Triều Hệ mở cửa phòng, bên trong phòng tối đen như mực, trong không khí phiêu đãng khí tức lạnh như băng. lêq◕uýđôn Anh mò dọc theo mặt tường, tìm được công tắc.
Khi ánh sáng chiếu khắp căn phòng thì anh phát hiện mình đang ở trong một căn phòng.
"Nơi này là?"
Xoay người lại, nhìn quản gia bước vào phòng.
Anh lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Nơi này chính là nơi cho cậu tất cả các đáp án." dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹ Thái độ của chú Tưởng nghiêm cẩn (nghiêm túc+cẩn thận), trong mắt toát ra nồng đậm hoài niệm.
"Đáp án?" Vấn đề của anh cùng căn phòng này có liên quan hệ gì? Anh chỉ muốn biết rốt cuộc Quách Ly là ai, chỉ muốn biết Quách Tâm đến cùng có phải là người phụ nữ anh yêu hay không, không hơn, tại sao chú quản gia muốn dẫn anh tới nơi này?
Triều Hệ chuẩn bị mở miệng hỏi, ngẩng đầu lên nhìn về phía bức tường, một giây kế tiếp, sững sờ, không phát ra được tiếng nào.
Trong tấm ảnh trên bức tường lớn có một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp, trên mặt bà ấy đang mỉm cười hạnh phúc, mà hai người đứng phía sau bọn họ có diện mạo hết sức tương tự nhau, là hai cô gái đáng yêu lộ ra nụ cười vui vẻ.
"Hai cô gái kia có phải . . . . ." Hướng Hệ kinh ngạc thì thầm, bởi vì thấy diện mạo hai người hết sức tương tự tức thì trong đầu hiện lên bộ dạng cô gái mà anh yêu mến.
"Bên trái là Tâm, bên phải. . . . . . Là Vũ, là sinh đôi." Chú Tưởng giống như đang nhớ lại, mỉm cười nói.
"Sinh đôi?" Triều Hệ không cách nào không kinh ngạc được, bởi vì qua lại cùng Quách Tâm lâu như vậy, anh tuyệt không biết hóa ra Quách Tâm còn có một người chị em giống như đúc.
"Đúng, chuyện liên quan đến việc sinh đôi của nhà họ Quách, trừ trong gia đình này biết, ông chủ vì bảo vệ an toàn cho hai con bé, tiến hành phong tỏa tin tức."
"Tại sao phải phong tỏa tin tức của các cô ấy? Có chuyện gì làm cho các cô ấy không thể ra ngoài ánh sáng?" DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Triều Hệ không hiểu, luôn cảm giác mình hình như bước vào một thế giới thần bí, mà thần bí trong đó, anh nhớ tới trong quãng thời anh lui tới cùng Quách Tâm, quả thật cô chưa bao giờ nói với anh về gia thế của cô.
"Tài phú cùng địa vị của nhà Quách, khiến hai vị đó từ nhỏ đã sống trong một cuộc sống nguy hiểm, muốn công kích nhà họ Quách, kẻ địch muốn cướp lấy tài phú của nhà họ Quách, vì đả kích ông chủ, đầu tiên sẽ ra tay với con của ông chủ, vốn cho rằng có thể bảo vệ an toàn. Chúng tôi vẫn nỗ lực để không cho bất kỳ người nào biết nhà họ Quách có hai người con."dieendaanleequuydonn
"Chuyện này Quách Tâm cũng không có nói cho tôi biết, chẳng lẽ. . . . . . Là bởi vì không tín nhiệm tôi?" Triều Hệ hơi nheo mắt lại, vẻ mặt trở nên lạnh cứng.
"Không, Triều tiên sinh, cậu hiểu lầm rồi, Tâm không nói cho cậu, là vì bảo vệ cậu." Chú Tưởng mở miệng giải thích.
"Vì bảo vệ tôi?" Triều Hệ nghi ngờ.
"Suy nghĩ của tôi là vậy, bởi vì không biết cậu có thể tiếp nhận thân phận của con bé hay không, không biết cậu có nguyện ý ở cùng một chỗ sau khi biết gia thế sau lưng của con bé hay không, vốn cho rằng bảo vệ cậu, cũng vì bảo vệ đoạn tình cảm này, con bé mới không nói cho cậu."
Nhìn cô gái cười đến rực rỡ trong hình, vẻ mặt của Triều Hệ có chút thâm trầm.
"Những lời nói ở trước chỉ là giả thiết, nhưng. . . . . . Nếu như có một ngày hai người chia tay, có người biết được cậu đã từng lui tới cùng con bé muốn tìm cậu làm phiền, cũng sẽ phát hiện cậu hoàn toàn không biết gì, sẽ không có những hành vi gây tổn thương cậu, bởi vì cậu không đủ giá trị lợi dụng để thăm dò nhà họ Quách, cho nên muốn cậu an toàn, thì những lời này cũng là sự thật, lấy thân phận là bạn trai mà nói, cậu càng biết ít chuyện của nhà họ Quách, đối với cậu càng có lợi." Chú Tưởng cười nói, lấy từ trong ra một túi giấy.
"Đây là cái gì?" Triều Hệ nhận lấy, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
"Tự xem đi, còn nữa, có một số việc tôi không cách nào nói quá rõ cho cậu biết, nhưng tôi biết cậu là người thông minh. . . . . . Mặt khác, phần tài liệu này là vận dụng quyền thế của nhà họ Quách mới có được, thuộc về bí mật không phải là tài liệu hợp pháp, Triều tiên sinh, tôi hi vọng cậu xem xong, chỉ cần ghi nhớ trong đầu, đừng nói với bất kỳ ai, ngay cả Ly. . . . . . Cậu cũng không thể để cho con bé biết cậu đã phát hiện những chuyện này." Chú Tưởng nói với thâm ý khác.
Ông tin tưởng Triều Hệ, tin tưởng trừ mình ra, cũng chỉ có Triều Hệ mới có biện pháp bảo vệ nhà họ Quách.
"Triều tiên sinh, mời suy tính thật kĩ, nếu như có một ngày người phụ nữ cậu yêu cần cậu bảo vệ, cậu nên làm thế nào? Nếu như người cậu yêu biến thành bộ dạng khác mà cậu không biết, con bé sẽ thường xuyên ở bên cậu, nhưng cậu cũng không biết con bé. . . . . .Cậu muốn thế nào? Cậu có muốn tiếp tục ở bên cạnh con bé không?" Có thể những lời nói này có chút kỳ lạ, chú Tưởng không đợi Triều Hệ phản ứng, xoay người rời khỏi phòng.
Cho đến khi bên trong phòng chỉ còn lại một người, Triều Hệ nghi ngờ lấy tài liệu ra.
Đó là một tờ giấy báo tử vong, cùng giấy chẩn đoán bệnh.
Nhìn thấy tên người chết trên tờ giấy báo tử vong, anh thoáng chốc trợn to mắt, không cách nào thở được, hai tay run rẩy, cảm giác ngực đau đớn kịch liệt.
Đây là cái gì?
"Đây là. . . . . ."
Hai chữ thật to, làm anh khiếp sợ không thôi, liền lùi mấy bước, hai tay cũng không cầm được bất kỳ vật gì nữa, tài liệu rơi xuống trên đất.
"Quách Tâm. . . . . . Chết? Mà Quách Ly. . . . . . Sau khi chết năm phút đột nhiên tỉnh lại?"
Anh không thể nào hồi phục từ trong chấn động đó được, cứng ngắc cúi đầu, nhìn thấy ngoài tờ giấy báo tử vong còn có một tài liệu khác.
Đầu tiên anh không cách nào phục hồi lại tinh thần được, trong đầu tràn đầy tin tức làm người ta kinh ngạc kia, cho đến khi tầm mắt của anh bị một tài liệu khác hấp dẫn thì sau đó ngồi xổm xuống, nhặt nó lên.
Đó là một tài liệu sửa tên đổi họ, mà phía trên văn kiện là một người phụ nữ gọi là Quách Vũ, gần đây cô ấy bị người cho sửa tên lại, tên của cô ấy sửa thành. . . . . . Quách Tâm?
Tin tức này làm anh trong nháy mắt cứng đờ, Triều Hệ không cách nào phản ứng, chỉ là trợn to mắt, vẻ mặt trở nên kỳ lạ.
Có lẽ. . . . . .Anh hiểu một chút, chỉ là. . . . . . Có khả năng sao?
Ngay cả anh cũng không xác định được đáp án trong đầu, mặc dù có chút buồn cười, nhưng anh không cách nào phủ nhận, ý tưởng kỳ quái đó.
Hiện tại người anh yêu. . . . . . Người kia. . . . . . Rốt cuộc ở nơi nào? Là Quách Tâm mất đi trí nhớ? Hay là. . . . . .
“Nếu như có một ngày người phụ nữ cậu yêu cần cậu bảo vệ, cậu nên làm thế nào? Nếu như người cậu yêu biến thành bộ dạng khác mà cậu không biết, con bé sẽ thường xuyên ở bên cậu, nhưng cậu cũng không biết con bé. . . . . .Cậu muốn thế nào? Cậu có muốn tiếp tục ở bên cạnh con bé không?"
Câu nói của quản gia vang lên trong đầu, Triều Hệ dùng sức hít một hơi, ý đồ ổn định cảm xúc.
Một lúc lâu, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, lần này trong mắt của anh lộ vẻ quyết tâm.
Nếu như tất cả đúng anh đang nghĩ, đúng như lời nói kia. . . . . . Như vậy, cho dù thế nào anh cũng sẽ không rời khỏi người phụ nữ của mình, bây giờ cô ấy đang yếu ớt nhất, cần anh làm bạn nhất, cần được bảo vệ nhất, anh không thể, cũng không muốn buông tay nữa.
Mặc kệ phía trước gian nan khó khăn thế nào, anh đều phải ở bên cạnh người phụ nữ của mình, tuyệt đối không rời đi, bởi vì. . . . . . Đây chính là tình yêu của anh với cô, chấp nhất với cô, bởi vì. . . . . . Người đó là người phụ nữ anh yêu nhất!