Ngay lúc này, Đóa Miên rất muốn hét vào mặt anh "Thật ra tôi nói muốn đưa cậu đi bắt xe chỉ là đùa thôi, ngài chảnh như vậy, vẫn là nên đội mưa đội gió đi về đi."
Nhưng mà, lời nói này cuối cùng vẫn chỉ là tưởng tượng.
Dù sao đối phương cũng thân thể cường tráng, dáng người cao ráo, cô cũng đánh không lại anh ta.
Cuối cùng, Đóa Miên lựa chọn im lặng, lẽo đẽo đi theo Cận Xuyên.
Mưa vẫn rơi, bầu không khí có chút bối rối.
Trong lúc xuống cầu thang, Cận Xuyên vẫn lạnh nhạt, một tay đút túi quần, một tay nghịch điện thoại. Đoá Miên thì theo sau ngắm vuốt cái ô, khi thì bước nhanh, khi thì chạy chậm, cố gắng đuổi kịp người phía trước.
Không bao lâu, hai người đã đi đến sảnh chính.
Cận Xuyên dừng lại.
Đóa Miên cũng dừng. Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lại cúi đầu nhìn cái ô.
Hai người, một ô. Không thể nghi ngờ, Đóa Miên rõ ràng không muốn cùng người bên cạnh đi chung.
... Thật hối hận!
Tại sao cô lại nhìn đông nhìn tây rồi phát hiện ra anh đang ngủ? Rồi tại sao lại xen vào việc của người khác, đem anh ta đánh thức? Về nhà ăn gà... À, không phải, về nhà học bài không tốt sao?
Đóa Miên mở ô ra, giơ lên.
Cận Xuyên mặt không biểu tình nhìn cô chằm chằm.
Đóa Miên đợi vài giây, rất lễ phép thúc giục: "Đi thôi!"
Cận Xuyên vẫn đứng nhìn cô, không động đậy.
Có ý gì đây?
Vị đại ca này, đi hay không đi? Không đi hay đi nói một lời!
Đóa Miên hơi nhíu mày: "Cậu không đi à?"
Cận Xuyên: "Cậu cầm ô?"
Cận Xuyên: "Cậu xác định?"
... Ô của cô, tất nhiên muốn mình cầm: "Đúng."
Lúc này, Cận Xuyên không trả lời. Anh chỉ đứng tại chỗ, lười biếng ngoắc ngoắc ngón trỏ, ý muốn cô tiến lại gần.
Khoảng cách được rút ngắn. Cái ô nhỏ chỉ cao đến cằm của anh.
"..." Đóa Miên nhấc tay lên, đem ô nâng lên cao đến môi của anh. Cố hơn nữa, ô đã che được đến mũi...
Cận Xuyên nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang chật vật, lành lạnh nói: "Cậu có muốn tớ tìm cho cái cà kheo không?"
"..." Đóa Miên không biết làm sao, ho khan một tiếng: "Không cần đâu."
Sau đó, cái ô nhanh chóng bị đối phương cướp lấy.
"Nhanh lên!" Cận Xuyên liền bước đi.
Đóa Miên gật đầu đi bên cạnh anh, thấy anh giúp mình cầm ô, lại có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn cậu!"
"Đây là ô của cậu, cảm ơn cái rắm!"
"..." Vị bạn học này, không thể nói chuyện bớt cay nghiệt một chút được sao?
Mưa vẫn không hề nhỏ đi.
Vì gì mà trường học tu sửa lại trở lên rộng như vậy? Từ dãy nhà năm ba đến cổng trường còn phải đi qua sân khấu và sân thể dục, tăng thêm một đoạn đường dài. Lúc này, Đóa Miên thật hi vọng có cánh cửa thần kì của Doraemon.
Bỗng nhiên, cô nhớ tới chuyện gì đó, chậm chạp quay đầu, lặng lẽ nhìn người bên cạnh.
Cận Xuyên một tay cầm dù, một tay thảnh thơi đút túi quần. Vì vai quá rộng, một nửa vai phải rơi ra bên ngoài, bị mưa làm cho ẩm ướt.
Thật là kì quái, ngày hôm nay mưa lớn như thế. Lý Vị Tịch lại không chờ anh về cùng? Lúc cô rời khỏi phòng giáo viên còn lờ mờ thấy Lý đại mỹ nữ cao ngạo mở ô rời đi.
Chẳng lẽ lại cãi nhau?
Đoá Miên trong nháy mắt nghĩ đến hàng ngàn tình tiết trong cuốn ngôn tình.
"Cậu muốn hỏi cái gì?" Cận Xuyên mắt cũng không thèm nhìn, lười nhác nói.
"Hả?"
"Ánh mắt cậu nhìn tớ như tớ thiếu cậu tám trăm vạn vậy!" Cận Xuyên lãnh đạm nhìn cô: "Rốt cục cậu muốn nói cái gì?"
"..." Rõ đến như vậy sao? Đại thần, cậu có năng lực siêu nhiên hả?
Đoá Miên có chút lộn xộn, mấy giây sau mới hắng lại, ra vẻ rất bình tĩnh trả lời: "Tớ chỉ đang nghĩ, cậu tại sao lại không đi cùng bạn gái của mình. Lúc nãy tớ thấy cậu ấy có đem theo ô?"
Cận Xuyên: "Bạn gái?"
Đóa Miên: "Đúng thế!"
Cận Xuyên: "Ai?"
"..." Đóa Miên không biết đây là lần thứ mấy mình bị sặc. Cô im lặng, nghĩ thầm tại sao anh lại phải giả vờ. Nhưng cô vẫn cười, xua tay phối hợp cùng bạn học: "Không có gì, cậu không thừa nhận thì thôi."
Cận Xuyên vô ý thức nhắm mắt: "Nói lại tớ nghe xem nào."
Ngữ khí thấp, đủ nguy hiểm.
"..." Đóa Miên dùng sức ho khan hai tiếng, đổi giọng: "Ý của tớ là, cậu không có bạn gái thì thôi."
Nói xong, bước chân Cận Xuyên dừng lại.
Bởi vì không muốn ngấm mưa, Đóa Miên cũng phải đứng lại cùng anh.
Không khí lại một lần nữa rơi vào tĩnh mịch.
Kỳ thật cũng không có tĩnh mịch cho lắm, còn có gió thổi, còn có mưa rơi.
Cô có chút mờ mịt ngửa đầu lên, bên cạnh, Cận Xuyên đang nhìn cô chằm chằm. Trong ánh mắt lãnh đạm ấy còn xen lẫn một tia hứng thú nhẹ.
"..." Tình huống gì đây?
Sợ hãi.
Sau khoảng vài giây.
"Tớ nói này..." Cận Xuyên cúi người, dừng trước mặt cô một khoảng, nhếch miệng lên cười nhạt nhẽo: "Cậu có phải có chút hiểu lầm gì không?"
"..." Đóa Miên vô ý thức tránh đi. Ngại ngùng gật đâù: "Đúng đúng, là tớ hiểu lầm, là tớ hiểu lầm.
Anh vẫn giữ nguyên nụ cười, phun ra mấy chữ: "Biết là tốt."
Một đoạn đường sau, hai người liền không nói gì.
Thấy cổng trường hiện ngay trước mắt, Đóa Miên xúc động đến nỗi suýt chút nữa nước mắt chảy ra. Cô quay đầu, chỉ vào một chiếc taxi dừng ở ven đường, nói với Cận Xuyên: "Vừa vặn ở đây có một chiếc xe, cậu lên đi."
"Có muốn đi net không?" Đối phương bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
Đóa Miên kinh ngạc đến ngây người: "?"
Cái này là do suy nghĩ của thiên tài cùng phàm nhân có sự chênh lệch khá lớn à? Tại sao cô lại cảm thấy vị đại gia này suy nghĩ luôn không theo một quy luật nào hết.
"Tròn mười tám chưa?" Cận Xuyên chỉ vào một quán E-Sport phía đối diện, quay sang nhìn cô, mỉm cười một cái, mang theo tia khiêu khích: "Học sinh tốt!"
Sau năm phút, Đóa Miên đi theo Cận Xuyên vào một quán net tên "Phục khắc Thì Quang". Người đằng trước mang theo vẻ tùy ý, ung dung. Còn cô ở đằng sau thì nhìn đông nhìn tây, có điểm chột dạ.
Đây là lần đầu tiên Đóa Miên đến quán net.
Nhìn một vòng, cô phát hiện cách trang trí trong này khá tốt. Màu sắc lịch sự, tao nhã, các loại máy tính cũng được xếp tại các khu vực khác nhau. Bên trong đều là những thanh niên trẻ đeo tai nghe, tai phải cầm chuột, tay trái chuyển động linh hoạt trên bàn phím.
Thu ngân là một tỷ tỷ khá xinh đẹp.
Cận Xuyên đem thẻ căn cước đưa tới.
Đinh! Nạp tiền thành công.
Đóa Miên theo sau anh, cũng bắt chước đưa thẻ căn cước tới. Nhưng mà vị tỷ tỷ kia nghiêng mắt nhìn cô một cái, không nhận thẻ căn cước mà chỉ nói: "Xin lỗi, trẻ dưới vị thành niên không được vào đây."
Hự! Một tên xuyên tim.
"..." Đóa Miên trầm mặc, rất kiên trì đưa thẻ căn cước tới: "Em đã mười tám rồi." Sợ chị thu ngân không tin, cô còn giơ tay lên, lặng lẽ chỉ Cận Xuyên đã đang ngồi trước máy vi tính hút thuốc: "Cậu ấy là bạn học của em."
Chị xinh đẹp nhìn kỹ thẻ rồi cười xấu hổ một cái, quét thẻ cho cô: "Thật xin lỗi!"
Đóa Miên nạp hai mươi tệ, cầm lại thẻ căn cước, phân vân vài giây rồi vẫn lựa chọn ngồi cạnh Cận Xuyên.
Yêu thích nhất là chơi game?
Cô phải tận mắt chứng kiến một chút.
Đóa Miên một bên suy tư, một bên đăng nhập PlayerUnknown"s Battlegrounds Châu Á, xem xét list bạn bè, Lục Dịch đang online. Cô xấu hổ, mở giao diện tin nhắn nói chuyện phiếm: Tưởng cậu về nhà ôn tập?
: Vừa học vừa chơi, vui vẻ lẫn thể xác và tinh thần.
Ha ha!
Hai người lập tổ đội.
Giây lát, Đóa Miên nghĩ nghĩ, trên list bạn bè nhập vào một ID: MaxPro. Đại thần không online.
Cô hơi thất vọng nhíu mày, hệ thống nhanh chóng tự động lập tổ đội.
Bắt đầu trò chơi.
Đóa Miên buồn bực ngán ngẩm, vô ý thức quay đầu nhìn phía bên cạnh. Trên màn hình vi tính không phải là PlayerUnknown"s Battlegrounds, cũng không phải Liên Minh Huyền Thoại, thậm chí không phải thể loại game võng du.
(Võng du là thể loại truyện thuộc dạng khoa học viễn tượng, lấy bối cảnh thường là các game online trên mạng với công nghệ cao, hình ảnh chất lượng cao, kỹ xảo đồ sộ, mức chân thật cao, kỳ ảo, giàu chí tưởng tượng.)
Mà là trò chơi nhỏ bên trong "Mèo chó đại chiến."
"..." Thiên tài chính là thiên tài, sở thích cũng không giống bình thường.
Đột nhiên.
"Nhảy dù!" Bên tai vang lên một âm thanh, lười biếng lại không kiên nhẫn,
Đóa Miên lấy lại tinh thần, nhìn màn hình, máy bay đã bay rất xa nơihạ cánh mà đồng đội đánh dấu trên bản đồ. Lục Dịch cùng hai nguời khác đã nhảy xuống.
"..." Cô quýnh lên, luống cuống tay chân nhấn hạ dù, sau đó điều chỉnh hướng hạ cánh.
"Cậu cách đồng đội chí ít cũng m. Trừ khi có Cân Đẩu Vân, cậu mới đến được điểm đánh dấu của họ." Vẫn giọng nói lười nhác ấy, chỉ khác là có mang thêm một tia đùa cợt.
"..." Đóa Miên nhíu mày: "Nhưng dù gì, tớ vẫn phải đi cùng đồng đội mà."
Nghe vậy, Cận Xuyên xua tay, ý là: Tùy cậu.
Cuối cùng, Đóa Miên lại rơi vào một vùng hoang vu.
Cô im lặng, tại Dã khu tăng tốc lục soát trang bị. Mặc dù khổ cực nhưng cô vẫn chỉ nhặt được một thanh UZ I cùng viên đạn, một cái vung nồi và chút ít dược phẩm.
(UZ I: đây là một khẩu súng có lực sát thương rất thấp.)
Sau đó, cô tìm xe đi tới chỗ Lục Dịch.
Bỗng, trong tai nghe truyền ra một loạt tiếng súng.
Đóa Miên bị trúng đạn, lượng máu trong nháy mắt tụt xuống một nửa. Cô có chút luống cuống, nhanh lái xe muốn thoát khỏi vòng vây. Ai ngờ lại xui xẻo, đâm vào một tảng đá phía trước.
Xe lật, Đóa Miên ngã văng ra ngoài.
"Làm sao bây giờ?... Cả bên phải và trái của tớ đều có địch." Cô gấp đến nỗi suy nghĩ trong đầu liền nói ra.
"Đừng hoảng hốt." Bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp mà tỉnh táo: "Tìm chỗ trốn, phán đoán ra hướng địch."
Đóa Miên gật đầu, nhanh chóng tìm một tảng đá lớn ngồi xuống. Trong tai nghe, tiếng súng lớn dần, cũng rõ dần.
Cô ổn định tâm thần, đoán: "Hẳn là có hai người phía Bắc, một người hướng Đông Nam, còn tọa độ cụ thể thì tớ không rõ."
Cận Xuyên cười nhạt: "Có thể nghe ra, cũng không tệ."
Đóa Miên sửng sốt một chút, kinh hô: "Có tiếng bước chân, không chỉ một. Bọn chúng đến rồi. Tớ chỉ có viên đạn, làm sao bây giờ? Tớ không muốn chết!..."
Lời nói còn chưa dứt, tai nghe liền bị dựt đi.
Tay nắm chuột bị người khác nắm chặt, đồng thời, một bàn tay khác đặt lên bàn phím. Đóa Miên cơ hồ đang ngồi gọn trong lồng ngực đối phương.
"..." Đóa Miên chớp mắt. Trong vài giây, trên màn hình máy tính phát ra vài thông báo:
Bạn đã sử dụng UZ I đánh bại XXX.
Bạn đã sử dụng UZ I đánh bại Annl.
...
Bốn tên địch nhanh chóng bị đánh bại.
Thế cục nghịch chuyển, Đóa Miên há hốc mồm.
What the fuck?
Không ống nhòm, không linh kiện, viên đạn giết chết một đội? Mà còn là loại súng UZ...
Đỉnh như vậy sao?
Lời của Editor:
Gửi lời cảm ơn chân thành đến bạn @MinChubs!
Tớ rất cảm động vì bạn đã review "Quả Táo Nhỏ".
Con số reads tuy nhỏ nhưng đã cổ vũ tớ rất nhiều!