Ngô Thái Hậu đi vào, nhìn thấy bộ dáng đau đớn của Kỳ Huy, bà càng tức giận hơn. Con trai của bà từ nhỏ đã ốm yếu, việc này không ai không biết, vậy mà còn có người muốn giết nó!
“Mẫu hậu, con đau quá, đám thái y dùng thuốc gì mà không đỡ chút nào, ngược lại càng cảm thấy đau hơn.” Kỳ Huy vừa thấy bà thì vội gào lên “Tất cả là do bọn thích khách kia hại trẫm, mẫu hậu, người nhất định phải bắt được thích khách cho con, con không muốn chết!”
Sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi đầy đầu.
Ngô Thái Hậu ngồi xuống mép giường, yêu thương vuốt tóc hắn: “Huy nhi đừng sợ, con kiên nhẫn một chút, Trương thái y giỏi chữa ngoại thương, qua mấy ngày vết thương của con sẽ lành thôi… Chuyện thích khách thì con không phải lo lắng, ta đã phái Mạc đại nhân đi tra, cho dù phải đào sâu ba thước đất cũng sẽ tìm ra tên thích khách kia.”
Kỳ Huy gật gật đầu, nhắm mắt lại, nhưng không được bao lâu hắn lại mở mắt ra.
Có lẽ là do sợ hãi quá mức, tuy mũi tên không đâm trúng ngực nhưng lại đâm vào cánh tay gây ra một vết thương rất lớn. Kỳ Huy từ bé đến giờ đều được bà nuông chiều, có bao giờ rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy đâu? Cho nên không khỏi sợ hãi bất an. Ngô Thái Hậu nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con, sẽ không để kẻ nào làm con bị thương nữa.”
Kỳ Huy dần dần an tĩnh lại.
Đến khi Tào quốc công cầu kiến thì Ngô Thái Hậu mới rời đi.
Lục Sách ở ngoài cung biết được tin bèn vội vã nhập cung, vừa bước vào đã thấy Trường Thanh bưng một khay thức ăn, bị Kỳ Huy mắng tới tấp.
Kỳ Huy tức giận gào lên: “Bây giờ mà ngươi còn bưng đồ mấy thứ này đến cho trầm à? Trẫm làm sao có thể nuốt nổi, đã tìm ra thích khách chưa? Nếu không tìm được thích khách thì trẫm sẽ không ăn, ai mà biết đám thích khách kia có hạ độc trong đồ ăn hay không. Trẫm phải đi tìm Kim đạo trưởng, ăn một viên Kim Đan bảo mệnh.”
Trường Thanh biết Hoàng Thượng muốn diễn trò tuyệt thực nên không dám rời đi, nói với giọng van nài: “Hoàng Thượng, ngài nhất định phải ăn một ít, dù gì ngài cũng đang bị thương mà, không ăn thì làm sao mà khỏe lại được?”
“Cút đi cho trẫm!”
Trường Thanh bất đắc dĩ liếc sang Lục Sách.
Nhưng Lục Sách cũng không có cách nào. Khi biết Kỳ Huy bị thương, Lục Sách không lo lắng vết thương thể xác mà chỉ sợ việc mưu sát lần này sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch đã an bày, không biết việc này có khiến kế hoạch phải thay đổi gì không. Lục Sách suy nghĩ rồi đặt thức lên trên bàn, định đỡ Kỳ Huy đến đan phòng, nhưng đúng lúc này, Trần Uẩn Ngọc lại đến.
Nàng bưng một chén canh cá nhỏ trắng như tuyết, chậm rãi đến bên mép giường, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, ngài đang bị thương, nên tẩm bổ, canh cá này có thể giúp vết thương của ngài mau lành đấy.” Vừa vào đã nghe tiếng mắng chửi của Kỳ Huy khiến nàng hơi sợ hãi, không dám bước vào. Nhưng canh cá đã nấu cũng không thể lãng phí đổ đi, hơn nữa nó thật sự rất có lợi cho sức khỏe.
Trong điện mờ tối, Trần Uẩn Ngọc mặc một bộ váy trắng đuôi sam, vạt áo và cổ áo thêu những bông hoa hạnh nhỏ màu vàng, đẹp đẽ bình dị giống như ánh trăng. Kỳ Huy lườm nàng: “Canh cá gì?”
“Canh cá lư,” Trần Uẩn Ngọc khẽ cười nói, “Cá lư rất tươi ngon, ngự trù nói với thiếp là cá vừa bắt được liền đem đi chế biến luôn”. Biết Kỳ Huy sợ thích khách hạ độc trong đồ ăn, nàng vội cầm muỗng bạc múc một miếng bỏ vào miệng “Hoàng Thượng, ngài xem, không có độc.”
Cứ thế thử canh cá cho hắn, nàng không sợ canh bị hạ độc ư, sao lại có thể hành động ngu ngốc đến vậy! Ánh mắt Kỳ Huy dừng trên đôi môi hồng nhuận của nàng, hắn như muốn nói gì đó nhưng đột nhiên lại cảm thấy tim đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lng nguc, khiến vết thương hơi đau… Chắc chắn do nàng ở đây nên hắn mới không thoải mái! Kỳ Huy hơi nheo mắt, dùng cánh tay không bị thương đẩy nàng: “Trẫm trước giờ không thích ăn canh cá, nàng không biết sao? Đi ra ngoài!”
Trần Uẩn Ngọc bị đẩy lảo đảo, canh cá sánh ra ngoài, nước canh đổ đầy đất, thậm chí thấm ướt góc váy của nàng. Mắt nàng hơi đỏ lên. Hắn bị thương, nàng lo lắng cho hắn nên mới đến ngự thiện phòng, tự mình đem canh cá đến đây, không ngờ hắn lại ghét bỏ như vậy.
Nhìn lướt qua khuôn mặt tái nhợt vô tình kia, Trần Uẩn Ngọc không nói một câu, lặng lẽ lui ra ngoài.
Bầu không khí trong điện yên tĩnh đến u ám, Lục Sách chỉ dám trộm nhìn Kỳ Huy. Lần này hoàng thượng diễn hơi quá đà, dù sao hoàng hậu cũng thật lòng quan tâm hắn, nhưng đây là việc gia đình của Kỳ Huy, thân là thần tử Lục Sánh không dám xen vào.
Kỳ huy hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy.
Thấy hắn loạng choạng như sắp ngã, Lục Sách vội vàng đến đỡ.
Sau khi tiến vào đan phòng, Lục Sách nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng, ngài có thấy rõ thích khách không?”
“Ta không thấy rõ, tên thích khách đấy bịt mặt, hắn đi lại ngang nhiên trong cung, may mắn Trường Xuân thân thủ tốt nên có thể đánh bay mũi tên. Trường Xuân lần đầu tiên thi triển võ nghệ, nên tên thích khách đó không biết Trường Xuân lợi hại như thế nên mới thất bại, nhắc tới cũng thật may mắn.” Kỳ huy cười lạnh “Nếu ta đoán không sai thì tên thích khách kia nhất định là người của Tào quốc công. Ông ta chắc đã hết kiên nhẫn, muốn đoạt giang sơn mà không mất một binh mã nào.”
Việc này còn cấp bách hơn nhiều so với tưởng tượng của Lục Sách. Lục Sách thấp giọng nói: “Có lẽ là do lần trước ông ta bị ám sát.”
“Mặc kệ là do cái gì, chúng ta vẫn phải phòng ngừa chu đáo… Ngươi sai người theo dõi Tào quốc công, nếu ông ta có hành động gì khác thường thì chúng ta cũng chỉ có thể liều mạng, được ăn cả ngã về không!” Kỳ huy ngồi xuống, lấy giấy bút, trầm ngâm một lát rồi viết một bức thư, “Hôm nay sau khi ngươi xuất cung, lập tức đưa ra khỏi kinh thành, không được trì hoãn.” Ở kinh thành, có lẽ hắn không có cái gì, nhưng bên ngoài hoàng thành, Kì Huy có thể chống lại có binh mã của Tào quốc công.
Nhưng đó cũng là lá bài tẩy duy nhất của hắn.
Không đến bước đường cùng thì hắn nhất định sẽ không sử dụng. Một đòn trí mạng mà không ai không biết mới là chìa khóa thành công.
Lục Sách lĩnh mệnh: “Vi thần tuân chỉ. Hoàng Thượng, ngài nhất định phải bảo trọng, vi thần sẽ cố gắng giải quyết hết hậu họa trong cung.”
“Không cần lo lắng, lần này ám sát thất bại sẽ khiến thích khách không dám mạo hiểm nữa, mẫu hậu cũng sẽ gia tăng phòng bị.” Kỳ Huy xoa xoa cánh tay, “Hơn nữa lần này e rằng trẫm phải tĩnh dưỡng một thời gian, không ra ngoài, thích khách cũng không cơ hội hành thích.”
“Vậy Hoàng Thượng nên nhanh chóng về nghỉ ngơi đi.”
“Không vội, ăn một viên kim đan trước đã.” Kỳ Huy đi đến chỗ Kim đạo trưởng lấy một viên thuốc.
Lục Sách cười khổ.
Chờ đến giờ Tuất, Kỳ Huy mới trở về Duyên Phúc cung.
Lúc hắn tới nơi chỉ có Vân Mai ra hành lễ, Trần Uẩn Ngọc không xuất hiện, nhìn khắp cung điện to lớn tráng lệ vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu. Kỳ Huy nhíu mày, thầm nghĩ lá gan của nàng cũng to đấy, dám không ra gặp hắn. Hôm nay bị ám sát, tuy hắn đã biết trước bản thân đoản thọ, nhưng khi mũi tên đến gần, trong lòng hắn vẫn thấy sợ hãi. Tính mạng của hắn bây giờ như ngọn đèn trước gió, hơn nữa hoàng cung thâm sâu khó dò, Kỳ Huy không có sức lực nói với Trần Uẩn Ngọc chuyện gì nữa, chỉ gọi Trường Thanh vào hầu hạ hắn rửa mặt nghỉ ngơi.
Nến tắt, căn phòng chìm trong bóng, hắn nhắm mắt lại.
Mặc dù nàng không cạnh bên nhưng trên giường lại thoang thoảng hương thơm của nàng, Kỳ Huy nghĩ thầm, trên người nàng có thật nhiều mùi hương khác nhau, khi thì giống mùi sữa, khi giống mùi hoa lan, đôi khi lại thanh mát như hương thơm của núi rừng. Hắn không thể biết nàng dùng hương liệu gì, cũng có lẽ là trời sinh mị hương.
Không biết bây giờ nàng đang làm gì?
Nhưng nàng làm gì đâu có liên quan đến hắn, hắn đã quyết tâm không quan tâm đến nàng, không sao lãng đại sự. Việc trong cung, ngoài cung chưa đủ để hắn lo nghĩ sao?
Nhưng càng nghĩ như vậy, tâm trí của hắn lại
Đang tải...
càng rối bời, hắn càng lúc càng tỉnh táo, không thể ngủ được.
Kỳ Huy định ngồi dậy nhưng lại động đến miệng vết thương, nhịn không được rên lên.
Trường Thanh ở bên ngoài vội vàng tiến vào, thắp đèn lên, hỏi: “Hoàng Thượng, ngài không thoải mái sao?”
Kỳ Huy bước xuống giường, xỏ giày: “Ngươi đi hỏi xem Hoàng Hậu đang ở đâu.”
Hoàng Hậu không ở chủ điện, lúc vừa về hoàng thượng không hỏi đến lúc đi ngủ mới hỏi. Trường Thanh dạ một tiếng, đi tìm cung nữ, sau đó trở về bẩm báo: “Nương nương đang ở trắc điện bên trái.”
Kỳ Huy cười lạnh, nàng muốn chuyển hẳn sang trắc điện ở ư?
Không tính đến việc hắn có đồng ý hay không, nàng nghĩ Thái Hậu sẽ đồng ý sao? Thật là không có đầu óc. Hắn bước nhanh ra ngoài, không cần Trường Thanh đến đỡ.
Bên trong trắc điện, Trần Uẩn Ngọc đang cùng Vân Mai trải chăn.
Nơi này từng là tân phòng, ở giữa có một chiếc giường lớn.
Vân Mai khuyên nhủ: “Nương nương, người vẫn nên trở về ngủ đi! Hoàng Thượng hôm nay chỉ nhất thời nóng giận, nương nương đừng so đo. Lần trước Thái Hậu còn dặn ngài phải chủ động một chút, nếu người như vậy, nô tỳ chỉ có thể đi báo cho Thái Hậu biết. Nương nương, đến lúc ấy người không nên trách nô tỳ.”
Nếu việc này đến tai Ngô Thái Hậu, chắc chắn bà ấy sẽ lại khuyên nàng thuận theo Kỳ huy.
Trong lòng nàng rất rõ ràng, bây giờ nàng là Hoàng Hậu, thân phận này cả đời nàng không thể thoát khỏi. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện hắn làm đổ bát canh cá, nàng lại tức giận không chịu được, không muốn nhìn thấy hắn.
Nàng rầu rĩ, không biết nên nói gì, ngồi xổm xuống vut ve con chó con đang cọ cọ chân nàng.
“Tất đi ra ngoài cho trẫm!” Sau lưng nàng đột nhiên vang lên một giọng nói như dòng nước mùa đông, lạnh lẽo thấu xương.
Các cung nữ bị dọa sợ hãi, cung kính khom người, nhanh chóng ra ngoài.
Trần Uẩn Ngọc quay đầu lại, nhìn thấy một dáng người trắng ngà như ánh trăng.
Kỳ Huy ở trong cung rất ít khi mặc long bào. Trong trí nhớ của nàng, hắn chỉ mặc long bào vài lần, một lần là ngày nàng gặp hắn, một lần là ngày hai người họ thành thân, còn lần nữa là hôm hai người đến sông Bạch. Bình thường Kỳ Huy luôn mặc đạo bào rộng thùng thình, tóc vấn đơn giản, cắm một chiếc trâm ngọc giản dị, nhìn hắn như một thiếu niên thanh tú xuất trần.
Không ngờ hắn lại đến đây, Trần Uẩn Ngọc vội vàng đứng lên, cúi đầu nói: “Tham kiến Hoàng Thượng.”
Nàng cúi đầu rất thấp, ngay cả chân mày cũng không thể thấy, chỉ có thể nhìn thấy một mái tóc đen nhánh.
Xem ra nàng định ngủ ở nơi này, tất cả trang sức đều gỡ xuống hết, nằm xoài trên bàn trước cửa sổ, búi tóc đã tháo ra, mái tóc mềm mại xõa tung tựa như tơ lụa thượng hạng.
Kỳ huy nhàn nhạt hỏi: “Sao nàng lại ở chỗ này?”
Hắn còn dám hỏi sao? Trần Uẩn Ngọc mím môi, không ngẩng đầu lên, phiền muộn nói: “Sợ Hoàng Thượng cảm thấy chướng mắt, cho nên thần thiếp không dám xuất hiện. Hoàng Thượng đang bị thương, nên nghỉ ngơi cho tốt, nhìn thấy thần thiếp, ngài sẽ tức giận ảnh hưởng đến vết thương.”
Nàng đang tức chuyện hắn hất đổ canh cá sao? Kỳ huy nói: “Trở về ngủ đi.”
Giọng nói của hắn mang một chút mỏi mệt, lại giống như không muốn tranh luận cùng nàng. Trần Uẩn Ngọc nghe được, tự nhiên cảm thấy rất khó chịu. Nàng thật sự không hiểu được trong lòng của Kỳ Huy đang nghĩ gì, rõ ràng chán ghét rất nàng, đến canh cá nàng đưa hắn cũng không muốn uống, vậy thì tại sao lại muốn gọi nàng về ngủ cùng? Nếu nàng ghét một người thì tuyệt đối sẽ không như thế, nàng chỉ hận người đó cút đi càng xa càng tốt. Bây giờ nàng tránh mặt, không phải đúng ý hắn sao? Trần Uẩn Ngọc cắn môi, cúi đầu không nói.
Ngày thường nàng tỏ ra yếu đuối dịu dàng, không ngờ cũng có một mặt bướng bỉnh như vậy.
Hắn đã tự mình đến đây mà nàng còn không chịu về sao?
Hay nàng còn muốn hắn khẩn cầu nàng?
Nhưng đến cũng đã đến, hắn không thể tay không trở về. Kỳ Huy kéo nàng: “Cùng trẫm trở về.”
Bàn tay hắn nắm chặt cổ tay nàng, làm nàng hơi đau. Trần Uẩn Ngọc ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của hắn, sâu thẳm như bầu trời đêm, không biết trong đó cấu giấu điều gì. nhưng trước mắt nàng khẳng định, hắn đang làm đau nàng, Trần Uẩn Ngọc nhịn không được kêu lên: “Hoàng Thượng không cần để ý tới thiếp, tư thế ngủ của thiếp không tốt, nhỡ đâu hôm nay đụng miệng vết thương của ngài thì quả thực tội đáng muôn chết, xin Hoàng Thượng cho phép thiếp tạm thời ở tại trắc điện…”
Đôi môi nàng thoắt đóng thoắt mở, thật là ồn ào, Kỳ Huy nghe mà cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hắn đột nhiên nghiêng người qua, chặn cái miệng ấy lại.
Vẫn như lạnh lẽo giống như đêm đó, thậm chí còn có chút vị tanh của máu từ môi hắn, Trần Uẩn Ngọc sợ đến nỗi không thể nhúc nhích, không biết làm như thế nào cho phải, bàn tay của hắn vut ve hông nàng, dùng sức kéo nàng vào trong ngực hắn. Một mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi nàng