Trên đỉnh đầu cô truyền đến một tiếng “Ầm” âm thanh như quả bom nguyên tử đánh xuống khiến long trời lở đất, một tia sáng nối tiếp xuất hiện như xé toạc bầu trời thành hai.
Thần trí cô chấn động, đến mức làm tê liệt đi cơn đau đang xâm chiếm.
Gương mặt xinh đẹp trở nên nhợt nhạt, tiều tuỵ, cô ngã nguỵ xuống đường, ánh mắt vằn lên vài tơ máu đỏ, thất thần như kẻ vô hồn.
“Từ khi cô có thai hệ thống miễn dịch đã biến mất.
Dễ hiểu mà nói kể cả cô có chịu đựng được thì đứa trẻ trong bụng cô chưa chắc sẽ chịu được! Cho nên… muốn cứu đứa trẻ này thì lập tức quay về cho tôi!”
Tiếng Ngoạ Đài lạnh lùng vang lên, rồi dần biến mất vào chiều mưa u tối…
Sau đó không lâu, chờ cho cơn đau nguôi bớt Lưu Y mới từ từ đứng dậy.
Lúc này tên áo đen đã đi mất, thay vào đó là Bắc Thần xuất hiện, từ trên chiếc xe con màu đen bước xuống, vội vàng chạy tới đỡ lấy cô.
“Lưu Y em có bị thương chỗ nào không?” Giọng trầm ấm mang theo sự lo lắng của hắn vang lên.
Đôi mắt cô cũng thực lạnh lẽo, như là màn sương mù che khuất đi ánh trăng, như làn nước lạnh ngắt.
“Lần này tôi chẳng còn thứ gì để anh lấy nữa đâu!”
“Lưu Y em đừng nói những lời làm tổn thương anh như vậy? Em biết rõ sự tình như thế nào mà.” Ánh mắt Bắc Thần tràn ngập sự đau lòng, ngừng lại một chút nhìn cô rồi tiếp lời:
“Thôi bỏ đi! Em hận anh thế nào cũng được, nhưng anh chỉ xin em đừng đối xử với bản thân mình tàn nhẫn như thế này.
Bây giờ nghe lời anh, chúng ta cùng nhau quay về!”
Cô không đáp lời hắn, chỉ lạnh lùng hất tay hắn ra khỏi tay mình, rồi đi thẳng đến cửa xe phía sau ngồi vào.
Bắc Thần có chút hụt hẫng, nhưng gương mặt lộ rõ nét hài lòng mãn nguyện.
10 phút sau đó.
“Thống lĩnh! Phát hiện ra thi thể của một tên sát thủ ở toà khách sạn Phượng Hoàng, viên đạn giế.t chết hắn hoàn toàn trùng khớp với viên đạn đã bắn ra trên bảng quảng cáo.” Tiếng La Kỳ từ sau vang lên, trong giọng nói mang theo hơi thở gấp gáp, dồn dập.
Lúc này Quách Tử Tôn đã lên đến sân thượng, ánh mắt như diều hâu chăm chú nhìn về phía trước, theo sau hắn còn có Uri cùng La Kỳ vừa mới chạy lên.
“Là Lưu Y! Cô ấy từ góc này đã dùng viên đạn báo hiệu cho tôi biết, và cũng cứu tôi thoát khỏi tay súng bắn tỉa đó!” Hắn kiên định nói, sâu thẳm trong ánh mắt chứa đựng sự đau lòng cùng thương nhớ day dứt.
Mưa lúc này đã ngớt, trời cũng sáng lên một chút khiến không gian xung quanh có phần khởi sắc hơn.
Uri từ phía sau Quách Tử Tôn, ánh mắt đột nhiên bừng sáng, vội vã bước lên trước.
Rồi sau đó cúi người, nhặt lên vật gì đó, gương mặt lộ ra nét kinh ngạc.
“Thống lĩnh! Cái này…”
......................
Biệt thự của Bắc Thần cách nơi tổ chức sát thủ không bao xa, tổng quan biệt thự được xây dựng theo phong cách cổ điển của Ý nhưng không kém phần hiện đại.
Từ ngoài cổng vào đã có người hầu hai bên đứng đợi sẵn, xe của họ vừa về đến đã nhanh chóng chạy ra mở cửa, rồi sau đó liền đi chuẩn bị nước ấm cùng quần áo, đồ ăn cho bọn họ.
Ngoài ra, trong biệt thự sớm đã có bác sĩ túc trực.
Đợi cho Lưu Y vừa thay đồ xong liền theo lệnh Bắc Thần tiến đến kiểm tra cho cô.
Lưu Y ngồi ở ghế sô pha, trên người mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen, ánh sáng từ đèn thạch anh phủ xuống khiến khuôn mặt nhỏ nhắn nhuận ngọc của cô càng thêm tỏa sáng.
Da thịt tinh tế, hai hàng lông mày mảnh như vẽ, toàn bộ khuôn mặt đều thanh lệ, thoát tục, khiến người khác muốn ngắm nhìn mãi không thôi.
Vị bác sĩ người nước ngoài sau khi thăm khám cho cô xong thì lên tiếng nói:
“Cô Lưu cô đã mang thai được hơn 2 tháng, hiện tại em bé trong bụng vẫn khoẻ.
Nhưng tôi thấy huyết áp và mạch của cô đang không ổn định, để chắc chắn hơn tôi đề nghị cô ngày mai hãy nhập viện để làm thêm một số kiểm tra khác!”
Lưu Y không nhìn đến vị bác sĩ cũng không có ý định trả lời ông ta, từ đầu tới cuối vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng.
Bắc Thần lại thấy đến ánh mắt tò mò của vị bác sĩ thì nhanh chóng nói: “Được rồi Jonathan, cảm ơn ông rất nhiều, giờ ông có thể về được rồi!”
“Nhưng….”
“Yên tâm! Ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đi!”
“Còn vết thương của ngài…”
“Không sao! Chỗ này đã thực sự ổn rồi!”
“Vậy tôi không làm phiền hai vị nghỉ ngơi nữa! Xin phép!” Jonathan lịch sự cúi đầu chào, rồi sau đó cầm theo hộp cứu thương của mình rời đi.
Bắc Thần đợi cho bóng của Jonathan khuất dạng, mới từ từ ngồi xuống bên cạnh Lưu Y, bàn tay thon dài khẽ đẩy ly trà gừng mật ong mà người giúp việc vừa mang lên về phía cô, trong ánh mắt có chút phức tạp.
“Anh không ngờ rằng em lại muốn đến chỗ của anh đấy!”
“Anh không hoan nghênh sao?” Cô không khách sáo mà uống một ngụm, nhàn nhạt đáp.
“Em lại có thái độ này nữa rồi! Anh đương nhiên rất vui, ít nhất em ở lại chỗ anh sẽ an toàn hơn cả.” Khóe miệng hắn hơi cong lên.
Cô đặt ly trà gừng xuống bàn, bất ngờ nhìn thẳng vào hắn, đột ngột hỏi: “Bắc Thần, tôi hỏi anh, trước đó tổ chức sát thủ đã là một phần của Thiên Sát có phải không?”
Gương mặt hắn thoáng chốc bất ngờ, rất nhanh liền trở về dáng vẻ lãnh đạm:
“Chuyện này thực sự anh cũng mới biết thôi, Thiên Sát mạnh như vậy đừng nói đến đấu với bọn họ, chúng ta ngay cả thoát khỏi sự kiểm soát của tổ chức sát thủ còn khó nữa là.”
Bắc Thần dứt lời, thì không gian lập tức chìm vào khoảng không im lặng…
Rất lâu sau hắn liền chủ động nắm lấy tay cô, mạnh dạn đề nghị: “Lưu Y… cái thai đó… em bỏ đi được không?”
Cô chậm chậm nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo như loài sói đêm.
“Xem như tôi chưa nghe thấy gì!”
“Anh xin em! Hãy nghe lời anh một lần này thôi! Bỏ cái thai đó đi thì em mới có khả năng sống tiếp được, bằng không một khi ấu trùng phát tác thì bệnh của em sẽ vô phương cứu chữa.”
“Chuyện của tôi không cần anh quan tâm!” Cô mạnh mẽ hất tay hắn ra khỏi tay mình.
Trong đáy mắt Bắc Thần giống như có ngọn lửa bùng phát, hắn giận dữ nắm chặt lấy hai vai cô, nhưng lời nói lại hoàn toàn nhẫn nhịn:
“Anh xin em đấy Lưu Y! Chỉ cần em chịu bỏ cái thai anh sẽ xin Ngoạ Đài lấy thuốc giải cho em, còn về phần Quách Tử Tôn anh sẽ thay em giải quyết hắn, chúng ta sau đó sẽ cùng nhau sang Ý, sống cuộc sống bình an tự tại, có được không em?”
“Trừ khi Lưu Y tôi chết đi, thì đừng hòng một ai có thể động đến đứa trẻ này!” Lời cô nói như lưỡi kiếm sắc bén đâm vào tim hắn.
“Lưu Y tại sao em lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy? Lẽ nào em thật sự yêu Quách Tử Tôn rồi sao? Con người hắn thủ đoạn tàn ác, năm lần bảy lượt muốn đoạt mạng em, vậy mà em vẫn còn muốn bên cạnh hắn ta? Trong khi đó tình cảm mười mấy năm qua anh dành cho em, em lại mảy may không xem ra gì? Em tại sao lại tàn nhẫn với anh như vậy?” Trên môi hắn nở một nụ cười chua xót, thê lương.
Ánh đèn thạch anh chiếu xuống khuôn mặt xinh đẹp một lớp vàng kim lấp lánh, càng khiến ánh mắt nâu thêm vạn phần mê hoặc, cô trực tiếp đối diện với hắn, kiên định nói:
“Bắc Thần! Trước đây tôi cứ tưởng mình thích anh, nhưng hoá ra không phải! Cho đến khi tôi đặt cược trái tim với Quách Tử Tôn, tôi mới biết yêu là như thế nào.
Anh hiểu cảm giác tôi nhận được từ anh ấy là gì không? Đó chính là tin tưởng tuyệt đối…”
“Nhưng anh….”
“Không có nhưng!”