Vẻ khổ não hiện rõ trên gương mặt già nua của Quách Thiết Lâm, ông ta thở dài một tiếng, đau khổ kể:
“Tội của ta đúng là đáng chết! Năm đó vì muốn cùng bọn họ tham gia chạy đua vũ kh hạt nhân, hòng bành trướng thế lực ra bên ngoài cho nên mới để ý đến số vàng của Diệp Thanh Phong.
Mấy lần ta ngỏ ý muốn ông ta dùng số vàng đó để đầu tư cho quốc gia nhưng đều bị ông ta gạt đi.
Cuối cùng ta đã lên kế hoạch một mặt cùng với Diệp Kiến Bân bắt cóc Dư Uyển để gây áp lực, mặt khác thuê tổ chức Thiên Sát đi cướp số vàng.
Nhưng kết quả thì sao chứ? Tất cả đều thất bại hết!”
Nói đến đây Quách Thiết Lâm dừng lại một chút, khóe miệng nở một nụ cười chua xót, như tự chế giễu bản thân mình.
“Khi ta cùng Châu Duệ đến nơi thì Dư Uyển đã chạy thoát, ta thực sự không có ý định giết con bé đâu, nhưng chuyện đáng tiếc đã xảy ra.
Lúc tìm thấy Dư Uyển thì con bé đã ngã xuống vách núi mà chết rồi.”
Xong ông ta hướng về phía Châu Duệ, khẩn trương thúc giục: “Nếu bà muốn cứu Thiên Thành thì mau nói sự thật ra đi! Có phải là Thiên Thành khi đó đã tông trúng thú rừng như lời bà nói, chứ không phải là tông chết người có phải không?”
“Châu phu nhân, tôi chỉ khuyên bà một câu duy nhất, đừng dùng câu trả lời khiến tôi không hài lòng.” Quách Tử Tôn vừa dứt lời, ngay lập tức không gian liền bao trùm một sự lạnh lẽo đáng sợ, nhưng trái lại khiến tâm can người ta nóng đến đỉnh điểm.
Châu Duệ ngồi bệt xuống sàn, vẻ mặt thất thần, nước mắt từ lúc nào đã chảy ướt gò má, mãi một lúc sau mới run rẩy nói:
“Là Thiên Thành đã biết được ý định của chúng tôi, cho nên đêm đó đã cùng với một người làm chạy xe đến núi Tam Hoả.
Tuy nhiên trong lúc đi tìm Dư Uyển, tôi phát hiện ra xe của Thiên Thành, thằng bé khi ấy người dính đầy máu, nó khóc lóc nói đã tông chết Dư Uyển rồi.
Khi đó tôi trông thấy đứa bé mặc bộ quần áo đồng phục nằm trước đầu xe, người bê bết máu.
Thật sự cho rằng trong lúc chạy trốn Dư Uyển đã bị Thiên Thành tông trúng, cho nên mới sai người đẩy thi thể của con bé xuống vách núi…”
“Bà….” Quách Thiết Lâm sốc đến mức mặt đỏ tía tai, âm trong miệng như tắt ngấm, ngay cả hơi thở cũng bị nghẹn lại.
Châu Duệ trông thấy vậy hoảng sợ chạy tới, còn chưa kịp chạm vào người Quách Thiết Lâm liền bị ông ta vung tay, dùng hết sức lực còn lại mà giáng cho bà ta một cái bạt tai.
BỐP——-.”
Cả người Châu Duệ theo đó ngã xuống sàn, khoé miệng nhanh chóng chảy ra một dòng máu.
Quách Thiết Lâm trừng mắt, chỉ tay lớn tiếng mắng chửi: “Khốn nạn! Việc lớn như vậy mà bà dám giấu tôi? Thằng nhóc đó tông chết người mà bà còn che giấu giúp nó hay sao?”
“Thế ông định làm thế nào? Nói cho Diệp gia biết con trai ông đã giết ch/ết con gái họ sao? Chẳng phải ông khi đó cũng đang rắp tâm bắt cóc con gái người ta hả?”
Châu Duệ chống tay ngồi dậy, ánh mắt lòng sọc giận dữ gằn lên:
“Quách Thiết Lâm, suy cho cùng năm đó cũng vì tham vọng của ông nên mới xảy ra chuyện như vậy, giống như cách mà ông lấy tôi vậy, nếu không nhìn thấy được sự hậu thuẫn từ cha tôi, liệu ông có đồng ý hay không? Còn tưởng bản thân mình cao thượng lắm sao?”
“Bà… câm miệng ngay cho tôi...khụ… khụ…” Quách Thiết Lâm tức đến độ ho lên vài tiếng, dáng vẻ vô cùng khó coi.
Người quản gia bên cạnh vội vàng đưa tay vuốt ngực cho ông ta, lo lắng nói mấy câu xoa dịu.
“Vậy nên khi trở về bà đã đem chiếc xe của Thiên Thành giấu đi, còn ra lệnh thủ tiêu người đi cùng với nó, ngoài ra người giúp việc Thẩm Mạn khi đó do đã nhìn thấy bộ dạng của Thiên Thành cho nên mới bị bà đuổi ra khỏi Quách gia?” Từng lời Quách Tử Tôn như xuyên thẳng nội tâm Châu Duệ, từng chút một vạch trần bà ta.
Châu Duệ thở hắt ra vài hơi, dùng ống tay áo quệt đi vệt máu trên miệng, chậm rãi nói:
“Tôi thực sự không còn cách nào khác… nhưng Thiên Thành nó không cố ý, bằng chứng là sau đó tôi thấy nó đã đau khổ dằn vặt rất nhiều.”
Đáy mắt Quách Tử Tôn hiện lên nét trầm tư khó đoán.
Vậy ra người giết ch/ết đứa bé đó chính là Thiên Thành.
Nhưng ai là người đã hoán đổi thân phận của đứa bé đó với Dư Uyển, bằng không Diệp gia nhiều người như vậy lẽ nào lại không phát hiện ra?
Đột nhiên Châu Duệ như người bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng thay đổi tư thế, hai chân quỳ xuống, hai tay chắp trước ngực, liên tục xoa đi xoa lại.
“Tử Tôn tôi xin cậu! Xin hãy tha cho Thiên Thành, dù sao bây giờ sự thật cũng được sáng tỏ, Diệp Dư Uyển chẳng phải vẫn còn sống mạnh khỏe đó sao?”
Quách Tử Tôn nhìn chằm chằm bà ta, sự lãnh lẽo như băng đá trong mắt càng lúc càng dữ dội: “Chuyện Dư Uyển tôi có thể không truy cứu nhưng chuyện bắt cóc người phụ nữ của tôi, tôi tuyệt đối không nương tay.”
“Tử Tôn… con giơ cao đánh khẽ, cho Thiên Thành một cơ hội, cũng là cho Quách gia một cơ hội.”
Quách Thiết Lâm đau khổ lên tiếng, ánh mắt bức thiết như vậy cũng là lần đầu mà hắn được trông thấy ở ông ta.
“Lưu Y bình an thì Thiên Thành khắc bình an, trái lại cô ấy mà có mệnh hệ gì thì Thiên Thành đừng mong sống sót.
Còn bà, Châu Duệ, tội giết hại bốn mạng người bà nên chuẩn bị tinh thần đón nhận hình phạt cao nhất đi!”
Không khó để nghe ra, hắn đang tận lực đè thấp giọng nói xuống, để lại một con đường sống.
Đáng tiếc, một chút lay động trong ánh mắt đã hoàn toàn biến mất, giống như đã bộc phát lửa giận, khiến cho người ta sợ hãi tới cực điểm.
“Không… không thể nào… không thể nào như vậy! Lão gia…ông làm ơn hãy cứu tôi… làm ơn hãy cứu lấy Thiên Thành…tôi thực sự làm mọi chuyện đều là vì Quách gia mà…”
Châu Duệ với dáng vẻ như điên dại hết quỳ lạy Quách Tử Tôn rồi lại bò tới chỗ của Quách Thiết Lâm mà cầu xin.
“Tử Tôn con…”
Quách Thiết Lâm toan định lên tiếng thì đã bị Quách Tử Tôn cướp lời:
“Nếu ông còn mở miệng van xin thêm một câu, tôi sẽ lập tức cho nổ thêm một quả bom nữa.” Ánh mắt hắn lạnh lùng đảo qua Quách Thiết Lâm, hơi thở tàn nhẫn trên người lại càng tăng thêm…
“Con…” Lời muốn nói ra, trong chớp mắt liền nuốt ngược vào trong, ông ta không dám ho he thêm một tiếng nào nữa.
Đồng tử màu hổ phách của Quách Tử Tôn đột ngột co lại, ý bên môi lạnh đến mức xuyên thẳng vào lòng người.
“Uri phát lệnh truy nã Quách Thiên Thành ra toàn thế giới.
Còn nữa, chuẩn bị hồ sơ giúp Diệp gia khởi kiện!”