Hai tỷ muội đi dọc hành lang Sao Thủ về phía Liên Hương viện, hai nha hoàn theo xa xa ở phía sau. Từ Nghi Liên lặng lẽ không nói, Từ Xán Xán đi sau nàng cũng không nói. Liên Hương viện có tiếng mà không có miếng, không có hoa sen, chỉ có mấy cây ngô đồng cành lá sum suê tươi tốt, giờ đang là đầu hạ, có tán lá ngô đồng rộng rãi che cản ánh nắng, rất râm mát.
Từ Nghi Liên và Từ Xán Xán vào chính phòng. Hai tỷ muội ngồi xuống tháp được trạm trổ bằng gỗ tử đàn trong nhà chính. Đại nha hoàn của Từ Nghi Liên là Lưu Huỳnh pha trà đưa lên, sau đó yên lặng lui xuống. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Từ Xán Xán dựa vào kháng tử đàn, tay chống má, ngửi mùi hương hoa hồng trên quần áo của mình và hương trà hòa quyện với nhau, trong lòng yên lặng suy tư. Bất kể kiếp trước hay kiếp này, nàng đều đứng ở tầng cuối cùng của xã hội, nhưng không nghĩ tới kiếp này nàng lại có một cán bộ cao cấp là đại bá, chỉ bởi vì nàng có khuôn mặt đẹp mà trở thành lợi thế của gia tộc!
Từ Xán Xán tự biết mình không thông minh, cũng không có tâm cơ như người khác, nếu muốn bảo vệ bản thân, chỉ còn cách tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, để không ai chê vào đâu được mà thôi! Cho nên bất kể trong lòng nhớ nhung Phó Dư Sâm như thế nào, trên thực tế nàng cũng sẽ kiên định bước đi từng bước một, bởi vì Vương gia từ hôn, nàng đã không có khả năng quay đầu lại!
Trong lòng Từ Nghi Liên bình thản, phát hiện Từ Xán Xán đang ngẩn người, lúc Từ Xán Xán ngơ ngác cũng giống như tiên nữ lạc tới nhân gian, vẫn đẹp đến mức làm người ta sợ hãi. Vẻ ngoài của hai người chênh lệch quá lớn, Từ Nghi Liên cũng không đố kỵ, nhìn nàng thất thần, không khỏi mỉm cười, bưng chiếc chén hoa sen màu xanh bằng sứ đưa cho Từ Xán Xán:
- Nhị tỷ tỷ, trà này do Tam cữu cữu của ta đang làm tri phủ ở Tín Dương đặc biệt mang về, tỷ tỷ nếm một chút đi!
Lúc này Từ Xán Xán mới hoàn hồn, cười cười nhận lấy cái chén, nhấp một ngụm rồi để xuống. Từ Nghi Liên nhìn nàng, trong lòng hơi thương cảm —— Đường tỷ xinh đẹp này lúc mới tới thì lễ tiết qua loa, sau khi được dạy bảo, mọi cử chỉ bây giờ đều có phong tư ưu nhã. Nàng chợt có chút phiền muộn, lúc này mới lại cười nói:
- Nhị tỷ tỷ, đến Định Quốc Công phủ rồi, tỷ phải theo bên cạnh ta, có chuyện gì tỷ muội chúng ta tìm cách giải quyết.
Từ Xán Xán rũ mắt nói:
- Quốc công phủ phân ra tiền viện và hậu viện, nam tử trưởng thành chỉ ở tiền viện, tỷ tỷ cẩn thận không đi tiền viện là được.
- Quốc công phu nhân thương yêu Phó công tử, nếu không phải hắn làm ra những chuyện bất thường, sợ là đã sớm lên làm thế tử. Trên đời này có một số mẫu thân, không muốn con vợ kế lấy được một thê tử tốt!
Từ Xán Xán biết nàng đang chỉ điểm cho mình, thân thể thẳng tắp, hai mắt lấp lánh nhìn nàng, nghiêm túc lắng nghe. Nói xong một hồi, Từ Xán Xán cầm tay Từ Nghi Liên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy cảm kích:
- Cảm ơn Tam muội!
Mặc kệ Từ Nghi Liên là vì thể diện của Từ phủ hay vì lôi kéo nàng, nàng đều phải tỏ thái độ cảm kích, huống chi nàng cũng thật sự cảm kích. Từ Hàn thị đã chuẩn bị xong, sắp lên đường, Mai Tuyết đến báo cho các nàng. Đoàn người đi qua cửa hông nội viện tới ngoại viện, hai chiếc xe ngựa hoa lệ đã chờ sẵn bên ngoài. Từ Nghi Bằng đang đợi một bên, thấy mẫu thân đến, vội vàng vén màn đỡ Từ Hàn thị, nâng Từ Nghi Liên và Từ Xán Xán đến chiếc xe sang trọng phía sau. Từ Nghi Liên dẫn theo đại nha hoàn Lưu Huỳnh, Từ Xán Xán dẫn theo đại nha hoàn Bích Vân tự mình lên xe.
Người đánh xe “Giá” một tiếng, xe ngựa chậm rãi khởi hành. Tuy là mùa hạ, nhưng trên cửa sổ xe che bằng màn trúc đặc biệt tinh xảo, rất khó thấy rõ ràng cảnh tượng bên ngoài, Từ Xán Xán và Từ Nghi Liên ngồi song song ngay ngắn trong xe, đều không nói gì. Lưu Huỳnh và Bích Vân càng không dám nói lời nào, nhất thời trong xe ngựa rất yên tĩnh. Từ Xán Xán cảm thấy mình không phải là người nói nhiều, nhưng so với Từ Nghi Liên, nàng vẫn được coi là nhiều lời! Suốt dọc đường, Từ Nghi Liên vẫn có thể ngồi ngay ngắn, một lời thừa thãi cũng không nói, làm Từ Xán Xán sắp chết vì phiền muộn. Nàng cảm thấy nếu mình là nam nhân, sẽ rất kính trọng một người thê tử như Từ Nghi Liên nhưng không yêu thích.
Trong khi nàng đang oán thầm Từ Nghi Liên, Từ Nghi Liên cũng đang oán thầm nàng. Từ Nghi Liên nhìn Từ Xán Xán mặc dù thân thể ngay ngắn, nhưng eo thon thỉnh thoảng xoay qua xoay lại, nhìn rất không đứng đắn, mang theo chút ý vị quyến rũ! Nàng nhớ lại lời mẫu thân nói với nàng:
- Con và nàng không giống nhau, tương lai con sẽ là đương gia chủ mẫu, đương nhiên phải đoan trang cẩn thận; nàng là một món đồ chơi phụ thân con hiến cho thánh thượng, chẳng qua cũng chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, không đáng để ở trong lòng!
Nghĩ tới đây, Từ Nghi Liên liếc mắt nhìn Từ Xán Xán, tuy rằng trên mặt vẫn giống Quan Thế Âm trang nghiêm hòa ái như trước, nhưng trong lòng lại cảm thấy khinh thường, đồng thời cũng thấy mình có ưu thế hơn.
Chẳng mấy chốc xe ngựa đã cách Định Quốc Công phủ không xa. Định Quốc Công nắm giữ quân đội tinh nhuệ nhất Đại Lương, vừa là đường huynh của Vĩnh Yên đế, lại có huyết thống hoàng thất, đương nhiên quyền cao chức trọng, hơn nữa phu nhân của hắn xuất thân từ Thư gia là nhà mẹ đẻ hoàng hậu, càng làm cho hắn như dệt hoa trên gấm. Hôm nay, chẳng qua là sinh nhật của con gái thứ sáu, nhưng người đến chúc mừng ở ngoài cửa đông như nước chảy.
Định Quốc Công phủ rất lớn, là phủ đệ Thái Hòa đế ban cho hoàng tử, thân vương, đất đai cực kỳ rộng lớn, sau khi trở thành Định Quốc Công phủ, quy mô vẫn được giữ nguyên như cũ, chiếm trọn nửa con phố. Ngoài cửa lớn phía Nam Quốc công phủ, trên đường phố đầy xe ngựa, hầu như không có chỗ trống. Tuy rằng Từ phủ xuất phát sớm chút, nhưng vẫn bị cản lại cách cửa lớn một đoạn đường, tiến không được lui không xong, không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn chờ đợi.
Từ Nghi Liên vẫn không nói gì, còn Từ Xán Xán tuy rằng ngồi ngay ngắn, nhưng mắt lại lặng lẽ liếc qua cửa sổ xe bên kia, ý đồ muốn xuyên qua màn trúc tinh xảo nhìn Phó Dư Sâm một cái. Nàng biết rõ thân là chủ nhà, Phó Dư Sâm chắc ở trong phủ chiêu đãi khách mời, nhưng vẫn ôm hy vọng, giống như tự tìm chút niềm vui cho cuộc sống của mình. Lúc này, điều Từ Xán Xán hận nhất là không có điện thoại di động, không có internet, nàng bắt đầu nhớ nhung kiếp trước.
Lúc này Phó Dư Sâm cũng không ở trong phủ chiêu đãi khách mời như Từ Xán Xán nghĩ, sáng sớm hắn đã ra Tây Hoa môn đưa thẻ bài, hy vọng có thể gặp được Vĩnh Yên đế. Hắn cũng không phải chờ bao lâu, đại thái giám bên cạnh Vĩnh Yên đế là Hoàng Lang tự mình đi ra dẫn Phó Dư Sâm tới Sùng Chính điện. Hoàng Lang cũng không theo Phó Dư Sâm vào điện Sùng Chính, mà đứng chờ bên ngoài điện.
Màn trướng trong điện Sùng Chính đã buông xuống, tuy mới sáng sớm mùa hạ, nhưng cũng hơi oi bức. Khi Phó Dư Sâm vào điện, lấy lại bình tĩnh, phát hiện Vĩnh Yên đế ngồi một mình trên ngự tháp, dáng người gầy gò, giống như đã mệt mỏi rã rời không chịu nổi, chỉ ngưng mắt nhìn Phó Dư Sâm. Phó Dư Sâm rũ mắt xuống, lông mi dày đặc che khuất ánh mắt, hơi suy nghĩ một lát, sau đó bước nhanh tiến lên, quỳ dưới gối Vĩnh Yên đế, ôm chân Vĩnh Yên đế, kêu một tiếng “Bá phụ”, vùi mặt trên vạt áo của Vĩnh Yên đế gào khóc.
Nước mắt nam nhi không dễ rơi, Vĩnh Yên đế dù thế nào cũng không nghĩ ra người luôn luôn quật cường như Phó Dư Sâm khi nhìn thấy hắn, phản ứng đầu tiên lại là khóc lớn như thế, nghĩ đến thân thể ngày càng suy nhược của mình, nghĩ đến hoàng thái tử ở đông cung triền miên trên giường bệnh, bàn tay vuốt ve tấm lưng hơi gầy yếu của Phó Dư Sâm, trong lòng thê lương, mắt cũng đã ươn ướt, một lát sau mới nói:
- Sâm nhi, cháu cũng thay đổi rồi!
Phó Dư Sâm ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, mí mắt thật mỏng đỏ hồng, trong mắt phượng tràn đầy nước mắt, lỗ mũi cũng đỏ, mỹ thiếu niên ngày trước biến thành trẻ con, gương mặt ủy khuất, thút thít nói:
- Cháu... Cháu bị... oan uổng quá!
Hắn dán mặt trên đùi Vĩnh Yên đế gào khóc. Quần Vĩnh Yên đế bị nước mắt hắn làm ướt đẫm, trong lòng rất bi thương, nâng mặt Phó Dư Sâm lên, lấy chiếc khăn mới cẩn thận lau mặt cho hắn, lúc này mới nói:
- Trẫm đã cùng phụ thân cháu nói chuyện, cháu hãy ở lại kinh thành, trẫm tìm mấy người danh sư cho cháu, hàng ngày tiến cung học tập cho giỏi đi!
Phó Dư Sâm đáp ứng một tiếng, đứng sang một bên, không hề gào khóc nữa, nhưng mắt vẫn đỏ hồng. Vĩnh Yên đế nhìn hắn thân cao như ngọc, đã là một thanh niên tuấn tú rồi còn gào khóc trước mặt mình, nhất định là bị oan ức rất lớn. Trong lòng vì hắn tính toán, nói:
- Hãy đi Đông cung đi, ở lại đó trò chuyện với Thái tử!
- Vâng ạ!
Phó Dư Sâm đáp ứng một tiếng, hành lễ, xoay người rời đi, nhưng khi tới cửa cung, hắn lại quay đầu nhìn Vĩnh Yên đế:
- Bá phụ cũng phải chú ý long thể!
Nhìn Vĩnh Yên đế khẽ vuốt cằm, lúc này hắn mới rời đi. Toàn bộ thái giám cung nữ ở điện Sùng Chính đều nhìn thấy mí mắt Phó Dư Sâm đỏ hồng, đương nhiên sẽ có người lặng lẽ đến Khôn Ninh cung báo cho Thư hoàng hậu. Cùng thời gian Phó Dư Sâm bước vào đông cung, xe ngựa của đoàn người Từ Xán Xán đã vào cửa lớn Định Quốc Công phủ, chạy dọc theo con đường lát gạch xanh, thẳng về hướng Tây, đến Nghi môn mới dừng lại.
Lúc Từ Hàn thị, Từ Xán Xán và Từ Nghi Liên xuống xe, người đánh xe vội vàng quay trở về, gã sai vặt ở Định Quốc Công phủ dẫn đường đi qua sân để xe. Từ Nghi Bằng đã đi tiền viện, Từ Hàn thị, Từ Nghi Liên và Từ Xán Xán đi theo bà tử dẫn đường vào Nghi môn. Nhìn cây cảnh hoa lá lấp ló trong Quốc công phủ rộng lớn, trong lòng Từ Xán Xán có cảm giác như đi thám hiểm. Trong vườn khắp nơi đều là nữ quyến, rất náo nhiệt. Giữa những nữ quyến trang điểm xinh đẹp, y phục tím đỏ này, tất nhiên không nhìn thấy được đoàn người Từ Hàn thị.