Edit: Li
Beta: Dollan
Vừa ra khỏi cửa, cô mới phát hiện mình quá xúc động —— sao có thể dùng chăn che lại rồi đánh anh ta? Tốt nhất là tìm một con dao rồi đâm chết cho xong.
Nhưng, thấy họ Quyền kia cười vui vẻ như vậy, cô có chút không quen.
Bình thường anh ta luôn cười nhạt, cười âm hiểm, cười nhạo, trơ tráo mà cười, hiếm khi thấy anh cười to vui vẻ như thế?
Quyền Tứ Gia bị “ép” vào khuôn khổ, sau khi Chiêm Sắc rời đi lại vui vẻ đi vào phòng tắm tắm một chút, tắm rửa sảng khoái một hồi liền thay một bộ quần áo ngủ đi ra, nằm ở đầu giường châm một điếu thuốc, nhả một luồng khói, nhắm mắt hồi tưởng lại cảm giác đê mê khi nãy được cô phục vụ. Cảm giác nếu là một binh lính dù có chết dưới thành trì của cô thì cũng cam tâm tình nguyện…
Đột nhiên ——
Anh bất chợt ngồi bật dậy, vội vàng dập tắt điếu thuốc đang cháy dở, vụt xuống dưới lầu.
Có rất nhiều nhân viên đảm nhiệm chức vụ trong biệt thự Cẩm Sơn, các nơi giải trí cũng rất nhiều.
Lúc này, phòng bida vẫn còn sáng đèn.
Dường như Lãnh Huyết và Thiết Thủ không buồn ngủ, một bên đánh bida một bên nói chuyện.
Bất quá, Lãnh Huyết là người ít nói, tâm trạng của Thiết Thủ cũng tương đối nặng nề. Vì vậy, cuộc trò chuyện của hai người không có gì quá đặc sắc. Thế nhưng nội dung trò chuyện lại tuyệt đối bùng nổ, còn là chuyện cá nhân của Quyền Tứ gia xxx.
Hơi co giãn cơ thể, Lãnh Huyết cúi xuống bàn bida, tập trung nhìn chằm chằm vào quả bóng, ‘cạch’ một tiếng, quả bóng đánh ra ngoài.
“Thiết Thủ, cậu nói lão đại có làm được không?”
Thiết Thủ im lặng một lúc lâu, chỉ nhìn chằm chằm vào quả bóng đang chuyển động, rầu rĩ “ừm” một tiếng.
“Thật khó cho Tứ gia.” Vì lên cơn sốt, đối với Quyền Tứ gia có tố chất thân thể cực mạnh, chưa bao giờ sinh bệnh mà nói thật sự không dễ dàng. Đặc biệt là tắm loại nước lạnh này càng là việc không thể thực hiện được. Vậy sao anh ấy làm được điều đó? Trước hết anh gội đầu bằng nước lạnh, sau đó lại thổi một cơn gió lạnh khác. Vẫn không hiệu quả. Cuối cùng anh hết kiên nhẫn chờ đợi, trực tiếp tìm Lãnh Huyết cho anh uống một loại thuốc có thể làm tăng nhiệt độ cơ thể. Thành ra chỉ cần chờ đợi hơn bốn mươi phút, cuối cùng đã có các triệu chứng sốt.
Tuy nhiên, sử dụng thuốc để thúc đẩy cơn sốt, đây không phải là liều mạng ư?
Lãnh Huyết phân tích chuyên môn xong, thấy Thiết Thủ không trả lời thì không khỏi nhíu mày, “Thiết Thủ, có tâm sự?”
“Không có.”
“Cậu đang không thoải mái. Anh em quen biết bao nhiêu năm, tôi còn không rõ cậu sao?”
“Thực sự không có.” Thiết Thủ hơi mất tự nhiên, vùi đầu vào đánh bóng.
Hơi híp mắt, Lãnh Huyết đưa mắt đánh giá anh ta, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. Suy nghĩ một lát, trong đầu anh rất nhanh liền xuất hiện ánh mắt u oán cực kỳ quái dị của Thiết Thủ. Có lẽ đoán được điều gì đó, anh nghiêm nghị đi qua, vỗ vai anh ta một cái.
“Người anh em, cất những suy nghĩ nhỏ của cậu đi. Tôi có thể nhìn ra được, tất nhiên lão đại cũng có thể.”
Thiết Thủ mím môi, cầm lấy phấn lau đầu cây cơ, trên mặt có vài phần khó chịu, “Tôi không có tâm tư lệch lạc, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Tôi cũng không biết, chỉ là không thể kiểm soát…”
“Hai người đang nói gì thế?”
Giọng nói trầm thấp của Quyền Thiếu Hoàng cắt ngang lời Thiết Thủ, việc anh đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bida cũng khiến hai người đàn ông đang thảo luận giật mình, cái gì gọi là im hơi lặng tiếng đã được lão đại phô diễn đến cực hạn. Lãnh Huyết vẫn ổn hơn một chút, còn Thiết Thủ tay cầm cơ đánh bida như đang run lên. Tuy nhiên, sau bao nhiêu năm kinh nghiệm, anh vẫn có thể căng da mặt phần nào.
Quay đầu lại, mặt anh không chút thay đổi gọi ‘Tứ gia’, nhưng ánh mắt chột dạ không dám nhìn thẳng vào mặt đối phương.
“Muộn thế này còn đánh bida sao?”
“Vâng.”
Lãnh Huyết liếc mắt nhìn tình huống, hắng giọng, tiếp lời nói, “Lão đại, không sao chứ?”
“Ừm.”
Giọng nói không mặn không nhạt, không ai biết anh đang suy nghĩ những gì.
Lãnh Huyết giơ ngón tay cái lên, khen ngợi, “Khả năng phục hồi rất mạnh!”
Cau mày, Quyền Thiếu Hoàng chậm rãi đi tới, không tiếp tục hỏi câu hỏi vừa rồi. Ánh mắt nhạt nhẽo liếc qua Thiết Thủ rồi chuyên chú nhấc cây cơ khác lên, chuẩn bị thật tốt lại cúi người xuống bàn bida, tạo một thế đánh chuẩn, không nhúc nhích nhắm ngay bóng, nhưng cũng không vội đánh ra ngoài. Im lặng một lúc, toàn thân tỏa ra khí thế kiêu ngạo, khiến Lãnh Huyết và Thiết Thủ hơi khó thở.
Một lúc lâu ——
Cạch!
Đánh một cú thật mạnh mẽ, quả bóng nhỏ xoay tròn rồi lăn vào lỗ.
Hài lòng nhếch môi, anh lười biếng đứng lên, giọng trầm trầm, “Thiết Thủ.”
“Tứ gia…” Ấn đường Thiết Thủ khẽ giật.
Ánh mắt khóa chặt, Quyền Thiếu Hoàng nhìn anh chằm chằm, đột nhiên nở nụ cười, “Ầy, tôi nói cậu khẩn trương cái gì?”
“Tôi…” Đến lúc này, Thiết Thủ khó mà nói không có khẩn trương. Bởi vì anh thực sự lo lắng. Lý do tại sao khẩn trương, chủ yếu là do anh bị suy nghĩ của chính mình làm cho chột dạ. Trên thực tế, anh và Lãnh Huyết khác nhau. Quyền Thiếu Hoàng đối với anh mà nói không chỉ là lão đại, là chiến hữu, là anh em của mình, mà còn là ân nhân đã cứu mạng anh. Mặc dù Tứ Đại Danh Bổ đều là tâm phúc của Quyền Thiếu Hoàng, nhưng nếu nhất định phải phân ra cao thấp, Quyền Thiếu Hoàng đối với anh thì tín nhiệm hơn so với ba người kia.
Còn anh thì sao?
Anh lại vô sỉ có cảm giác với người phụ nữ của lão đại, thậm chí mỗi đêm còn có cảm giác si mê. Mỗi lần anh nghĩ đến khuôn mặt cô đều có thể lên đỉnh. Cảm giác mơ tưởng về cô khiến anh không khỏi run rẩy.
Trong lòng anh rất rõ ràng, hành vi như vậy là vô đạo đức, nhưng anh không thể khống chế được nó.
Yết hầu trượt lên trượt xuống, nhìn Quyền Thiếu Hoàng trước mặt, sắc mặt Thiết Thủ hơi trắng bệch, chậm rãi buông cây cơ trong tay xuống, dứt khoát muốn thú nhận trực tiếp.
“Tứ gia, tôi…”
“Chuyện tôi phân phó cậu đã làm xong chưa?” Đúng lúc đó, hoặc là nói, Quyền Thiếu Hoàng cố ý cắt ngang lời anh, sắc mặt thu liễm nghiêm túc, một đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Thiết Thủ.
Cổ họng Thiết Thủ hơi nghẹn ứ, lại mím môi khô khốc, “Đã gửi thiệp cưới rồi.”
Gật gật đầu, Quyền Thiếu Hoàng xoay cây cơ trong tay, “Ai thu?”
“Thư ký trưởng của Quyền đổng.”
“Được, làm tốt lắm. Chị cả sẽ lo chuyện cưới. Những thứ khác, cậu sắp xếp.”
“Vâng, Tứ gia.”
“Việc này, ngàn vạn lần không nên nói cho lão Ngũ.”
“Tôi hiểu.”
Lại nhẹ nhàng liếc anh một cái, Quyền Thiếu Hoàng lắc lắc đầu, vuốt nhẹ mái tóc ẩm ướt chưa khô mới buông cây cơ xuống, hời hợt nói, “Hai người chơi đi, tôi đi nằm một lát.”
“Ừm.”
Trước khi ra khỏi cửa, Quyền Thiếu Hoàng đột nhiên quay đầu, ánh mắt âm u, “Thiết Thủ, tôi vẫn coi trọng cậu.”
Lời này của anh, không khác gì một cái búa nặng nện lên ngực Thiết Thủ. Sửng sốt hai giây, Thiết Thủ híp mắt, chậm rãi mở miệng, “Tứ gia, tôi đối với... “
“Hôm nay con mẹ nó cậu uống nhầm thuốc à? Bớt nhảm nhí đi! Chơi một lát rồi mau đi ngủ.”
Lười biếng nói xong, một tay Quyền Thiếu Hoàng đút vào túi áo ngủ, sải bước đi ra ngoài. Phòng bida lại rơi vào tĩnh lặng một lúc lâu, từ khi Quyền Thiếu Hoàng rời đi, mặc dù không khí áp suất thấp vừa rồi không còn, nhưng Lãnh Huyết và Thiết Thủ cũng không mở miệng được.
Tứ gia đã biết, hay căn bản vẫn chưa biết gì?
Ngày hôm sau.
Một đêm ngủ không ngon, Chiêm Sắc thức dậy lúc tám giờ rưỡi.
Vội vàng rửa mặt xong ra phòng khách, cô không nhìn thấy hai anh em Quyền Thiếu Hoàng và Quyền Thiếu Đằng, cũng không nhìn thấy tiểu Thập Tam đâu. Không ăn bữa sáng do Quyền Thiếu Hoàng chuẩn bị, cô cầm túi xách lên muốn tìm người đưa cô xuống núi.
Dưới sự lãnh đạo của người phụ nữ biến thái sở trưởng Ngải, đến muộn cũng không phải là một trò đùa.
Ai ngờ, Quyền Thiếu Hoàng để Thiết Thủ ở lại chờ cô.
Hơn nữa, anh đặc biệt để Thiết Thủ đưa cô tới sở Thiếu Giáo.
Đãi ngộ như vậy khiến Chiêm Sắc ít nhiều có chút không kịp thích ứng. Tuy nhiên, cô cũng không nói thêm gì. Cách sở Thiếu Giáo một đoạn, cô bảo Thiết Thủ dừng xe để mình đi bộ một mình đến đó. Dĩ nhiên, cô sợ rằng chiếc việt dã quân sự Dartz Kombat T quá bắt mắt. Cô còn phải làm ở đây mấy tháng nữa. Khiêm tốn và ít gây chú ý mới đảm bảo được sinh tồn.
Nhảy ra khỏi xe, cô nở một nụ cười thân thiện, vẫy vẫy tay tạm biệt đồng chí Thiết Thủ.
“Cảm ơn Thủ ca, tạm biệt!”
“Tạm biệt.”
Buồn bã nói một tiếng, Thiết Thủ không nhìn cô, vội vàng lái xe đi.
Nhìn đuôi xe đi xa, đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, Chiêm Sắc có chút không hiểu.
Sao anh ta tránh cô như tránh dịch bệnh vậy? Bộ cô là quái vật ăn thịt người sao?
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy những người ở Cẩm Sơn Thự đều có chút thần kinh. Quả nhiên vẫn là câu cũ — gần mực thì đen. Có lão đại thần kinh như thế, thuộc hạ bên dưới có thể khá hơn sao. Hôm nay lái xe đưa cô đi, Thiết Thủ cũng không chủ động nói lời nào với cô. Còn khi cô nói chuyện với anh ta, anh cũng chỉ trả lời “Ừ” mà thôi. Chiêm Sắc nghiên cứu anh ta trong một thời gian dài, vốn định từ vẻ mặt của anh mà nhìn ra chút thông tin. Đáng tiếc, Thủ ca chính là một con quái vật trên mặt luôn luôn không có nửa phần biểu tình. Vì vậy, chuyên môn của cô không có đất dụng võ.
Bây giờ, lời giải thích hợp lý duy nhất mà cô tìm thấy chính là —— thần kinh của anh ta trục trặc chỗ nào rồi.
Quên đi. Chuyện của người ta, không liên quan gì đến cô!
Trong lúc suy nghĩ, cô bước nhanh đến tòa nhà văn phòng. Vừa đi tới cửa phòng làm việc, trùng hợp đụng phải Đỗ Hiểu Nhân mặt mày hớn hở ôm một bộ tư liệu đi tới. Hai người gặp nhau lên tiếng chào hỏi, Chiêm Sắc liền đi vào phòng làm việc. Không ngờ, Đỗ Hiểu Nhân cũng đi theo phía sau cô.
Buông đồ trong tay xuống, Đỗ Hiểu Nhân nhìn cô, cười đến mức nhiệt tình.
“Này, tối qua ngủ ngon không?”
Nhếch môi, Chiêm Sắc không biết cô ta có ý gì, mỉm cười khách sáo.
“Không sao. À, sáng nay cậu không có lớp dạy ư? Sao lại tới đây?”
Nhếch miệng cười cười, dường như Đỗ Hiểu Nhân hoàn toàn quên mất chuyện phát sinh không vui của hai người ở căn tin, cắn môi, đặt mông ngồi xuống bàn làm việc trước mặt Chiêm Sắc. Hai chân trắng bắt chéo nhau, từ trên xuống dưới nhìn cô một hồi lâu rồi cúi đầu xuống, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Sắc, cùng chị em nói chút cảm nhận xem?”
“Cảm nhận gì?” Chiêm Sắc trêu chọc cô một cái, trong lòng vang lên tiếng “lộp bộp”.
Quần áo của cô bị ướt không thể mặc, sáng nay khi cô đi ra ngoài, quần áo mặc là đồ được Quyền Thiếu Hoàng chuẩn bị từ trước. Mặc dù cô không biết thương hiệu gì, nhưng xét thấy chất liệu rất tốt, đoán chắc cũng không qua khỏi con mắt của Đỗ Hiểu Nhân – ‘một người cuồng đồ hiệu’. Huống chi, Đỗ Hiểu Nhân cũng biết cô không thể nào mua quần áo đắt tiền.
Quả nhiên.
Cười khẽ một tiếng, Đỗ Hiểu Nhân chống hai tay lên vai cô, nhìn thẳng vào cô hai giây, tầm mắt lại chậm rãi trượt xuống, lơ đãng rơi trúng vết hôn dưới cổ áo cô, “Là cảm nhận tối qua cậu cùng anh đẹp trai nào đó làm chuyện ấy? Này, tớ đã nghe Vương Tinh Tinh và người khác tán gẫu… Nghe đâu sở trưởng Ngải nói rằng… Nói rằng anh ta ở trên giường mạnh mẽ đến nỗi… Nhanh lên, còn không mau báo cáo với chị em?”
Chiêm Sắc trong lòng rùng mình kịch liệt.
Đây là lời tâng bốc, hay là đang ghét bỏ cô đây?
Phải biết rằng, từ đêm hôm qua bị tên họ Quyền đùa giỡn mấy lần, cô thật sự không quá xác định suy nghĩ lúc trước. Trước đó cô cho rằng Ngải Mộ Nhiên cố ý chán ghét cô mới nói thế. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Ngải Mộ Nhiên cũng không phải nói dối? Nếu không có một cảnh như vậy, làm sao cô biết được bộ mặt kia của anh ta…
Nghĩ đến chuyện đó, cô giật mình, mỉm cười một cách không tự nhiên, vỗ vỗ mặt mình, cúi đầu sắp xếp tài liệu, thuận miệng trả lời: “Cậu nghĩ nhiều rồi. Tối qua tớ ở nhà.”
Đỗ Hiểu Nhân cười gượng hai tiếng, ánh mắt âm u quét qua đỉnh đầu Chiêm Sắc.
Nếu lúc này Chiêm Sắc ngẩng đầu lên, cô có thể thấy được một đôi mắt tràn ngập ghen tị…
Đáng tiếc cô không có ngẩng đầu, chỉ dùng lỗ tai cảm nhận giọng nói của Đỗ Hiểu Nhân, “Ôi, còn giả vờ với tớ đúng không? Chiêm Sắc, trước kia hai chúng ta đâu như thế này? Sao cậu lại thay đổi?”
Cô thay đổi ư?
Chiêm Sắc không khỏi cười một chút, “Tớ có cái gì để giả vờ?”
Đỗ Hiểu Nhân quay đầu nhìn cửa, không thấy ai liền cười nhanh chóng kéo cổ áo Chiêm Sắc ra, lộ cảnh bên trong. Chỉ thấy trên cổ và trước ngực Chiêm Sắc đều có dấu vết rất sâu, người đàn ông kia quá dùng sức, qua một đêm, một số vết hôn liền biến thành màu đỏ tím, trong nháy mắt vô cùng nổi bật trên làn da trắng nõn của cô.
Kết quả, Chiêm Sắc chỉ có thể im lặng.
Nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của cô, đôi mắt Đỗ Hiểu Nhân như có lửa đốt, sau đó lại đùa giỡn vỗ vai cô một cái.
“Tớ có thể nhìn thấy nó, chơi rất tốt? Chậc chậc… Cậu xem xem mình đã thành cái dạng gì rồi?”
Kéo áo lại, Chiêm Sắc cau mày, chậm rãi chỉnh tóc, bất đắc dĩ đáp, “Đừng làm ồn nữa, tớ phải làm việc.” Cô thực sự muốn nói là bị chó cắn. Nhưng nói thế có phải càng… Không biết xấu hổ?
Lông mày nhướng lên, Đỗ Hiểu Nhân giống như đặc biệt hứng thú với vấn đề này, nụ cười thêm tà ác.
“Cậu vẫn chưa nói. Bao nhiêu lần? Thoải mái không?”
Trợn trắng mắt, trước kia Chiêm Sắc biết Đỗ Hiểu Nhân là một người dám nói dám nháo. Nhưng vào thời điểm đó, cô cũng không cảm thấy bất cứ điều gì kỳ lạ, bởi vì họ là bạn bè với nhau. Mà bây giờ, có lẽ tâm lý có chút thay đổi, cô đột nhiên không thích đùa giỡn với cô ấy nữa. Nhất là người đàn ông kia còn là Quyền Thiếu Hoàng, cảm giác tựa như bản thân Đỗ Hiểu Nhân rất để ý tới anh ấy.
Thu lại thần sắc không vui, ánh mắt cô hơi lạnh, “Cậu chỉ muốn hỏi tớ cái này? Có sức lực sao?”
“Chiêm Sắc?”
“Tớ không muốn nói điều này, không có chuyện gì thì đừng làm phiền tớ.”
Khi Chiêm Sắc nghiêm túc, bộ dạng nghiêm mặt cũng là loại người rất lạnh lùng.
Ở chung lâu như vậy, Đỗ Hiểu Nhân đương nhiên cũng hiểu. Đây là biểu hiện cô ấy đang thiếu kiên nhẫn, nếu còn hỏi thêm thì chắc chắn cô sẽ nổi giận.
“Được rồi, không hỏi, tớ không hỏi nữa được chưa?”
Hắng giọng một cái, Đỗ Hiểu Nhân thu hồi sự không đứng đắn, cô ta kéo túi tài liệu bị ngó lơ nãy giờ tới.
“Tiểu Sắc, tớ muốn nhờ cậu giúp một việc.”