Dứt lời, Quách Tử Tôn di chuyển bàn tay to lớn đến bờ m ông căng tròn mà xoa nắn, qua lớp chăn mỏng cô thấy vật ở giữa của hắn đang sưng cứng lên, chà xát vào khu vực bí ẩn của cô, sức mạnh nóng bỏng như núi lửa chuẩn bị phun trào, không gì cản nổi.
Lưu Y, liều mạng lắc đầu, giọng nói khàn khàn có vẻ không được ổn định: “Dừng lại đi! Tôi thực sự không chịu được nữa rồi…”
Nghe vậy Quách Tử Tôn đột ngột dừng ngay động tác, con ngươi trầm mặc nổi lên vẻ đau lòng.
Lúc này hắn mới tỉnh táo phát hiện ra cả người cô đầy những dấu hôn, trên làn da trong suốt còn có những vết xanh tím mà tối qua do hắn đã kịch liệt để lại.
Hắn hạ thấp giọng nhất có thể, đưa tay khẽ vuốt mái tóc tinh tế của cô, hơi thở bình ổn, nhẹ nhàng khiến người ta yên lòng: “Xin lỗi! Là tại tôi không tốt! Vốn dĩ muốn em sau khi tỉnh dậy sẽ có thể thấy được tôi, tránh cho em cảm giác bị bỏ lại.
Nào ngờ thấy em rồi tôi lại không nhịn được mà muốn ăn em.
Nhưng mà Sói con… em thế này cũng yếu quá rồi!”
Cô vô lực gục đầu trên bờ vai tráng kiện của Quách Tử Tôn, gương mặt tiều tuỵ, thì thào bên tai hắn:
“Người bình thường sẽ không như anh.”
“Tôi thì sao?”
“Cầm thú!”
Sắc mặt Quách Tử Tôn lập tức tối sầm lại.
Ánh mắt đặt trên thân thể bé nhỏ đang ủ rũ nằm trong lồ ng ngực mình, khoé miệng liền nở nụ cười mãn nguyện.
Ngay sau đó kéo chiếc chăn ném ra ngoài, một tay đỡ lấy mông cô, giữ nguyên tư thế như vậy mà bế cô xuống giường.
“Nào! Để Cầm thú đi tắm cho Sói con.”
......................
Một lát sau khi tắm xong, Quách Tử Tôn cẩn thận bôi thuốc, mặc quần áo rồi bế cô xuống dưới nhà.
Bữa trưa đã được các đầu bếp dinh dưỡng chuẩn bị đẩy đủ, bọn họ chuẩn bị ngồi vào bàn thì Uri đột ngột xuất hiện.
Sau khi cúi đầu chào Quách Tử Tôn, hắn ta di chuyển ánh mắt đến người phụ vừa được đặt ngồi xuống ghế, lại xét thấy gương mặt có chút nhợt nhạt cùng với vết bầm tím trên cổ của cô, bèn kêu lên kinh sợ:
“Trời đất ơi! Tên khốn nào đã đánh cô ra nông nỗi này? Tôi nghe nói hôm qua Thiên Thành xông vào đây cướp người, lẽ nào là hắn đã ra tay với cô?”
“Không phải…” Gương mặt Lưu Y ửng đỏ, cô xấu hổ lắc đầu.
“Không phải sao? Vậy thì là ai? Uri nhíu mày, rồi ngay lập tức lại mở to hai mắt: “Khoan đã…trên cổ cô còn có vết răng….”
Lời Uri nói đột nhiên khiến nội tâm của Quách Tử Tôn lẫn Lưu Y đều thoáng chốc giật mình, cứ như bọn họ đang bị bắt gian ngay tại trận vậy.
“Là bị chó cắn sao?”
Lưu Y suýt chút nữa không nhịn được mà phì cười, lại trông thấy gương mặt đen như đít nồi của Quách Tử Tôn nên đành nín nhịn.
Bàn tay thon dài khẽ chạm lên cổ, cười nói:
“Thống lĩnh nhà anh nuôi một con chó hung dữ, hôm qua chả biết nổi điên thế nào liền lao vào cắn tôi, suýt nữa thì cắn chết người.”
“Đáng sợ! Vết thương của cô có nặng lắm không? Cẩn thận không lại nhiễm trùng.”
Nói đoạn, Uri lén liếc mắt về phía Quách Tử Tôn thăm dò: “Mà chắc là chó của Thống lĩnh nuôi đã tiêm phòng đầy đủ rồi nhỉ? Sẽ không có gì nguy hiểm đâu.”
Khóe miệng Lưu Y giật giật, mãi không nói được gì, cuối cùng, ma xui quỷ khiến thế nào lại tung ra một câu: “Ai mà biết được nó đi lang thang bên ngoài rồi có mang bệnh về hay không?”
Giọng nói cô không lớn, chỉ cúi đầu lầm bầm, lại giống như đang tự nói với chính mình.
“Cô nói cái gì?” Uri dường như không nghe thấy Lưu Y nói gì, đôi mắt âm trầm nhìn cô không hề chớp mắt, lo lắng hỏi: “Hay tôi gọi bác sĩ cho cô nhé?”
“Không cần đâu! Không cần! Đừng làm phiền đến bọn họ, bảo tôi bị chó cắn thì xấu hổ lắm!” Lưu Y giật mình vội vàng xua tay phản ứng.
“Vậy cô cẩn thận….”
“Nói đủ chưa?”
Bàn tay to lớn của Quách Tử Tôn bất ngờ đặt lên vai Lưu Y, siết chặt một cái, giọng lạnh lẽo như vừa bước ra từ cửa ngục.
Lưu Y bất giác giật mình, dọc sống lưng truyền đến cơn rét, cô bày ra vẻ mặt vui vẻ, nhanh chóng cầm lấy đũa.
“Nói xong rồi! Ăn cơm thôi!”
Hắn cúi thấp người, sống mũi cao thẳng cọ vào má cô, đôi môi gần như sắp chạm đến môi cô, phả ra hơi thở ấm nóng hoà cũng mùi hương nam tính.
“Chuyện này tôi sẽ tính sổ với em sau.
Còn nữa, tôi chưa từng với ai…ngoài em!”
Lưu Y giật mình sửng sốt, trong phút chốc hai vành tai tròn trịa liền đỏ ửng lên.
Thì ra… ban nãy, hắn đã nghe thấy lời cô mỉa mai.
Ngay sau đó Quách Tử Tôn đứng thẳng dậy, bàn tay dịu dàng xoa đầu cô…
“Tôi còn có việc, em ăn trước đi! Chúc em ăn ngon miệng!”
Cô thất thần khẽ liếc nhìn bóng dáng cao lớn của Quách Tử Tôn từng bước rời đi, trong lúc nhất thời suy nghĩ cô có chút hỗn loạn.
Liền đưa tay xoa xoa gò má, cảm giác như hơi thở của hắn vẫn còn vương đây, bỗng dưng khiến trong lòng có chút bồi hồi cùng lo lắng.
Bà nó! Cô lại vạ miệng rồi!
….
Bên trong phòng làm việc.
“Thế nào?” Giọng nói lạnh băng của Quách Tử Tôn vang lên.
Uri đưa chiếc máy tính bảng đã mở sẵn hình ảnh và số liệu đến trước chỗ ngồi của Quách Tử Tôn, giọng nói nghiêm túc khác hẳn ban nãy:
“Thống lĩnh, về việc của Hải Lão tôi đã cho người xử lý sạch sẽ hết đám đàn em của hắn, tất cả những công ty tài chính, cho đến sòng bài, hay hội quán đều đã cấm hoạt động.
Tuy nhiên riêng chỗ trường đua ngựa đó mang lại nguồn thu nhập rất lớn, tôi dự định sẽ cải tạo lại nó, ngoài ra những chỗ khác sẽ cho xây dựng thành chuỗi khách sạn Kim Hoàng, ý ngài thế nào?”
“Có hứng thú kinh doanh sao?”
“Một chút.” Uri bình tĩnh đáp.
Quách Tử Tôn liếc nhìn vẻ mặt cao ngạo của Uri, rồi nhanh chóng hạ tầm mắt, lơ đễnh nói: “Vậy tuỳ cậu.”
“Cảm ơn thống lĩnh rất nhiều!”
“Chỗ Thiên Thành thì sao?”
“Sau khi La Kỳ gửi địa chỉ, thì Thiên Thành liền đến đó tìm tiểu thư Dư Uyển, gần giờ sau mới rời đi.”
Bàn tay đang lướt đi trên màn hình hơi chững lại, rất nhanh sau đó liền trở về dáng vẻ tại thượng như cũ.
“Hai người bọn họ nói chuyện gì?”
Giọng Uri khá bình ổn: “Ban đầu cậu ta rất bất ngờ, còn xúc động ôm lấy tiểu thư, sau đó thì ôn lại chuyện cũ.
Tuy nhiên do tiểu thư đã mất kết ký ức ngày bé nên hầu như chỉ ngồi nghe Thiên Thành kể chuyện, cậu ta còn hứa hẹn sẽ đưa tiểu thư về thăm Diệp phu nhân.
Xem chừng Thiên Thành cũng không hề biết trước được việc tiểu thư còn sống.”
Đôi mắt Quách Tử Tôn đột nhiên nhíu lại…
“Cậu đừng đánh giá thấp nó, tuổi đã biết giết người thì không phải dạng tầm thường đâu.”
Uri sửng sốt, yết hầu lên xuống một cách khó khăn, mất một lúc sau mới phản ứng.
“Thống lĩnh nói như vậy…”
Trong ánh mắt màu hổ phách loé ra tia băng lạnh, sắc bén như lưỡi kiếm đâm thấu lòng người…
“Thiên Thành, chính là đồng phạm trong vụ bắt cóc Diệp Dư Uyển!”