Lúc Lưu Y tỉnh dậy thì cũng là chuyện của hai ngày sau.
Bình minh ở Quách gia lúc này đã giờ trưa, nắng ấm dịu nhẹ, thời tiết vô cùng thoải mái rất thích hợp cho ai muốn ngủ nướng.
Lưu Y chớp mắt vài cái cho quen với ánh sáng ở trong phòng rồi mới từ từ ngồi lên, lúc này cổ họng cô khô rát, cũng may là bọn họ đã để sẵn một cốc nước ấm ở bên cạnh phòng cô tỉnh dậy có thể dùng.
Chẳng nghỉ ngợi nhiều Lưu Y một hơi liền cạn sạch, sau đó cô mới có tinh thần nhìn đến cánh tay bị thương.
Kỹ thuật băng bó rất tốt.
Cứ tưởng Quách Tử Tôn sẽ tống cô vào tù hoặc tệ hơn thì nhốt cô ở một căn phòng bí mật nào đó ở Quách gia, nhưng xem chừng chế độ chăm sóc tù nhân của hắn rất đặc biệt.
Lưu Y liếc mắt một vòng quan sát.
Quả là nhà của Tổng Thống Lĩnh, ngay cả những đồ dùng nhỏ như đèn ngủ hay tranh treo tường cũng đều là hàng nhập khẩu đắt đỏ.
Tên Quách Tử Tôn này đích thị là tham quan, không biết đã vơ vét và nhận hối lộ của biết bao nhiêu người rồi, đã vậy lại còn keo kiệt bủn xỉn ngay đến một viên đạn cũng không muốn lãng phí trên người cô.
Lăn lóc một hồi Lưu Y quyết định trèo xuống giường, trời sinh cô vốn có bản năng thích nghi nhanh với cuộc sống, nên thay vì ngồi suy nghĩ mấy chuyện đã xảy ra thì cô nên đi kiếm gì đó bỏ bụng thì hơn.
Lưu Y đá cửa phòng vệ sinh bước vào, trông thấy dáng vẻ trong gương bèn tự giật mình kinh ngạc, sao cô quên mất chuyện mình đã hoá trang chứ? Bây giờ khuôn mặt cô đã bị đám người ở Quách gia lau sạch đến không còn một hạt phấn nào.
Chuyện này có khiến Quách Tử Tôn thêm nghi ngờ cô không?
Rồi như liên tưởng đến điều gì đó, Lưu Y nhẹ nhàng đưa tay vén lại lọn tóc vào sau vành tai tròn trịa của mình, đột nhiên mỉm cười thích thú:
“Biết đâu nhìn thấy dung mạo này tên Quách Tử Tôn lại si mê ép mình làm vợ hai không chừng… haha…”
Lúc này Ngô Khiêm từ phía bên ngoài, nghe thấy tiếng cười của Lưu Y phát ra từ nhà vệ sinh liền lo lắng chạy tới hỏi: “Cô Lưu cô ổn chứ?”
Lưu Y thu lại nụ cười, vội vàng đáp:
“Tôi không sao! Anh đợi ở ngoài đó đi!”
Suýt chút nữa cô quên mất còn đang ở trong lòng địch, vạ miệng không khéo báo hình sự lại có tin đăng thật cũng nên.
Sau vài phút Lưu Y trong dáng vẻ mệt mỏi bước ra ngoài, cô mở to mắt ngó nghiêng vài cái xác định không có Quách Tử Tôn bèn thở phào một hơi nhẹ nhõm, trạng thái cũng trở lại bình thường.
Vừa nhìn thấy cô trái tim đơn thuần của Ngô Khiêm không tránh khỏi rung động.
Anh chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp đến như vậy, mỗi đường nét phác hoạ trên khuôn mặt thật khiến người đối diện không thể rời mắt.
So với lúc cô ngủ, vốn đã thấy thanh thoát như thiên thần thì bây giờ trông cô lại thêm phần dịu dàng, kiêu sa.
Nhưng đó là phần nhận xét cho gương mặt của Lưu Y.
Bởi bộ dạng cô trong lúc này có phần hơi khó coi.
Cô mặc một bộ đồ ngủ màu kem, tay bó bột, chân đi dép lê, dáng vẻ thực sự đáng thương.
Nhớ lại hôm trước, Ngô Khiêm còn cho rằng do Thống Lĩnh nhà anh ra tay quá mạnh khiến cô bị thương nặng đến hôn mê bất tỉnh, nên sau khi đưa cô về phòng anh lén nhắc nhở vị bác sĩ để ý đến cô một chút.
Chỉ sau khi người này mang danh dự năm trong nghề ra đảm bảo, rằng cô chỉ là đang ngủ và ngủ thì Ngô Khiêm mới an tâm phần nào.
Người phụ nữ này thật khác lạ, bị đau như vậy còn có thể lăn ra ngủ một cách ngon lành, chưa kể đến việc cô thoát chết dưới tay Thống Lĩnh một cách phi thường, đổi lại là người khác dám chĩa súng thẳng vào ngài ấy như vậy đã bị bắn chết ngay tại chỗ rồi.
“Ọc ọc.”
Tiếng kêu phát ra từ bụng Lưu Y làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngô Khiêm, anh biết cô ngủ giỏi cũng nhịn được đến bây giờ là quá giỏi, nên không nói thêm những lời thừa thãi khác trực tiếp giúp cô đi thẳng đến dạ dày:
“Cô Lưu cô sửa soạn một chút rồi xuống dưới nhà ăn nhé! Bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi!”
Nghe Ngô Khiêm mời mình xuống ăn cơm đột nhiên Lưu Y bắt đầu thấy có thiện cảm với anh hẳn.
.
Đặc biệt hôm nay Ngô Khiêm xuất hiện trong bộ quân phục lịch lãm nên nhìn có phần tin cậy hơn, tóc vuốt chình chu, gương mặt hài hoà, đặc biệt là đôi mắt cong tròn, nhìn vào cảm giác rất dễ chịu, và điều quan trọng mà cô ghi nhớ là anh chưa từng nặng lời hay động thủ với cô.
Chỉ đáng tiếc là anh ta lại rơi vào tay tên ma vương Quách Tử Tôn, xem chừng sống cũng không dễ dàng gì.
Đợi cho Ngô Khiêm đi trước, vài phút sau Lưu Y mới chậm rãi theo sau.
Từ xa nhìn thấy một bàn đầy thức ăn cô thực sự không cầm lòng nổi, nhưng điều cô không ngờ là Quách Tử Tôn cũng đang có mặt ở đó.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần âu phẳng phiu, dáng vẻ điềm tĩnh ngồi cắt từng miếng bít tết vô cùng lịch sự, đây quả là bức tranh đẹp gây bão cho người hâm mộ.
Nhưng đáng tiếc, trong mắt cô lại thấy đó chính là một con T-Rex hung dữ, đang ngấu nghiến nhai từng miếng thịt bò đẫm máu.
Trong lúc Lưu Y còn đang tưởng tượng về mấy thứ kinh dị trong đầu của mình, thì bắt gặp ánh mắt chứa đựng sát khí của Quách Tử Tôn nhìn lên.
Như bị bắt gặp làm chuyện xấu, Lưu Y giật mình theo phản xạ lùi về sau một bước.
Ánh mắt Quách Tử Tôn nhất thời kinh ngạc, từ sau lúc cô ngủ đi trên xe cho đến tận bây giờ, đây là lần đầu anh thấy được diện mạo thật của cô.
Đều khác hoàn toàn so với tối hôm đó.
Cô tựa bông hoa diễm lệ nở trong gió xuân, mong manh, thuần khiết lại có gì đó mạnh mẽ, đầy cuốn hút si mê.
Làm cho người ta muốn vươn tay hái lấy, đem giấu thật kỹ.
Và điều làm anh kinh ngạc hơn là cô có nét gì đó rất giống với Dư Uyển.
Vị hôn thê quá cố của anh.
Người duy nhất chiếm vị trí quan trọng trong lòng anh..