Quả Nhân Có Bệnh

chương 43

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Áo lụa đỏ chấm đất, hoa đào rơi đầy trời, hắn đạp trên hương hoa mà tới, vươn tay nắm lấy tay ta.

Lúc xoay người ta bị một trận hoa mắt chóng mặt, tay áo hắn khẽ lướt, không lộ chút dấu tích đỡ trên lưng ta, ta dùng khóe mắt nhìn lén hắn, thực không ngoài dự tính nhìn thấy trên môi hắn quá nửa là nụ cười chế nhạo.

Ta vội ho một tiếng, hai má vốn đã nóng giờ lại càng như lửa đốt. Từ cổng phủ Thừa tướng đến chiếc xe ngựa đi diễu phố chẳng qua chỉ cách vài bước chân, bên ngoài nhìn thì có vẻ là chúng ta nâng đỡ lẫn nhau, trên thực tế hầu như là hắn phải đỡ ta …

“Bệ hạ và Phượng quân thật là ân ân ái ái …” Phảng phất như có ai đó nói vậy, ta nhìn lại khoảng cách giữa mình và Bùi Tranh, bấy giờ mới nhận ra hai người kề bên nhau gần như thế nào.

Hắn vừa nâng cánh tay ta, lòng bàn tay lại đỡ trên lưng ta, mượn lực từ hắn ta mới có thể lên nổi xe ngựa.

Phía đông thành đã được binh lính dẹp đường, hai bên đường dân chúng quỳ lạy, ta cùng Bùi Tranh mỉm cười nhận bái lạy từ dân chúng, chỉ nghe một tiếng lại một tiếng "Ngô hoàng vạn tuế" "Phượng quân thiên tuế", trước mắt bỗng biến thành màu đen.

Lòng bàn tay đột nhiên đau nhói, làm ta tỉnh táo không ít.

Môi Bùi Tranh khẽ mấy máy, giọng nói lại lọt vào tai ta một cách rõ ràng.

“Bệ hạ thật là khí hư thể nhược …”

Ta bị hắn làm nghẹn, cắn cắn môi lên tinh thần đối phó, hừ lạnh một tiếng quay mặt nhìn sang phía bên kia. Hắn cười khẽ một tiếng, nhờ tay áo dài che khuất mà cầm lấy tay ta, ta lặng lẽ tránh mấy lần đều không thoát, cảm giác được hắn như có như không bấm vào lòng bàn tay ta, nhờ thế mà hình như đau đớn được giảm bớt, ta bèn để mặc hắn, sau đó mười ngón lại đan vào nhau, lại càng khó thoát ra.

Qủa nhân mới không để bị khích tướng, hừ!

Dưới tay áo dài âm thầm đấu đá, ngươi cấu ta, ta cấu ngươi, không bao lâu đã đến Thái miếu. Bá quan chia làm hai hàng, hô ba lần vạn tuế, tôn thất công khanh mặc trang phục lộng lẫy nghênh đón.

Cánh tay thì nhỏ mà phải nâng que hương vừa cao vừa nặng trước kính trời đất sau kính liệt tổ, từ cao tổ Lưu Mang cho đến cậu là Lưu Triệt, mỗi vị kính ba chén rượu, hơn lạy, hai chân ta đã run lẩy bẩy, hoàn toàn không đứng dậy nổi. Ta rơm rớm nước mắt quay đầu nhìn Bùi Tranh, khẽ lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình đã sắp sức cùng lực kiệt. Đến lúc này thì Bùi Tranh cũng chẳng thể giữ nổi cái thể diện đế vương này cho ta nữa, khẽ thở dài, cố nén cười đỡ ta đứng lên.

Hơi thở thoi thóp, ta dựa lên cánh tay hắn, nói: “Qủa nhân hối hận …”

“Hối thì cũng muộn rồi." Hắn chả mảy may bị chút áp lực nào, mỉm cười.

Kỳ thật đổi góc độ mà ngẫm nghĩ, bá quan cũng phải vất vả gần như ta vậy, chẳng qua bọn họ đều nhìn quả nhân chằm chằm, không cho phép chút sơ sảy nào, mà chính bọn họ lại chẳng có ai theo dõi, muốn lau mồ hôi thì lau mồ hôi, muốn uống nước thì uống nước, muốn ngồi xuống thì nhìn trái nhìn phải xem có ai để ý không là cũng có thể …

Ta thoi thóp lên xe ngựa, nói: “Kéo mành xe xuống.”

Bùi Tranh vung tay một cái, tất cả mành đều được thả xuống, che chắn tầm mắt người bên ngoài. Ta cuối cùng mới thở phào một hơi, tê liệt mà ngã nhào vào lòng hắn, nghẹn ngào nói: “Qủa nhân không lấy ngươi nữa ..."

Tay hắn nâng gáy ta, sờ sờ trên lưng ta, giở ra cả tay đầy mồ hôi.

Cả người ta gần như đã bốc hơi thành một đám nước rồi, hỷ phục màu đỏ thắm giờ đã biến thành đỏ thẫm. Bùi Tranh cầm bình nước đưa đến bên miệng ta, ta vồ lấy bình nước tu mạnh, bị sặc, ho khan liên tục, ù tai hoa mắt, càng cảm thấy uất ức.

“Không lấy nữa...” Ta khóc thút thít.

Bùi Tranh cười nói: “Bệ hạ là đang làm nũng sao?”

Ta oán hận trừng mắt liếc hắn: “Vì sao ngươi lại không bị chảy mồ hôi ...”

Không khỏi nhớ tới câu thơ ướt át kia: Băng cơ ngọc cốt, tự thanh lương vô hãn ...(da như băng giá, xương như ngọc, vốn đã mát rượi không đổ mồ hôi)

Thật muốn uống nước ô mai ướp lạnh ...

Bùi Tranh nhẹ nhàng giúp ta lau mồ hôi trên mặt, cười nói: “Người luyện võ, đương nhiên khác người thường.”

Ta nghĩ chắc là lúc trước mồ hôi cả đời hắn đã bị chảy hết rồi, cứ nghĩ như vậy, trong lòng cũng thấy công bằng một tí.

“Đậu Đậu ...” Bùi Tranh bỗng dưng mở miệng, vẻ mặt có chút thay đổi, ta ngẩng đầu nhìn hắn, trừng mắt. “Cái gì?”

Môi Bùi Tranh khẽ mấp máy, như là hơi do dự, ánh mắt khẽ động, sau đó cười, nói: “Hôm nay ta rất vui.”

Lòng ta bỗng chốc thấy ngọt ngào, lại cố ý nói: “Vì nhìn thấy ta khổ sở như này sao?”

Hắn cười ha ha nói: “Bệ hạ thánh minh!” Nói xong bỗng cúi người, hôn lên môi ta. Ta hoảng sợ, nghĩ đang ở trên đường cái, dù có màn xe cách trở, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một màn vải đỏ mỏng manh, nhỡ đột nhiên bị gió cuốn lên chẳng phải là bị người bên ngoài nhìn thấy hết hay sao!

Ta vội vã muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn nắm chặt hai tay, đặt trên ngực hắn, cảm nhận được nhịp đập từ trái tim hắn.

“A a …” Ta né khỏi hắn, vẻ mặt khổ sở nói, “Ta sắp xỉu rồi đây này…”

Hắn nhẹ vỗ về hai má ta, “Ta thực không hy vọng, ngày hôm nay bị quấy rối bởi chuyện của kẻ khác.”

Tim ta khẽ nảy, giương mắt nhìn hắn.

“Sẽ có chuyện gì?”

Thế nhưng hắn cười không nói, vén tóc ta ra phía sau, nói: "Chúng ta nên trở về rồi."

Phía Tây thành không giống phía Đông, người đi đường ít ỏi, ta nửa dựa trên người Bùi Tranh, khép hờ mắt nghỉ ngơi. Một trận gió thổi qua trước mặt, cuốn lên màn xe trước.

Ta mở to mắt, nhìn thấy trong tay Bùi Tranh đang nắm chặt một mũi tên, tên còn đang rung, đầu tên nhắm thẳng vào ta.

Bùi Tranh nói: “Phiền thật.” Lời vừa dứt, tên ở trong tay gẫy làm đoạn.

Ta lại nhắm mắt lại lần nữa, bỗng nhiên cảm thấy màu sắc này chọn lựa thật khéo, vốn là đỏ tươi, cũng sẽ không làm cho người ta nhìn thấy màu máu, chỉ có điều mùi máu tươi khá là khó khử.

“Thế mà lại để tên này lọt vào xe ngựa, ám vệ ngày vàng vô dụng rồi.” Bùi Tranh phất tay áo, lạnh lùng nói.

“Ta cũng không muốn để Nam Hoài Vương ra tay vào hôm nay, nhưng hắn muốn chọn ngày này, ta cũng chẳng có cách nào khác." Ta thở dài, “Chó cùng rứt giậu.”

“Nàng âm thầm tung tin, để cho Nam Hoài Vương biết Tô Quân đã giao hết chứng cớ cấu kết phạm tội của Quốc sư và tôn thất công khanh cho triều đình, một lòng muốn tước phiên, đây là đang ép hắn ngay cả Minh Đức bệ hạ cũng phải loại trừ, cũng buộc hắn phải lộ ra con bài chưa lật của chính mình, một lưới đánh gọn. Nay binh lực phân tán, phía Đông thành một phần, hoàng cung một phần, Thái miếu một phần, ở bên ngoài nhìn vào, phía Tây thành phòng ngự là lỏng lẻo nhất, nhưng gần như tất cả ám vệ đều tập trung ở đây rồi. Đậu Đậu, nàng nắm chắc như vậy sao, có thể nhổ bỏ tận gốc rễ Nam Hoài Vương sao?"

“Ta không nắm chắc.” Ta cười cười, ngẩng đầu nhìn hắn, hai tay vòng lên cổ hắn, gối mặt lên ngực hắn. “Nhưng mà ta có ngươi.”

Bùi Tranh hơi chấn động, ôm lại ta, hai tay vòng chặt, cười khổ nói: “Thế sao? Nàng tin ta như vậy? Nàng biết được chuyện gì rồi?”

Xe ngựa hơi lắc lư, ám vệ quây một vòng quanh xe ngựa, bảo vệ phía sau, tiếng chém giết nổi lên bốn phía.

“Tối hôm đó ở trên thuyền, ngươi biết rõ ta ở ngoài cửa, đúng không?”

Bùi Tranh cười mà không nói nhìn ta.

“Ngươi nói với Lưu Lăng như vậy, không sợ ta hiểu lầm ngươi sao?”

“Hiểu lầm gì?” Tay Bùi Tranh xoa xoa hai má ta, "Lưu Lăng nói, vốn là đúng mà. Một câu cũng không sai. Ta và phủ Nam Hoài Vương có giao dịch, hắn muốn núi vàng núi bạc, thậm chí muốn được độc lập, mà ta lại muốn nàng, muốn nàng tin ta, yêu ta, hoàn toàn hoàn toàn thuộc về ta, hơn nữa cũng chỉ thuộc về ta. Giữ lại thủy tặc, là muốn mượn khẩu cung của bọn chúng để cho nàng cảnh giác, khiến Tô Quân rời kinh cũng là muốn xuống tay với hắn. Nhưng tất cả những chuyện này đều không phải như mong muốn của nàng sao?”

Nụ cười của ta nhất thời hóa đá, trong lòng hỗn loạn.

Bùi Tranh cười nhẹ, như mỉa mai như chế giễu: “Viên đậu đỏ như nàng đây đâu có dễ hái, khi đó ta cũng không biết bản thân mình vì sao lại cố ý nói như vậy, hoặc cũng là muốn thử nàng một chút, thử xem trong lòng nàng ta nặng nhẹ đến đâu, có thể chỉ bởi mấy câu nói kia mà đã phán ta án tử hình hay không."

“Nếu phải thì sao?” Ta cắt lời hắn, hỏi, “Nếu từ nay về sau ta không tin ngươi nữa, phế ngôi Phượng quân, thu lại tất cả những gì ta đã cho ngươi thì sao?"

Ta từng hoài nghi hắn, nhưng dù việc có thế thật, ta cũng không bỏ xuống được, ngay cả hắn thật có phản bội ta, ta cũng không bỏ được, không nỡ, không quên được; ta sẽ lấy lai quyền lực và địa vị ta cho hắn, nhưng sẽ không phế ngôi Phượng quân của hắn, hắn nói hắn muốn ta, thì sao ta lại không thể muốn có hắn hoàn toàn?

“Nếu nàng vứt bỏ ta ...” Ánh mắt Bùi Tranh trầm xuống, mơ hồ hiện lên sắc máu, cũng rất nhanh lại biến mất, cười dịu dàng nói, “Nàng cuối cùng vẫn không làm thế.”

Ta không biết võ công Bùi Tranh cao thế nào, chỉ biết là trong mấy vị phụ thân, thì Nhị cha đứng thứ nhất, Tam cha và Tứ cha sàn sàn như nhau, mà Bùi Tranh lại xếp ngay sau Nhị cha. Tứ cha xuất thân là ám vệ, nổi danh về ẩn nấp, Bùi Tranh nếu ngay cả hành tung của Tứ cha cũng có thể phát hiện, vậy không có lý gì không biết khi đó ta nghe trộm. Biết rõ ta ở đó mà còn nói như vậy, trong lời kia của hắn đương nhiên có hàm ý khác.

Có lẽ, hắn chính là không muốn đánh rắn động cỏ, để cho Lưu Lăng phát hiện ra sự có mặt của ta.

“Nhưng rốt cuộc ngươi vẫn cấu kết với Nam Hoài Vương sau lưng ta. “Làm trung tâm” là ý gì? Hắn đây chính là muốn cắt đất ra riêng, tự mình xưng vương!” Ta nghiến răng trừng hắn, “Nếu đây không coi là phản bội, thì chuyện gì mới là hả?”

Bùi Tranh không thèm để ý, cười: "Hắn bảo muốn thì ta liền cho sao?"

Ta ngây ngẩn.

Bùi Tranh nói: “Nam bộ giàu có và đông đúc như vậy, hắn muốn đưa tiền cho ta, ta cũng chỉ cười mà nhận lấy thôi. Về phần hắn muốn gì, thì liên quan gì đến ta?”

“Ngươi … thật vô sỉ ..." Tuy đã sớm biết hắn không phải người tốt, nhưng chính tai nghe hắn nói như vậy, ta còn nhịn không được phì cười: “Không liên quan, thảo nào người trong thiên hạ đều mắng ngươi là tham quan, nịnh thần, gian thương!"

Đầu ngón tay Bùi Tranh chạm nhẹ vào núm đồng tiền bên má ta, ánh mắt mê mẩn: “Ta chỉ muốn thấy nét mặt tươi cười của nàng, người bên ngoài nói ra sao, liên quan gì đến ta?"

Cả đời ta vì thanh danh mà sống, mà hắn lại chỉ vì chính lòng mình mà sống.

“Phượng quân của quả nhân à…” Ta cầm tay hắn, áp hai má mình vào lòng bàn tay ấy, “Cũng chỉ có khanh, mới có thể cùng quả nhân bàn chuyện yêu đương ngay giữa màn mưa gió máu tanh thế này thôi."

Bùi Tranh cười khổ, thở dài: “Làm rể gia đình đế vương, đâu có dễ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio