Cô liếc nhìn lên Quách Từ Tôn, anh ta lại trừng mắt nhìn sang Uri, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Uri nuốt xuống một ngụm khí lạnh, cảm giác giống như cái đầu xinh đẹp của hắn đang nằm dưới máy chém sắc bén vậy, nếu không nhanh tìm cách tẩu thoát chắc chắn sẽ bị chết một cách thảm hại.
Hắn nở một nụ cười điềm đạm, đoạn vui vẻ nói:
“Sẽ rất nhanh thôi mà! Không phải chỉ mấy tháng thôi sao, cô cứ xem như trong thời gian này tranh thủ nghỉ ngơi vậy.
”
Ở trong tay Quách Tử Tôn mà đòi nghỉ ngơi? Nực cười, hắn ta nói thế cô đương nhiên không có ý kiến gì rồi, bởi nếu muốn Quách Tử Tôn có thể cho cô nằm liệt cả đời chứ nói gì đến nửa năm.
Uri lại tiếp tục công kích:
“Lưu Y tôi nói cô nghe chuyện này, mặc kệ là cô có tin hay không, ban đầu vì Thống lĩnh không biết cô là Sói Đen nên mới ra tay mạnh như vậy, nhưng sau đó ngài ấy đã ra lệnh cho tất cả các bác sĩ giỏi nhất ở Hong Kong đến để chữa trị cho cô, không những thế ngài ấy đã dùng máu của mình truyền cho cô, còn tự tay chăm sóc cô trong suốt mấy ngày qua nữa.
”
Mi tâm Lưu Y hơi nhíu lại.
Quách Tử Tôn đích thân truyền máu? Lại còn tự mình chăm sóc cho cô?
Cô có nghe nhầm không? Hắn ta tốt đến thế sao? Hay là mèo giả khóc chuột đây?
Chẳng phải tất cả những gì cô đang gánh chịu, đều là do hắn hào phóng ban cho cô đó sao? Bây giờ lại vừa vừa đấm vừa xoa, thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Những lời Uri nói tất nhiên là Quách Tử Tôn không muốn bị vạch trần trước mặt Lưu Y, nhưng nói thì cũng nói rồi, hắn cũng muốn xem xem thái độ của cô đối với hắn như thế nào.
Nhớ đến lúc đó thấy cô cứ sốt cao không ngừng, trong cơn mê man liên tục kêu lên với vẻ đau đớn, thì hắn liền trở nên cuồng nộ đến tẩu hoả nhập ma.
Mấy ngày đó cơ bản hắn không hề chợp mắt, mà cũng trong thời gian đó, tất cả các bác sĩ cũng bị hắn bức đến phát điên.
Thuốc giảm đau loại nào tốt nhất cũng đều dùng tới, nhưng không có một chút hiệu quả nào.
Đến khi bác sĩ phát hiện ra cơ thể cô kháng thuốc, nói cô chỉ có thể dựa vào sức lực của bản thân mà chống chọi với cơn đau, hắn nghe xong liền nổi cơn thịnh nộ, nếu như không có Uri ngăn cản hắn đã một tay bóp cht tất cả bọn họ rồi.
Hắn không biết tại sao lại trở nên như vậy, nếu là trước kia lẽ ra hắn không nên để ý đến sự sống chết của cô, nhất là khi cô luôn đối kháng, bất tuân theo lời hắn.
Nhưng mấy đêm liền cô gái này ở trên giường, gương mặt đau đớn cùng cực, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng kêu lạnh khiến trong lòng hắn giống như có ngàn kim xuyên vào xương tủy, cảm giác bất lực khiến hắn không có cách nào chống đỡ được.
Chỉ có thể vây lấy cơ thể bé nhỏ đang run rẩy của cô vào lồ ng ngực mình, dùng hơi ấm của bản thân xua đi cái lạnh giá đang ăn mòn lý trí của cô, nhưng hắn không ngờ hành động đó lại sinh ra cảm giác thỏa mãn trong lòng hắn.
Trước giờ hắn chưa từng tiếp xúc da thịt với phụ nữ, càng chưa từng có ai khiến hắn nảy sinh [email protected] muốn [email protected] thịt, nhưng cơ thể mềm mại của cô nó thật giống như thể sinh ra nên thuộc về hắn, hòa hợp đến hoàn mỹ.
Uri lẳng lặng chăm chú nhìn Lưu Y trong chốc lát, thấy đôi mắt cô có một chút suy tư cho rằng cô đã bị tấm chân tình của Quách Tử Tôn làm cho dao động, liền tự tin đánh vào sự phòng bị yếu ớt của cô, nói:
“Trong cơn mê cô còn gọi tên ngài ấy nữa!”
Nào ngờ Lưu Y ngay lập tức phản ứng với vận tốc ánh sáng:
“Anh bị thần kinh hả? Tôi bị bệnh chứ không bị điên.
”
Tâm trí Uri bị đả kích mạnh mẽ.
Trong năm tràn ngập ánh hào quang, bủa vây xung quanh chỉ toàn là những lời tán dương, ca ngợi thì ngày hôm nay, tại lúc này, lần đầu tiên có một người phụ nữ dám chửi thẳng vào mặt hắn, nói hắn là đồ thần kinh.
Bị chửi trong lòng Uri có chút ấm ức, liền liếc mắt về phía Quách Tử Tôn, hòng tìm kiếm sự bảo vệ từ chủ nhân của mình, để cho ngài ấy thấy rằng người phụ nữ mà ngài ấy quan tâm có bao nhiêu là ngang ngược quá đáng.
Tuy nhiên dáng vẻ của Quách Tử Tôn vô cùng thoải mái, ánh mắt chăm chú nhìn vào hình ảnh xinh đẹp của Lưu Y với sự cưng chiều vô hạn, khóe miệng còn nhếch lên tạo thành ý cười hài lòng.
Giờ phút này Uri to gan có thể ví von chủ nhân của hắn giống như một chú ruồi ngây thơ, vì một chút tham lam mật ngọt mà đánh mất lý trí.
Bản thân lúc này chỉ biết đến ngọt ngào trước mắt mà không suy nghĩ đến những cạm bẫy phía sau, một khi nếm phải lại chẳng có cách nào thoát ra được, kết quả toàn thân bị huỷ diệt đến tro cốt cũng chẳng còn.
Thôi bỏ đi, tìm kiếm sự an ủi từ người đàn ông đang chìm đắm trong tình yêu là một điều ngu xuẩn.
Đột nhiên Quách Tử Tôn kéo ghế đến ngồi bên cạnh Lưu Y, điềm tĩnh cầm lấy tô cháo dinh dưỡng, thản nhiên múc một muỗng lên thổi vài hơi, rồi đưa đến trước mặt cô, ôn nhu nói:
“Nào tiết kiệm sức lực chửi người, ăn trước đã.
”
Cả quá trình đều khiến Lưu Y có chút kinh ngạc lại trở nên cảnh giác, mọi động tác của Quách Tử Tôn đều hết sức dịu dàng, so với lần dùng bữa với Thiên Thành, thì bây giờ trông hắn đối với cô giống như một người đàn ông đang chăm sóc người mình yêu vậy.
Thấy cô chưa có phản ứng, Quách Tử Tôn vẫn không chút tức giận, ánh mắt hoàn toàn nhẫn nại, nếu nhìn kỹ sẽ thấy vằn lên vài tơ máu đỏ và dường như có chút mệt mỏi, có lẽ đây chính là kết quả của mấy ngày mà hắn không hề chợp mắt.
Uri quả thực lo lắng cho sức khoẻ của Quách Tử Tôn, nên mạnh dạn lên tiếng:
“Thống lĩnh, chuyện này để tôi cho gọi người, ngài cũng nên ăn một chút gì đó rồi nghỉ ngơi đi.
”
“Không vội.
” Hắn điềm tĩnh đáp.
“Nhưng…”
Uri vốn định nói thêm vài câu nhưng lời chưa ra đành nuốt xuống, chuyển hết sự tập trung lên người Lưu Y, dáng vẻ lạnh nhạt lại có chút khẩn cầu.
Cô đương nhiên là người tức thời, cũng chả phải yêu đương gì mà làm mình làm mẩy với Quách Tử Tôn, vả lại bản thân vừa từ Quỷ môn quan trở về, cô không muốn chọc giận hắn để quay lại đó nữa, cho nên đành ngoan ngoãn nghe lời.
Tuy nhiên vì cơ thể còn rất mệt nên Lưu Y chỉ có thể ăn được một chút, Quách Tử Tôn có vẻ không vui nhưng cũng không dám ép cô ăn thêm.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi!” Giọng nói trầm thấp của Quách Tử Tôn vang lên.
.