không nhịn nổi.
Cô không làm chuyện xấu, việc gì phải trốn tránh bên trong ngửi mùi phân?
“Yên tâm đi, tiện nhân sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng ——” Hai người phụ nữ ở trước gương trang điểm lại, Trương Phượng nói tới đây đột nhiên như thấy ma nhìn Chiêm Sắc đẩy cửa ra. Miệng mở lớn không khép lại được.
Nói xấu sau lưng người ta, lại còn bị bắt gặp, người bình thường sẽ xấu hổ và khẩn trương, cô ta cũng không ngoại lệ.
Liếc nhìn Chiêm Sắc một cái, da mặt cô ta mỏng, không dám hé răng nữa.
Mà Vương Tinh Tinh quả là gừng già, hiển nhiên cay độc hơn nhiều.
Cô ta không cảm thấy chột dạ, ngắm nhìn Chiêm Sắc một chút, lại lắc đầu, châm chọc nói, “Phượng Nhi, cô sợ cái gì? Chúng ta là những người ngay thẳng. Không giống một số người, cướp đàn ông của người khác, sớm muộn gì cũng bị vứt bỏ, chờ mà xem.”
“Chị Vương, đừng nói nữa ——” Trương Phượng chọc chọc cô ta, ngượng ngùng nhìn Chiêm Sắc.
Bộp——
Vương Tinh Tinh buông chiếc lược trong tay xuống, lông mày nhíu lại, “Cô đó, không có tinh thần trượng nghĩa gì cả. Đối đãi với tiện nhân đi làm tiểu tam, cần gì phải khách khí.”
Công khai tuyên chiến?
Chiêm Sắc vẫn luôn im lặng mỉm cười.
Cô chậm rãi đi tới trước mặt Vương Tinh Tinh, dừng bước chân, ánh mắt yên lặng nhìn cô ta, giọng điệu lại bình tĩnh.
“Vương lão sư, nghe nói cô không thích treo cổ ở một cái cây, nơi nơi tìm kiếm một mảnh rừng rậm nhỉ?”
Vương Tinh Tinh không hiểu, hừ một tiếng, “Cô có ý gì?”
Chiêm Sắc cong cong khóe môi, ghé sát vào cô ta, ánh mắt lại không có ý tốt, “Ý tôi là… Vương lão sư, mùi vị P khá tốt đi?”