Trưa ngày hôm sau xe của Thiên Thành đã đậu sẵn ở cổng biệt thự, cũng may là Quách Tử Tôn đã đi từ sớm nên Lưu Y không phải chịu đựng vẻ mặt khó chịu của hắn.
Biết Lưu Y còn mệt nên sau khi hai người đi ăn và thăm quan một vòng, Thiên Thành liền đưa cô đến một khách sạn gần đó nghỉ ngơi, đây là nơi mà đoàn y tế sẽ ở lại trong thời gian tham gia hoạt động khám chữa bệnh tình nguyện, vì vậy sẽ không khiến Lưu Y cảm thấy khó xử.
Khách sạn này thuộc quyền sở hữu của Quách gia, ngoài ra còn các chuỗi khách sạn, trung tâm thương mại và bất động sản trong và ngoài nước khác mà họ đang sở hữu, tuy nói không bằng Diệp thị nhưng sức ảnh hưởng không hề nhỏ.
Mấy ngày sau đó Lưu Y đều theo Thiên Thành đến trại trẻ mồ côi, một phần vì sức khỏe của cô đã ổn định, phần khác do công việc Thiên Thành giao cũng hết sực nhẹ nhàng, hầu như chỉ ngồi một chỗ ghi chép lịch khám, lên đơn giúp anh ta.
Thêm vào đó do Quách Tử Tôn luôn cho người theo dõi mọi nhất cử nhất động của cô, nên ngoài việc phối hợp cùng Thiên Thành, Lưu Y không muốn có thêm rắc rối nào khác.
Cho đến sang ngày thứ , cũng là ngày kết thúc hoạt động tình nguyện khám bệnh.
Sáng hôm ấy trong lúc thu dọn đồ ở khách sạn, một số điện thoại quốc tế gọi đến máy Lưu Y, vừa nhìn qua cô đã đoán ra được đây là một trong những số mà Phi Điểu từng có lần sử dụng, liền gấp rút bắt máy, tức giận mắng chửi:
“Mẹ kiếp! Cả tháng nay anh biến đi đâu thế Phi Điểu? Còn không thèm gọi lại cho tôi một cuộc nào!”
“…”
Đầu bên kia lập tức im lặng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Phi Điểu?” Lưu Y chau mày khó chịu, gọi tên anh ta lần nữa.
Mãi đến giây thứ mới có tiếng đáp trả:
“Sói Đen… khụ…”
Cả người Lưu Y bất động, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, giống như toàn bộ sức mạnh đánh úp lại cơ thể cô.
Đúng là giọng Phi Điểu, nhưng anh ta chưa từng gọi cô bằng ẩn danh Sói Đen bao giờ.
Ngay sau đó ở bên kia là một tràng tiếng ho khan nổ ra, còn xen lẫn tiếng đấm đá huỳnh huỵch.
Lưu Y biết đã có chuyện chẳng lành, vả lại hai từ Sói Đen Phi Điểu nói, chính là có ý muốn thông báo cho cô biết bên cạnh anh ta còn đang có người, cái tên Lưu Y tuyệt đối không thể để lộ.
Vậy nên Lưu Y nhanh chóng sử dụng một phần mềm thay đổi giọng nói trên điện thoại, lo lắng hỏi: “Phi Điểu chuyện gì xảy ra vậy?”
Cô vừa dứt lời, liền vang lên giọng đục khàn, nồng nặc mùi tà ác: “Mày là Sói Đen có phải không?”
Bầu không khí bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, vài giây sau khoé miệng Lưu Y nhếch lên tạo thành ý cười khinh bỉ, chậm rãi đáp lại hắn: “Trước khi hỏi người khác thì nên nói tên mình ra, không được cha mẹ dạy dỗ sao?”
“Thằng oắt con mày…được lắm!”
Dù không có mặt ở đó nhưng Lưu Y có thể tưởng tượng được dáng vẻ tức giận của hắn trong lúc này, rất nhanh đã làm cho đối phương mất đi sự kiên nhẫn, gằn lên: “Tao không ngại nói cho mày biết tao chính là Vương Cảnh Đình, người đã thuê mày đi lấy con chip AI.”
Hô hấp Lưu Y có chút dồn dập, đôi mắt nâu lóe lên một tia sắc bén.
Chuyện này cô cũng từng xét đến khả năng, vì nếu là Vương Cảnh Đình thì hành động của Quách Tử Tôn từ đầu tới cuối xem ra rất hợp lý.
Chỉ không ngờ rằng đường đường là Tổng thống lĩnh một nước, mà lại để cho tên Tham mưu trưởng thất thế đó có thể chạy trốn đến Hong Kong, đúng là loại thùng rỗng kêu to, chỉ được cái giỏi hành hạ người khác.
Đầu bên kia tiếp tục vang lên âm thanh khó nghe: “Chúng mày giỏi lắm, đã nhận lời thì cũng nên làm việc cho tử tế đi, một đứa thì ôm tiền, một đứa thì ôm hàng, rủ nhau bỏ trốn, thật khiến người khác đau đầu.”
Lưu Y bình thản đáp, ngữ khí không nhanh không chậm: “Con chip vốn là tài sản quốc gia, giá trị lên tới tỷ đô vậy mà ông chỉ ra giá triệu đô liền muốn tôi bán mạng vào đó, giao dịch này tôi không nhận nữa.
Vả lại con chip không nằm trong tay tôi, tuy nhiên tôi cũng không để cho ông chịu thiệt, số tiền triệu đô ban đầu tôi đền gấp đôi.”
Bất ngờ Vương Cảnh Đình lớn tiếng cười một cách man rợ, ngữ âm trầm xuống lộ vẻ chết chóc: “Sói Đen trong lúc này mày đừng nên dùng mấy lời ngu ngốc đó để nói với tao, tao biết mày đã lấy được con chip từ chỗ của Quách Tử Tôn.
Vậy nên, trước giờ đêm nay mang con chip đến khu Long Điền, bằng không thì nhặt xác nó về.”
Dứt lời Vương Cảnh Đình không để cô nói thêm một lời nào nữa, liền lạnh lùng tắt máy.
Lưu Y ném mạnh điện thoại xuống giường, bàn tay thon dài mảnh khảnh luồn vào mái tóc mềm mại trên vành tai, nắm nhẹ, gương mặt hiện rõ sự phức tạp.
Bây giờ cô có đem danh dự của Sói Đen ra thề rằng con chip đã bị người khác cướp đi thì hắn cũng không đời nào tin, cách duy nhất chỉ có đến đó cứu người.
Nhưng chỉ cần Sói Đen xuất đầu lộ diện, đừng nói là Quách Tử Tôn mà ngay đến đàn e của David và đám cảnh sát Hong Kong cũng sẽ tưng bừng mở hội.
Chết tiệt!
Lưu Y buông mình nằm vật xuống giường, ánh mắt trong veo không chuyển động, mông lung nhìn lên trần nhà, tưởng chừng như vô định lại trở nên tập trung hơn bao giờ hết.
Khu Long Điền là một phần địa bàn của Hải Lão, ông ta là một lão cáo già thuộc băng đảng xã hội đen khét tiếng có tên là Mắt Rồng, đi lên từ việc kinh doanh cá cược đua ngựa, xổ số, bóng đá, và làm giàu từ các khoản vay lãi.
Những năm gần đây thế lực đã vươn xa ra nhiều nơi, nắm giữ huyết mạch trọng điểm của toàn khu vực Wan Chai.
Dưới trướng của Hải Lão có rất nhiều đàn em có máu mặt, mà đến Long Điền thì chỉ có thể là địa bàn của Tát Trấn Bang.
Cô từng gặp hắn ở sòng bạc, nghe nói hắn nổi tiếng là kẻ hung ác, tàn bạo, một khi rơi vào tay hắn thì coi như đã mất nửa cái mạng.
Lưu Y siết chặt hàm răng trắng muốt, ngồi bật dậy, sau đó cười lạnh, còn có Sói Đen ở đây thì đương nhiên Phi Điểu không thể nào chết được.
Ngay sau đó cô nhặt lại điện thoại, lập tức đặt một vé đi Hong Kong..