“Người phụ nữ của Quách Thống lĩnh đang ở đây ư?”
“Là thật sao?”
“Lẽ nào… lại chính là….”
“Chị Kiều Linh Quách thống lĩnh đang nhìn về phía bên này, là ngài ấy đang tìm chị đấy!”
Kiều Linh bất ngờ đến sững người, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh không kiểm soát.
Thực sự là tìm cô sao? Cô không nghe nhầm đấy chứ?
Gã quản lý mấy lần nghe Kiều Linh khoe khoang về chuyện này còn cho rằng cô ta khoác lác, bây giờ thấy Quách Tử Tôn xuất hiện đòi người lập tức tin sái cổ.
Vội vội vàng vàng đem chuyện nói lại với giám đốc của mình.
Gã giám đốc như trút bỏ được tảng núi lớn đang đè nặng trong lòng, bỏ qua sự sợ hãi mà vui vẻ lên tiếng, bàn tay còn hướng về phía trước với vẻ tôn kính:
“Thống lĩnh, đúng là người phụ nữ của ngài cô ấy đang ở đây, để tôi đưa ngài qua đó nhé!”
Kiều Linh thấy Quách Tử Tôn đang từng bước tiến về phía mình, trong lòng vừa vui mừng lại vừa lo sợ.
Cô mới chỉ nói chuyện với Quách Tử Tôn có một lần, cũng là lần chào hỏi duy nhất ở khách sạn Hilton, ngoài ra mấy lần cô cố ý tiếp cận, đều bị ngài ấy tuyệt tình ngó lơ.
Hôm nay có lẽ là cơ hội để cô đổi đời.
Chỉ cần lọt vào mắt xanh của ngài ấy nhất định cô sẽ có cuộc sống giàu sang phú quý, sẽ trở thành người phụ nữ quyền lực nhất ở Đại lục này.
“Thống lĩnh, người phụ nữ của ngài đây ạ!” Gã giám đốc vừa dứt lời Kiều Linh liền lao tới vòng tay ôm chầm lấy Quách Tử Tôn.
“Ôi Thống lĩnh cuối cùng thì em cũng gặp được ngài rồi, từ trước tới giờ em vẫn luôn ái mộ ngài, tâm trí của em lúc nào cũng chỉ có duy nhất hình bóng của ngài mà thôi.
Chỉ cần Thống lĩnh cho phép, em sẽ nguyện rời xa sân khấu, sẽ dùng cả đời này để hầu hạ, phục vụ cho ngài.”
Tiếng bàn tán bắt đầu trở nên xôn xao, rồi dần im lặng một cách đáng sợ…
“Hành động vô lễ và mạo danh này sẽ bị khép vào tội bất kính và tử hình, cô có biết không?”
Giọng nói lạnh lẽo của Quách Tử Tôn chầm chậm vang lên khiến ai nấy đều sợ mất mật, Kiều Linh cũng không ngoại lệ, ngay lập tức kinh hãi ngẩng đầu, hơn nửa phút sau mới hoàn hồn, run rẩy nói:
“Nhưng Thống lĩnh… ngài không thấy rằng em rất xinh đẹp sao? Ngài không muốn có được em ư?”
Uri nhanh chóng túm lấy tay cô ta ném sang một bên, đoạn cười mỉa mai nói:
“Cô đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, ngay cả người hầu của ngài ấy còn đẹp hơn cô nhiều.”
Nghe xong cả đám chị em của Kiều Linh xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ, hoá ra người phụ nữ này chỉ là đồ giả mạo, uổng công bọn họ ban nãy đã hết lời nịnh nọt cô ta.
Gã giám đốc cũng không khá hơn, bèn tức giận đá vào chân tên quản lý một cái, mặt mày lại trở về trạng thái xanh lét.
Không ai dám lên tiếng, chỉ tự đưa mắt dò xét thái độ của Quách Tử Tôn, rồi lại tự mình lẩm bẩm.
“Nếu Kiều Linh không phải vậy thì là ai?”
“Ai mới là người phụ nữ của Quách Thống lĩnh?”
“Chẳng lẽ lại là…”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lưu Y và Khả Ny.
Khỏi phải nói Lưu Y căng thẳng đến mức nào, cô lập tức vòng tay ôm lấy Khả Ny, ghé sát gương mặt mình vào gương mặt của cô bé, dáng vẻ giống như đang hôn nhau vậy.
Khả Ny bị doạ cho đến mức cứng người, lại nhận thấy hơi thở mềm mại của Lưu Y lan tỏa trên gò má, bất giác gương mặt trở nên đỏ ửng, tâm trí nhất thời rung động.
Ánh mắt Quách Tử Tôn tối sầm lại.
Khóe miệng cong lên đầy nộ khí.
“Còn không buông tay?”
Lưu Y cảm giác lồ ng ngực như bị rút hết oxi, cô cắn chặt hàm răng trắng ngần, dường như tận nửa ngày sau mới chịu rời khỏi người Khả Ny.
Đám đông theo đó cũng nín thở, ai cũng đều cho rằng Quách Tử Tôn đã nhìn trúng Khả Ny, mà chàng thanh niên kia lại dám trước mặt hắn ôm ấp như vậy, e rằng phen này khó giữ được tính mạng.
“Tại sao lại là Khả Ny? Con bé đó không phải may mắn đến thế chứ?”
“Con nhóc khốn kiếp! Không thể nào là nó được!”
“Ngài ấy nhìn trúng nó ở điểm nào cơ chứ?”
“Không thể tin được, bằng cách nào nó lại quyến rũ được Quách thống lĩnh vậy?
Kiều Linh lẫn đám đàn em của mình tức đến nỗi nổ đom đóm mắt, có kề dao vào cổ bọn họ cũng không tin rằng người như Khả Ny lại được lọt vào mắt xanh của Quách Tử Tôn.
Gã giám đốc co rúm người lại, trong khi đó tên quản lý cũng không khá hơn, ban nãy hắn chính là người đã ném Khả Ny cho tên thiếu gia kia, nếu như Tổng thống lĩnh mà biết chuyện hắn chỉ có nước bị rút tuỷ.
Lần này, gã giám đốc không muốn dùng suy đoán để đánh đổi tính mạng, cho nên cẩn trọng hỏi:
“Thống lĩnh, là do tôi sơ xuất không hiểu chuyện, xin ngài rộng lượng bỏ qua cho.
Chẳng hay người mà Thống lĩnh muốn tìm là ai vậy ạ!”
Quách Tử Tôn dùng ánh mắt diều hầu nhìn chằm chằm về phía Lưu Y.
Đoạn lại cười dịu dàng nói:
“Người phụ nữ của tôi, cô ấy chính là một con Sói con tinh nghịch, suốt ngày chạy nhảy khắp nơi.
Báo hại tôi ngày đêm lo lắng…”
Lưu Y căng thẳng thì Khả Ny càng lo sợ, cô đừng nói là được gặp Tổng thống lĩnh, ngay cả đứng từ xa nhìn thôi cũng chưa từng có cơ hội.
Cho nên lời đám đông đang bàn tán kia là điều không thể.
Người mà Tổng thống lĩnh đang tìm, có lẽ là người đang đứng trước mặt cô đây.
Nhưng vị thiếu gia này là con trai cơ mà, lẽ nào quan hệ giữa hai người bọn họ chính là…là… kiểu quan hệ ấy… ấy…
“Lại đây!” Lần nữa mệnh lệnh của Quách Tử Tôn sắt đá vang lên.
Khả Ny kinh hãi bịt chặt lấy miệng mình.
Thay vào đó Lưu Y bất lực xoay người, miệng nở một nụ cười ngượng ngạo chầm chậm đá tên đang nằm dưới sàn một cái, rồi đi về phía Quách Tử Tôn trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người.
“Tại sao anh lại có mặt ở đây?” Cô bày ra vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Nói xong cô nuốt xuống một ngụm khí lạnh, sẵn sàng chờ đợi cơn thịnh nộ của Quách Tử Tôn.
Nhưng rất lâu sau hắn vẫn không có phản ứng, đợi đến khi cô không nhịn nổi tò mò mà ngẩng đầu nhìn lên, thì ngay lập tức bị đôi môi kiêu ngạo của hắn phủ xuống.
Tim Lưu Y thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
Cùng lúc bên tai vang lên một tiếng “A” Tựa như bom nguyên tử vừa giáng xuống, huỷ diệt đi toàn bộ vùng đất xanh cỏ.
Đám đông bị cảnh tượng trước mắt doạ cho kinh hãi.
Lúc này, miệng ai nấy đều có thể nhét vừa được một quả trứng.