Edit: Nhee
Beta: Dollan
Tháng , thời tiết hanh khô.
Chiếc BMW X của Ngải Mộ Nhiên vừa lấy ra khỏi bãi đỗ xe ở sở Thiếu Giáo đang chạy như bay trên đường phố Thủ đô.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Chiêm Sắc băn khoăn có nên gọi cho Quyền Thiếu Hoàng nói về tình hình hay không, để anh đỡ phải đi một chuyến. Ai ngờ, khi cầm điện thoại lên, cô mới phát hiện điện thoại đã hai ngày không được sạc pin, chiếc điện thoại tội nghiệp của cô đã đình công một cách quyết đoán.
Làm sao bây giờ?
Ngải Mộ Nhiên đang lái xe, mỉm cười nhìn lướt qua: “Gọi cho Thiếu Hoàng? Có muốn mượn điện thoại của tôi không?”
Nghe cô ấy xưng hô thân thiết với Quyền Thiếu Hoàng, nghĩ đến những lời bịa đặt, trong lòng Chiêm Sắc vội vã đến phát hoảng.
Đương nhiên cô sẽ không dùng điện thoại của cô ta để gọi cho Quyền Thiếu Hoàng, càng sẽ không chịu thua trận như thế!
Mím môi, cô cười hết sức hạnh phúc: “Cảm ơn sở trưởng Ngải. Nhưng không cần đâu. Tứ ca nói muốn đến đón tôi, anh ấy đến mà không thấy thì sẽ trực tiếp đi tìm tôi thôi.”
Tiếng “Tứ ca” này, cô thốt lên khiến bản thân mình tê tái.
Chỉ có điều, nhìn thấy sự biến hóa trên gương mặt Ngải Mộ Nhiên làm cô sảng khoái hơn.
Đương nhiên, tâm tư của Chiêm Sắc thực sự không gấp, cô nói những lời còn có ý nghĩa khác – cô đừng có bạc đãi tôi, cho dù tôi ở đâu, Quyền Thiếu Hoàng đều có thể tìm được. Nếu cô muốn đối nghịch với anh ấy thì cứ thử xem sao.
Đây là sự cân nhắc an toàn cho bản thân.
Bởi vì cô tin rằng đại mỹ nhân Ngải Mộ Nhiên sẽ không đơn thuần gọi cô cùng đi làm việc như vậy. Nói không chừng, còn có thể muốn dắt mối cho cô hay gì đó!
Quả nhiên, nghe xong lời cô nói, thần sắc của Ngải Mộ Nhiên có chút thay đổi: “Anh ấy có thể tìm được cô?”
“À, Tứ ca nói, mặc kệ tôi ở đâu, anh ấy đều có thể tìm được.”
Sắc mặt Ngải Mộ Nhiên trầm xuống.
Trên đường đi, hai người phụ nữ không nói tiếng nào.
Chiêm Sắc thật không ngờ, Ngải Mộ Nhiên lái xe đưa cô đến một studio tên là “Tam Tư”. Vừa vào cửa, nhìn những đồ trang trí sang trọng, quần áo, giày dép cùng với trang sức, cô gần như có thể đoán ra rằng đây là nơi mà các tiểu thư ở Thủ đô thường xuyên lui tới.
Dĩ nhiên, cô nghĩ Ngải tiểu thư muốn chau chuốt cho bản thân, ai ngờ cô ta kiêu ngạo bước vào, gọi một người phụ trách thiết kế hình ảnh đến, chỉ chỉ vào Chiêm Sắc nói: “Trang điểm cho cô ấy đẹp một chút. Lát nữa tôi sẽ quẹt thẻ.”
Hả? Cho cô?
Toàn bộ chuyện này, Chiêm Sắc không biết nên khóc hay nên cười: “Sếp Ngải, tôi không có tiền mua quần áo ở đây.”
Ngải Mộ Nhiên nhìn cô với nụ cười, thái độ rất tốt. Nhưng cũng có hai chữ “xem thường” hiện rõ nơi đáy mắt: “Cô không nghe thấy lời tôi nói à, lát nữa tôi sẽ quẹt thẻ?”
Xuỳ!
Chiêm Sắc cười nhạt: “Vô công bất thụ lộc, có lẽ nào, cô muốn bao nuôi tôi?”
Khẽ “ồ” một tiếng, đó là lời mỉa mai của cô nhưng Ngải Mộ Nhiên nghe có vẻ thoải mái, cong môi mỉm cười: “Nếu như Chiêm lão sư bằng lòng, tất nhiên tôi có thể bao nuôi cô. Chẳng qua, tôi cũng không thể nào giống Quyền Thiếu Hoàng làm cô thỏa mãn. Suy cho cùng người đàn ông có năng lực như anh ấy cũng không nhiều.”
Trong lòng khó chịu, Chiêm Sắc lại có cảm giác như vừa ăn phải ruồi.
Đáng tiếc, cô là người không dễ trêu chọc!
Khuôn mặt đều bị nụ cười làm cho biến đổi, đột nhiên cô tiến đến gần Ngải Mộ Nhiên, cười tủm tỉm đưa tay khoác lên vai cô ta: “Sếp Ngải, thật ra tôi thích phụ nữ, đi theo họ Quyền kia đều là do anh ta ép bức.”
Ở dưới tay cô, rõ ràng Ngải Mộ Nhiên đang rùng mình.
Sau đó, cô ta phản xạ có điều kiện lùi lại một bước, nhìn chằm chằm Chiêm Sắc. Nhưng từ cái nhìn cũng không thể biết là thật hay giả. Da gà nổi hết cả lên, cô ta nhanh chóng thay đổi tầm nhìn.
“Đây đều là vì công việc, được đơn vị chi trả.”
Nhìn dáng vẻ không chịu nổi của cô ấy, trong lòng Chiêm Sắc buồn cười, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, khoanh tay hỏi một cách nghiêm túc.
“Dùng công quỹ để mua đồ đắt tiền thế này, cấp trên tới kiểm tra sổ sách, có thể sẽ nói sếp Ngải tham ô đó?”
“Cô……” Có lẽ Ngải Mộ Nhiên chưa từng gặp người phụ nữ nào thích đâm chọt người khác nhiều như vậy, đáng lẽ cô ta muốn nổi giận, nhưng hít một hơi sâu lại mỉm cười: “Đừng lo, không ai tin điều đó, đường đường là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Ngải thị mà đi tham nhũng mấy vạn.”
“Nếu đã là công quỹ thì tùy ý vậy.”
Khẽ cười, Chiêm Sắc cong môi ngồi xuống.
Thuận theo tự nhiên thôi.
(câu thành ngữ cổ của TQ được trích từ Luận ngữ của Khổng Tử 既来之,则安之: Ký lai chi, tắc an chi: có nghĩa sơ khai nhất là dân đã đến rồi, nhất định phải làm cho họ được sống yên ổn, phải an dân. Sau này, cùng với sự phát triển của ngôn ngữ, thành ngữ “ký lai chi, tắc an chi” còn có nghĩa là mình đã đến một nơi nào đó rồi thì phải thấy thoải mái, bình tâm lại mà yên ổn sinh sống. Hay còn có thể hiểu theo một nghĩa khác nữa đó là chuyện gì đến cũng đã đến, phải bình tĩnh đối mặt với nó)
Hôm nay cô thực sự muốn xem sở trưởng Ngải chuẩn bị trang điểm cho cô thành bộ dạng gì.
Tất nhiên, Ngải Mộ Nhiên cũng là một người chú trọng hình tượng, ngoại trừ thay đổi cách ăn mặc của Chiêm Sắc ra, cô ta cũng không nhàn rỗi, trực tiếp đi qua phòng hội viên bên cạnh, gọi nhà tạo mẫu mà cô ta quen biết đến đây trang điểm cho bản thân mình. Dưới bàn tay khéo léo của nhà tạo mẫu, chẳng mấy chốc, một đại mỹ nhân xinh đẹp bước ra.
Cô ta kiêu ngạo bước ra ngoài –––
Còn chưa đến cửa thì đã nghe thấy tiếng nhân viên cửa hàng khen ngợi tạo mẫu của Chiêm Sắc.
“Tiểu thư thật xinh đẹp, cô trang điểm sơ qua một tí rồi thay bộ quần áo, lập tức đủ kinh diễm……”
(Kinh diễm: đẹp đến kinh ngạc.)
Cau mày, Ngải Mộ Nhiên thả lỏng bước chân, đi tới cạnh cửa, nghiêng mắt nhìn ra ngoài.
Nhìn một cái, quả thật cô cũng hơi kinh ngạc.
Người phụ nữ xấu xa này, làm sao có thể xinh đẹp như vậy?
Thường ngày cô ta ở trong sở, bộ dáng nhìn cũng xinh đẹp, yếu đuối. Trang điểm càng không thể nói là ưa nhìn, động một tí là biến tóc thành cái đuôi ngựa, thỉnh thoảng còn mang một cặp kính đen bản to, ngay cả lông mày cũng không thấy cô thèm kẻ. Tuy rằng mặt mũi Ngải Mộ Nhiên không tồi, nhưng vẻ đẹp có hạn, không phải kiểu vẻ đẹp tiêu chuẩn.
Càng nhìn, trong lòng cô càng sinh hận.
Điều làm cho cô tức chính là ––– nhà tạo mẫu đang dùng phấn để che đi dấu hôn trên người Chiêm Sắc!
Một cái rồi một cái, đều khiến cô liên tưởng, kích thích ánh mắt của cô.
Tất cả đều do người đàn ông đó lưu lại ư? Làm sao anh ấy có thể yêu thương cô ta mãnh liệt như vậy?
Cô ta dựa vào đâu mà có dáng vẻ xinh đẹp như vậy?
Ngải Mộ Nhiên từ trước đến nay đều tự nghĩ mình xinh đẹp độc nhất vô nhị, dáng người nóng bỏng, lúc này cũng không kiềm chế mà nổi cơn ghen ghét.
Dưới sự trang điểm của nhà tạo mẫu, Chiêm Sắc mặc một chiếc đầm dạ hội tơ tằm mềm mại bó sát người, tôn lên toàn bộ đường cong cơ thể từ ngực đến eo, phác họa mềm mại như bông, phập phồng quyến rũ, khiến người ta suy nghĩ xa xôi. Một tay có thể ôm hết vòng eo, cặp mông căng tròn nâng chiếc đầm dạ hội thành hình bán nguyệt. Còn có làn da lộ ra ngoài, so với trứng gà mới bóc còn trắng mịn nõn nà hơn, trên chân là một đôi giày cao gót đính kim sa, tôn thêm chiều cao của cô, cả người càng lộ thêm vẻ mảnh mai, duyên dáng.
Còn có thần thái của cô……
Nhà tạo mẫu tùy ý đùa nghịch, lạnh lùng lại lười biếng, giống như một chú mèo đang chờ vuốt lông.
Người phụ nữ này, thật đúng là trời sinh không cần động đậy là đã có thể câu dẫn đàn ông. Chẳng trách Quyền Thiếu Hoàng làm như vậy. Bây giờ người trong giới thượng lưu không ai không biết, trước giờ Quyền Tứ gia không gần nữ sắc, ở Đế Cung không nhịn được mà tùy tiện bắt một người phụ nữ vào phòng bao. Kết quả còn chưa xong, anh đã nghiện ăn rồi. Không tính đến nghiện ăn, khi anh ấy trở về còn muốn chơi đùa cho cô ta làm bà lớn của Quyền gia?
Đừng hòng!
Từ khi Ngải Mộ Nhiên hiểu được cái gì gọi là nam nữ thì cô đã yêu Quyền Thiếu Hoàng. Cô kiềm chế bản thân mình từ khi còn bé, không đi theo em gái làm loạn, chăm chỉ đọc sách, luyện đàn, khiêu vũ, học lễ nghi, học tất cả mọi thứ, chỉ vì để đủ tư cách làm vợ anh. Dựa vào việc gì giữa đường xuất hiện Trình Giảo Kim phá hủy tất cả chuyện tốt của cô chứ..
Nghĩ như vậy, cô bởi vì kiêng kị Quyền Thiếu Hoàng nên từ bỏ tâm tư, cuối cùng lại chuyển ý.
Không vội vã đi ra ngoài, cô chầm chậm lấy điện thoại từ trong túi ra, ngắm ngay góc nghiêng của Chiêm Sắc –––
Tạch!
Một tấm ảnh được tạo ra.
Người phụ nữ xinh đẹp, chắc hẳn ai cũng thích?
Hất cằm, cô ta mỉm cười, móng tay dài vuốt lên, gửi đi một tin nhắn.