Phương Niên giật mình.
Ở bên ngoài truyền đến giọng nói của Tuệ Tuệ: “Chị Phương Niên, buổi tối chị muốn ăn gì nào? Chúng ta ra ngoài ăn hay gọi đồ ăn tới?”Phương Niên không nổi tiếng lắm, nơi này lại là trường quay, tuy vì chuyện của Giang Ngộ mà ồn ào huyên náo nhưng đối với các cô vẫn không có ảnh hưởng lắm.
“Thôi, chị không ăn đâu, em ăn đi, à đúng rồi nhớ đóng cửa hộ chị nhé.
”Cô cần phải giữ dáng, kiểm soát chặt chẽ về chế độ ăn của mình, thế nên Tuệ Tuệ cũng không cảm thấy lạ, cô bé gật đầu: “Vậy em về đây, nếu có gì chị có thể gọi em”Trong quá trình hai người nói chuyện, Giang Ngộ vẫn luôn im lặng.
Đợi một lát, anh mới mở miệng: “Cô ấy đi rồi?”“Vâng.
”“Em lên giường đi.
”Giọng anh mang theo ý cười, ra lệnh.
Ở nhà tắm có nhiều chỗ không tiện, điện thoại được đặt trêи bồn rửa tay khiến anh không thể nhìn được toàn thân cô.
Phương Niên nghe lời đi ra ngoài, khóa trái cửa, đóng cửa sổ, kéo rèm lại rồi mới lên giường.
Cô cầm điện thoại, quay nửa thân trêи, phía dưới xương quai xanh là bầu ngực sữa trắng nõn nà, khiến cho Giang Ngộ nhìn mà muốn cắn một phát.
“Em cởi qυầи ɭót ra để anh xem nào.
”Ý tứ anh nói rất rõ, Phương Niên nghe theo cởi qυầи ɭót đưa đến trước camera.
“Ướt rồi.
” Anh cười khẽ.
Đúng là ướt thật.
Mặt Phương Niên hơi đỏ, nhưng không phủ nhận.
“Em nhấc chân lên, đưa di động qua.
”“Ừm…”Cô làm theo, đưa di động đi xuống, để camera phản chiếu nơi đó của cô.
Rừng rậm đen tuyền, hai cánh hoa hồng hào, miệng huyệt chật khít, tất cả đều được thể hiện không sót thứ gì qua màn hình, vừa ướt át vừa mê hoặc.
gậy tht càng lúc càng trướng đau, đến khi nhìn huyệt thịt của cô thì bắt đầu không chịu được nữa.
Tựa như đang hỏi chủ nhân vì sao không bỏ nó ra, vì sao không cho nó cắm vào.
Giang Ngộ kiềm chế cảm xúc, khàn giọng: “Lấy tay em xoa tiểu hạch.
”Vừa rồi khi ở trong phòng tắm, Phương Niên đã bắt đầu động tình chảy nước.
Lúc này lại được anh ra lệnh, cô không chút do dự, duỗi tay lướt qua khu rừng rậm rạp tìm đến hoa hạch đang nhô lên của mình, vỗ về chơi đùa từng chút một.
“A…”Trong không có ai, Phương Niên không cần kiềm chế, cô lớn tiếng rêи rỉ.
“Nhanh một chút.
”Tốc độ của ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn càng lúc càng nhanh, nghe theo lời người đàn ông mà vui đùa với chính mình.
“Ưm… a…”Bắt đầu rồi, âm thanh rêи rỉ quyến rũ, mang theo sự khát khao mãnh liệt.
Cho dù không nhìn trực tiếp nhưng Giang Ngộ vẫn có thể tưởng tượng hình bóng cô lúc này.
.