Editor: Apple
Đóa Miên cúi đầu, lạnh cả người, hai tay xiết chặt thành nắm đấm, cũng hít sâu một hơi rồi thở ra, không nói gì.
Mẹ Đóa nhíu mày. Lúc này cảm xúc kinh ngạc, phẫn nộ, thất vọng, khó tin được,... các loại cảm xúc sông cuộn biển gầm này chồng chéo trong đầu bà, tùy tiện nhóm lửa cũng có thể dẫn đến cháy nổ. Nhưng bà vẫn khống chế bản thân, giữ mình tình táo: "Mẹ đang hỏi con, không nói gì là sao?" Giọng nói càng thêm phần nghiêm khắc: "Đây là cái gì?"
Cửa sổ không đóng. Ban đêm, gió từ cửa thổi vào lạnh thấu.
Đóa Miên nhìn chằm chằm sàn nhà màu nâu, trầm mặc một hồi lâu mới thấp giọng trả lời: "Trò chơi."
"Con bình thường thức đêm, nói ôn tập làm đề, hóa ra là ở trong phòng chơi game."
"Không hoàn toàn là thế..."
Cơn tức giận bùng nổ.
Trong phòng im lặng giây lát, sau đó nổ tung.
"Mẹ biết ngay. Thành tích xuống nhiều như vậy, khẳng định phải có nguyên nhân." Mẹ Đóa giận tím mặt, đập một cái lên bàn, nghiêm nghị khiển trách: "Con có biết con đã năm ba rồi không? Có biết kì thi đại học ảnh hưởng đến tương lai của con nhiều thế nào không? Con lúc này lại còn chơi trò chơi được sao?"
"..." Đóa Miên càng nắm chặt tay, món tay đâm vào lòng bàn tya, cảm giác đau đớn không tả xiết. Cô cắn cắn môi, lại nói: "Mẹ, sự việc không nghiêm trọng như mẹ nghĩ đâu. Sau khi học xong, con mới..."
"Đừng có nói với mẹ là học xong rồi chơi để giải tỏa gì đó." Mẹ Đóa ngắt lời cô: "Mẹ để máy tính ở phòng con là để cho con thuận tiện học bài, mẹ tin tưởng con như thế? Nhìn con xem, con đã làm gì? Con thật sự làm mẹ quá thất vọng."
Có đúng không?
Thật xin lỗi, lại làm mẹ thất vọng rồi?
Nhiều năm như vậy, con vì kì vọng của mẹ mà cố gắng, sống trong kì vọng của mẹ, mẹ chỉ biết yêu cầu con thành tích ưu tú, nghe lời hiểu chuyện, mẹ có biết con mệt lắm không? Mẹ đâu có quan tâm con thật sự thích cái gì.
"..." Đóa Miên cắn môi trầm mặc, không lên tiếng.
Mẹ Đóa nhìn cô: "Không nói? Làm sai cũng không nhận lỗi?"
Đóa Miên nói: "Con nhận sai? Thì mẹ cũng nhận sai sao?"
Mẹ Đóa khẽ giật mình, tưởng rằng mình nghe nhầm: "Con, con nói cái gì?"
"Bởi vì con chơi game, làm trễ nải việc ôn tập. Đúng là con không đúng, con sai rồi." Đóa Miên lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ: "Mẹ biết mẹ cũng sai rồi không?"
Mẹ Đóa bất khả tư nghị mở to hai mắt nhìn. Con gái thuở nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, cơ hồ không bao giờ cứng rắn chối đối lại bà. Bà vừa sợ vừa giận: "Mẹ sai? Đóa Miên, con trưởng thành, cánh cứng rồi, bây giờ mẹ quản con cũng sai rồi sao?"
(Bất khả tư nghị, cũng đọc là tác bất khả tư nghị hoặc "nan tư nghị", nghĩa là "không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được", vượt ngoài lý luận; câu này dùng để tả cái Tuyệt đối, chỉ có ai đạt giác ngộ mới biết.)
Môi Đóa Miên như muốn bật máu: "Phải."
"..." Mẹ Đóa chán nản, đưa tay muốn đánh Đóa Miên.
Lưng cô thẳng tắp, cùng mẹ đối mặt, cũng không thèm tránh.
Cái tay kia nâng giữa không trung, chậm chạp mãi cũng không đánh xuống.
"Con..." Mẹ Đóa tức giận đỏ mắt, nghĩ muốn tát Đóa Miên nhưng lại không nhẫn tâm, cuối cùng chỉ có thể đánh xuống vai cô, giọng nói nghẹn ngào: "Con muốn chọc giận mẹ chết sao?"
Đúng lúc này, bố cô một mực ngồi ở phòng khách lo lắng đã đi đến cửa phòng, vừa vặn nhìn thấy cảnh nà, lông mày nhíu lại, kéo Đóa Miên ra sau lưng bảo vệ, trầm giọng nói với mẹ cô: "Bà làm gì vậy? Còn động thủ đánh con rồi?"
Mẹ Đóa quay đầu sang chỗ khác, nuốt ngược nước mắt vào trong, đưa tay dùng sức chỉ chỉ Đóa miên: "Chính ông hỏi con gái ông vừa mới nói cái gì, hỏi con gái cưng của ông mới nói cái gì."
Ông quay đầu nhìn Đóa Miên, có chút nghi hoặc: "Con nói gì với mẹ?
Đóa Miên bình tĩnh nói: "Con nhận lỗi, cũng hi vọng mẹ có thể nhận lỗi."
"..." Lông mày của bố cô càng nhíu chặt.
Một bên, mẹ Đóa bị tức hộc máu. Bà giận quá hóa cười: "Mẹ sai ở đâu? Con là con gái của mẹ, con làm sai mẹ không thể quản con?"
Đóa Miên thẳng lưng nhìn chằm chằm mẹ: "Mẹ muốn biết mình sai ở đâu?"
Mẹ cô cũng nhìn chằm chằm cô, không nói gì.
Đóa miên hít sâu, gằn từng chữ một: "Cái thứ nhất, mẹ không xin phép con đã mở máy tính của con lên, xâm phạm quyền riêng tư của con."
Bà cảm thấy buồn cười: "Con là con gái của mẹ, là miếng thịt của mẹ, con ở trước mặt mẹ, căn bản cũng không có cái gì gọi là"quyền riêng tư"."
"Cái thứ hai, mẹ không phân biệt tốt xấu, liền cho rằng thành tích của con sa sút vì con chơi game, nhưng rõ ràng không phải thế." Vừa nói, Đóa Miên vừa đỏ mắt: "Kì thi lần này, kiến thức của con hổng rất nhiều. Từ một phương diện khác mà nói, con cho rằng thi kém hơn cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, tìm được vấn đề mới giải quyết được vấn đề, chí ít con cho là như thế. Mẹ, mẹ tức giận như thế, rốt cục là do con thi kém, hay là do con thi kém khiến mẹ cảm thấy mất mặt? Mẹ rốt cục là vì con hay là vì chính mẹ?"
"Con... con." Mẹ Đóa bị câu nói cuối cùng của cô làm cho tức giận đến phát run: "Con câm miệng lại cho mẹ."
"Con không muốn câm, trước đến giờ mẹ nói cái gì thì con phải làm theo như thế, chuyện gì con cũng phải dựa theo suy nghĩ của mẹ. Tại sao mẹ không thể vì suy nghĩ của con?"
Đóa Miên nức nở nói ra tiếng lòng của mình, cơ hồ là hét lên: "Cái thứ ba, mẹ là mẹ của con nhưng chưa từng hỏi qua con thích cái gì, con muốn cái gì. Từ nhỏ đến lớn, mẹ chỉ quan tâm thành tích của con có tốt không, có thể để mẹ mang ra khoe khoang hay không, rõ ràng không hề quan tâm con có hài lòng con có vui mừng hay không. Con chịu đủ lắm rồi."
Mẹ Đóa nghe xong, kinh ngạc sững sờ ngay tại chỗ. Ánh mắt tư kinh ngạc, phẫn nộ chuyển thành màu tro tàn ảm đạm, tựa hồ thất vọng tới cực điểm.
"... Đóa Miên." Bố cô cũng thay đổi sắc mặt, đè thấp cuống họng khiển trách: "Làm sao con có thể nói mẹ như thế?"
Nước mắt cô không ngăn được rơi xuống. Cô khịt khịt mũi, lau lung tung trên mặt, cố ý làm ra bộ dạng không có gì, nói: "Con chỉ nói sự thật mà thôi."
Trong lòng yên tĩnh một lát.
Giây lát, mẹ Đóa mở miệng, giọng nói bình tĩnh đến cực điểm: "Con cảm thấy yêu cầu của mẹ quá nghiêm ngặt, muốn con được thành tích tốt đều chỉ vì mẹ muốn mang con ra khoe khoang? Vì mặt mũi của mình?"
Đóa Miên cười khổ: "Không phải sao?"
Bà bỗng nhiên cũng cười: "Hóa ra trong lòng con, mẹ là người mẹ như vậy."
"Sự thật chính là thế."
"Chịu không được nữa rồi?"
"Đúng."
"Được." Bà nhẹ gật đầu, tiện tay lấy một trờ giấy trên bàn lau mặt, sau đó xoay người, đi ra khỏi phòng của cô: "Từ hôm nay trở đi, mẹ không quản con chuyện gì nữa. Cái nhà này con ở được thì ở, không ở được thì đi, không có ai cản con."
Đóa miên ngơ ngác đứng đấy, lòng đau như bị dao đâm một lỗ lớn, nghĩ muốn gào khóc, lại chỉ có thể quật cường nén lại.
Vài giây sau, cô mở tủ bắt đầu lấy quần áo ra.
Ánh mắt bố cô phức tạp nhìn cô, thở dài nói: "Thật sự muốn ra ngoài sao? Đây là nhà con, đi rồi con định ở đâu?"
"..." Đóa Miên ngừng động tác lại, sau đó tiếp tục: "Con đến nhà bà nội."
Ông lặng im giây lát, gật đầu: "Hiện tại mẹ con tực giận, con chắc cũng không chịu thua, đi ra nhà bà cũng được." Nói xong, ông lấy điện thoại gọi điện, giọng điệu rất nhẹ nhàng: "... Alo mẹ à? Vâng. Đúng, con cùng Tuệ Tuệ mấy ngày nay muốn ra ngoài du lịch một chuyến, gửi bông vải ở nhà mẹ nhé? Vâng, con lập tức đưa Đóa Miên sang."
(Bông vải: ý chỉ con cưng.)
Điện thoại cúp máy.
"Bố đã nói với bà rồi, con qua đó ở tạm vài ngày." Ông nói với Đóa Miên: "Mẹ con ấy... bố thừa nhận, bà ấy cũng hơi nghiêm khắc với con, nhưng Miên Miên à, con cũng nói bà ấy quá nặng rồi. Con là niềm kiêu hãnh của bà ấy, là da là thịt của bà ấy, mẹ yêu con nhiều như thế, con làm sao có thể nói bà ấy chỉ vì bản thân được..."
"Nhà bà nội không xa lắm, con tự đạp xe qua được, bố không cần đưa con đi, cứ an ủi mẹ đã." Đóa Miên phong kinh vân đạm ngắt lời bố, dọn đồ xong, quay người ra khỏi phòng.
"Đã muộn như thế, con còn đạp xe làm gì? Lại muốn bố và mẹ lo lắng chết à?" Ông hô lên.
Cửa đã đóng.
"Nha đầu này..." Bố cô nhíu mày, tranh thủ thời gian lấy chìa khóa đuổi theo.
Lại một tiếng đóng cửa đánh sập.
Mẹ Đóa khoác áo đứng trên ban công phòng ngủ, nhìn con gái đơn độc đi ra, dưới bóng đêm, bóng lưng tinh tế kia lại mang theo vẻ kiên định cùng quyết liệt không nói thành lời.
"..." Bà mím môi một hồi lâu, không nhịn được rốt cục cũng che miệng lại khóc thành tiếng.
Lúc Đóa Miên đến nhà bà nội đã là mười rưỡi tối.
Bố cô còn chạy về an ủi mẹ Đóa, cũng không ở lại, rất nhanh lái xe rời đi.
Ông bà Đóa không suy nghĩ nhiều, cười nhẹ nấu cho cô hơn chục cái sủi cảo nhân thịt, sau đó liền dặn cô nghỉ ngơi sớm một chút.
Mười một giờ đêm, hai vị lão nhân đã ngủ say, cả ngôi nhà lặng ngắt như tờ.
Đóa Miên nằm trên giường, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm trần nhà đến ngẩn người, trong đầu vang lên các loại âm thanh, tiếng nói của mẹ, bố, Chu lão sư, Cận Xuyên,...
Một lát, cô đưa tay lấy từ dưới gối ra một chiếc điện thoại, vào danh bạ lục lọi.
Cô tìm đến một dãy số.
Nhìn một lúc lâu, cô mới cắn môi nhấm gọi.
Tút tút hai tiếng, cuộc gọi đã được kết nối.
"..." Đóa Miên hít sâu một hơi rồi thở ra, giật giật môi, mở miệng. Do trước đó đã khóc nên thanh âm của cô có chút khàn: "... Đã ngủ chưa?"
"Chưa." Người kia nhàn nhạt trả lời.
"Đang huấn luyện?"
Cận Xuyên nói: "Đang chờ điện thoại của cậu."
"..." Tay cầm điện thoại vô thức nắm chặt. Cô trầm mặc vài giây, nói lắp: "Chúng ta có thể gặp mặt không..." Nói xong cô cũng vô cùng hối hận. Giờ này còn gọi anh ra ngoài có chút... Cô liền vội vàng nói tiếp: "Nhưng mà bây giờ có hơi muộn? Nếu cậu không tiện thì tớ cũng không..."
"Cậu ở đâu?" Anh trực tiếp ngắt lời cô.
Đóa Miên chớp mắt, nói địa chỉ nhà bà.
"Chờ đấy." Nói xong, đối phương cúp điện thoại.
Đóa Miên cầm di động, lấy lại tinh thần. Lúc này, cô mới biết mình vừa đề nghị với anh một vấn đề như thế nào...
Cô nằm một lát, đứng dậy, suy nghĩ không biết nên thay áo hay là mặc thêm áo khoác thôi. Xoắn quýt vài giây, cô lựa chọn ý kiến đầu tiên. Mở balo mang từ nhà ra, cô lấy ra một chiếc váy liền thân.
Mặc xong còn soi soi gương.
Trong gương là một thiếu nữ da trắng, mắt hơi sưng nên nhìn có chút tiều tụy. Nhưng eo nhỏ chân thẳng, dáng người tinh tế tỉ lệ cân xứng, chưa đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng vẫn rất đẹp.
Đóa Miên hơi nhíu mày.
Cái váy này là quà sinh nhật năm ngoái bố tặng cho cô, mày xanh trắng phong cách thủy thủ, cao cấp tinh xảo.
Nhưng mà... chỉ là đêm hôm khuya khoắt ra gặp mặt mà thôi, thế này thì có hơi quá long trọng... Cũng không phải muốn làm gì đó.
Cuối cùng, Đóa Miên cởi váy ra, mặt áo giản dị với quần jean. Vừa thay xong, điện thoại liền vang lên.
Cô nhận: "Alo."
"Tớ đứng ở cửa rồi."
"..." Nhanh thế sao? Đóa Miên gật đầu: "Hả? Tớ ra ngay."
Ông bà ngủ rất ngon, Đóa miên nhẹ chân nhẹ tay đi từ phòng ngủ ra ngoài, không có ai tỉnh dậy.
Bên ngoài, trời tối đen như mực, không có trăng sáng, cũng không có sao.
Cô đi ra ngoài cổng, đưa mắt nhìn bốn phía, nhanh chóng nhìn thấy thân ảnh thon dài trên ghế ngồi ở quảng trường. Cô đi tới.
Nghe thấy tiếng bước chân, Cận Xuyên quay đầu liếc cô một cái, nhíu mày: "Bỏ nhà đi bụi?"
"... Không phải." Đóa Miên ngồi xuống cạnh anh, nhỏ giọng rầu rĩ: "Đây là nhà bà nội tớ."
Cận Xuyên gật đầu, lấy ra từ trong túi quần một điếu thuốc, anh không đốt, cứ vậy nắm vuốt chơi chơi. Bỗng nhiên lạnh nhạt nói: "Tớ kể cho cậu nghe một câu chuyện."
"..." Đóa Miên sững sờ, cho là anh muốn kể chuyện gì đó ấm áp để cổ vũ cô, liền gật đầu nói: "Được, cậu nói đi, tớ nghe."
Cận Xuyên rất tỉnh táo: "Ngày xưa có một con quỷ."
Đóa Miên: "..."
Cận Xuyên vẫn vô cùng tỉnh táo: "Nó đánh một quả rắm."
Đóa Miên: "..."
"Sau đó nó chết rồi."
"... @$" Sau đó thì sao? Hết rồi? Khóe miệng cô giật giật một cái, không biết nên biểu lộ cảm xúc gì.
Mấy giây sau, Cận Xuyên nhìn về phía cô: "Không buồn cười?"
Đóa Miên: "..."
Anh đốt một điếu thuốc, đưa lên miệng, xùy một tiếng tự giễu: "Xem ra tớ thật sự không có thiên phú kể chuyện cười."
"..." Vừa ngắt lời, Đóa Miên liền bật cười, không biết nghĩ tới việc gì, nụ cười càng ngày càng xán lạn, cuối cùng trực tiếp cười ra tiếng, nước mắt cũng rơi xuống.
Cận Xuyên bình tĩnh nhìn cô.
Cô cười, đưa tay lau nước mắt, lau rồi lại lau, cuối cùng dứt khoát lấy hai tay che mặt lại, cười hu hu.
Đêm đã khuya, con phố quanh đây không có một bóng người, chỉ có một chiếc đèn đường lẻ loi trơ trọi trong bóng đêm.
Bả vai của Đóa Miên co rúm lại, giữa các kẽ tay đều là nước mắt.
Cận Xuyên ngồi hút thuốc một lúc, sau đó dụi tàn thuốc, khẽ vươn tay kéo cô đến, ôm chặt, cái cằm tựa lên đỉnh đầu rối xù của cô, thấp giọng nói: "Thật ngốc."