【Nhớ, tôi nhớ em】
o
Chiếc xe việt dã màu đen lái trên quốc lộ.
“Tỉnh rồi à?”
Lục Hào nhọc nhằn mở được mắt ra thì thấy Lục Trạch Lâm ngồi bên cạnh, tay cầm một quyển sách đóng buộc chỉ (). Ý thức của cậu vẫn chưa tỉnh táo lắm, phần lớn sự chú ý đều đặt ở cơn đau và hơi lạnh trên người.
Không đúng, Huyền Qua đâu?
“Vẫn chưa tới nhà, em có thể nghỉ ngơi thêm một lúc”
Nhà? Lục Hào chớp mắt một cái rất chậm, trước mắt vô thức hiện ra căn phòng chật chội, sô pha cũ kỹ, nhà bếp hai người đứng sẽ rất chen chúc cùng với một người đàn ông mỉm cười với mình.
Nơi ấy mới là nhà.
Thấy Lục Hào từ lúc tỉnh lại không nói tiếng nào, sự kiên nhẫn của Lục Trạch Lâm đúng là rất tốt, hắn chú ý vẻ mặt của đối phương, “Em trai yêu quý của anh, sau khi mang em lên xe, anh còn cố ý đi gặp ông chủ quán ăn kia cảm ơn anh ta đã chăm sóc em khoảng thời gian qua. À đúng rồi, chữ em viết trên tường ấy, anh cũng tiện tay lấy xuống luôn, dù sao người cũng đi rồi mà.”
Lục Hào rũ lông mi, không để ý đến hắn.
Sắc mặt Lục Trạch Lâm nháy mắt u ám, chớp cái lại khôi phục dáng vẻ ôn hòa, “Chắc em tìm được khí linh của Ly Hỏa Phù Minh bàn rồi nhỉ?”
Thấy Lục Hào đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía mình mang theo sự nghi hoặc, Lục Trạch Lâm dựa vào ghế, cười khẩy một tiếng, “Sao, vẫn muốn gạt à? Trưa nay ông nội cố ý liên hệ tao, bảo quái bàn ‘sống’ lại mấy giây, trừ máu mày ra thì còn cái gì có thể làm được?”
Hai năm trước, khí linh bên trong Ly Hỏa Phù Minh bàn cưỡng chế phá bỏ giới hạn, thoát khỏi bản thể chạy mất, chỉ để lại một tử bàn chẳng có tác dụng gì. Lục gia dứt khoát thả tin nói đã mất Ly Hỏa Phù Minh bàn, đồng thời niêm phong tử bàn cất vào kho.
Sau đấy Lục Hào để lại tờ giấy trốn khỏi Lục gia, vốn Lục Trạch Lâm định bắt người về thì lại bị ông nội Lục Minh Đức ngăn, “Trạch Lâm, Lục Hào đã ký huyết khế với Ly Hỏa Phù Minh bàn, rất có thể nó sẽ tìm được khí linh.”
Lại thế nữa. Khi ấy Lục Trạch Lâm nắm chặt tay rồi cười gật đầu.
Mà lúc này, Lục Hào đã hoàn toàn đờ ra——Mình tìm được khí linh… từ lúc nào?
Cậu nhắm mắt lại, vẻ mặt không để lộ tí cảm xúc nào, trong đầu có vô vàn hình ảnh vụt qua. Máu… sáng nay đúng là tay cậu bị dao cắt, máu chảy ra, sau đó Huyền Qua——chỉ có Huyền Qua chạm vào máu của cậu!
Trong giây lát này, trái tim Lục Hào đập nhanh chóng, lần đầu gặp mặt tượng quẻ hiển thị “cố nhân tới”, lúc cảm ứng tim đập bói ra nhân họa và thấy máu, tốc độ khép lại vết thương không phải người thường, mốc thời gian hai năm trước, cùng với bản thân cậu hoàn toàn không bài xích hắn và sự gần gũi không hiểu sao…
Vào lúc này, tất cả mọi thứ đều hướng về một đáp án.
Lục Hào đang nhắm mắt bỗng cong khóe miệng, đau đớn toàn thân như thể tan biến. Cậu cực kỳ tập trung, miêu tả tướng mạo Huyền Qua từng chút một trong đầu.
——Hóa ra, dáng vẻ của anh khi biến thành người là như vậy. Khác hoàn toàn với tưởng tượng trước đó của em.
Lục Trạch Lâm thấy cậu cười, chán ghét nhíu lông mày, “Biết tao làm sao tìm được mày không? Nếu không phải cái thằng mở quán ăn tình cờ đụng phải Lục Phụ Đồ thì tao đã chẳng lần theo manh mối tìm được mày dễ vậy.”
Hắn nhỏ giọng, không có ý tốt, “À phải rồi, mày thích hắn đúng không? Ôi đứa em thiên tư trác tuyệt của tao lại đi chấp nhận núp trong một quán ăn làm công miễn phí, cũng biết co biết duỗi ghê!”
Thích?
Hô hấp của Lục Hào hơi thay đổi.
Đuôi mắt Lục Trạch Lâm chứa vẻ châm biếm, hắn như mất hứng thú trong nháy mắt, không nói gì thêm. Lục Trạch Dương lái xe ở phía trước liếc nhìn ra sau qua kính chiếu hậu, khóe miệng giần giật nhưng lại chẳng dám nói chen vào.
Xe đi trên quốc lộ mười mấy tiếng không ngừng nghỉ mới tiến vào tỉnh A, lúc đến Lục gia thì trời cũng vừa mới sáng. Xe lái vào cổng sắt chạm trổ hoa văn, cuối cùng dừng lại ở cửa chính một tòa nhà lớn, bên trong đã sáng đèn.
Lục Trạch Lâm xuống xe, tự mình đi qua một bên khác mở cửa, liếc thấy Lục Hào vẫn còn mê man thì dặn dò, “Nếu mắt nó lại biến đỏ thì biết phải làm gì rồi chứ?”
Gương mặt của những kẻ chờ ở phía sau dồn dập hiện ra vẻ hoảng sợ, nhìn về phía Lục Hào cuộn mình ở ghế sau, “Đã biết thưa cậu cả.”
“Hừm, hai năm không làm, đừng có ngượng tay đấy.” Lục Trạch Lâm đi hai bước về phía cửa chính thì lại quay đầu về, “Phải rồi, đây chính là thiên tài của Lục gia chúng ta, nhớ nhẹ nhàng vào.”
Tên thuộc hạ đáp lại, ngồi vào ghế lái chạy xe một mạch tới sân sau.
Lục Trạch Lâm dẫn Lục Trạch Dương vào sảnh.
“Lần này lại vất vả Trạch Lâm rồi.” Một ông lão có mái tóc hoa râm ngồi ở chủ vị, mỉm cười hòa ái. Lão mặc áo ngủ màu đen, nếp nhăn trên mặt có vẻ già nua.
“Vất vả gì đâu ạ.” Lục Trạch Lâm cung kính rót cho Lục Minh Đức chén trà, “Đã mang người ra sân sau, dựa theo dặn dò trước đó của ông, khi bắt được Lục Hào thì cưỡng chế kích phát tử khí bên trong phong ấn, vậy nên dọc đường nó đều không tỉnh táo, cũng không phản ứng gì với lời cháu nói.”
Xong hắn lại cẩn thận hỏi, “Lục Hào thật sự tìm được khí linh của Ly Hỏa Phù Minh bàn ạ? Lúc cháu mang nó về, không gặp phải bất kỳ trở ngại và chống cự nào.”
“Ừm, chắc chắn là đã tìm được, theo ghi chép trong sách cổ, khí linh thông thường không thể tách khỏi bản thể, cho dù Ly Hỏa Phù Minh bàn là một ngoại lệ thì sau khi khí linh cưỡng ép thoát ly, sức mạnh cũng sẽ trở nên suy yếu. Khả năng là bởi nguyên nhân này nên khí linh mới không ngăn cản cháu. Lại thêm sáng hôm đó ta gọi cho cháu, quái bàn vẫn im lặng đột nhiên hồng quang đại thịnh, cho thấy khí linh đích xác được máu của người khế ước kích phát, không sai.”
Bản thể vẫn bị niêm phong ở Lục gia, thứ có thể tiếp xúc được máu tươi của người khế ước, chỉ có thể là khí linh.
Lục Minh Đức uống trà rồi thở dài, “Quả nhiên ta vẫn quá dung túng nó.” Lão dùng cây gậy trên tay gõ sàn nhà, phát ra tiếng “Cộc cộc” nặng nề, “Sớm biết nó trốn đi gọi không về, lúc không tìm thấy khí linh của Ly Hỏa Phù Minh bàn thì không nên thả nó ra.”
Không biết Lục Minh Đức giận thật hay là giả bộ, Lục Trạch Lâm chỉ im lặng lắng nghe, không nói xen vào.
Hắn biết ông nội và cha đã trù tính rất nhiều năm, vào hai năm trước rốt cuộc chuẩn bị mở phong ấn bên mắt trái của Lục Hào ra, biến nó thành con rối, lợi dụng huyết khế trực tiếp điều khiển quái bàn. Nhưng khi đấy khí linh đột nhiên biến mất, cho dù có thao túng quái bàn thì cũng chẳng có tác dụng gì, nên mới dung túng Lục Hào trốn thoát.
Chỉ có điều hai năm trôi qua, sự kiên nhẫn của ông và cha đã hết. Người không nghe lời, nhưng con rối sẽ hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh, đến lúc đó có thể thử nghiệm cưỡng chế triệu hồi khí linh.
Lục Minh Đức đứng dậy, đưa tay cho Lục Trạch Lâm đỡ, “Đi thôi, đi xem người với ông nào.”
Dọc đường Lục Hào luôn ngủ mê mệt, cậu chắc chắn có người kéo xiềng xích trên tay mình về phía trước, tiếng kim loại vô cùng chói tai. Nhưng cơn đau bên mắt trái như có ai đang cầm kim đâm không ngừng vào tròng mắt, cậu phải dồn phần lớn sự chú ý lên trên đó mới có thể duy trì tỉnh táo.
Người đi rồi.
Lục Hào nằm nghiêng trên mặt đất lạnh lẽo, bò vào góc theo bản năng, chờ đến lúc dựa vào tường rồi cậu mới hơi hơi có cảm giác an toàn.
Hóa ra mình lại về chỗ này.
Cậu lạnh đến mức hàm răng run cầm cập, chỉ cảm thấy những ký ức trước đó, những ấm áp ấy đều là ảo giác, không có Huyền Qua, không có——không, có.
Lục Hào nhớ nhiệt độ của áo khoác trong đêm mưa, nhớ lực của Huyền Qua mỗi lần vò tóc cậu, nhớ mùi bạc hà trên người đối phương.
“Mắt của em rất đẹp, là con mắt đẹp nhất tôi từng thấy, nhớ kỹ chưa?”
Cậu cào sàn nhà, chìm trong bóng tối, bật ra giọng mũi rì rầm, “Nhớ rồi…”
Lục Hào không biết mình mê man từ lúc nào thì lại bị tiếng mở cửa đánh thức. Nhưng cậu quá mệt mỏi, toàn thân đều không có sức, dựa vào tường mới miễn cưỡng không trượt ngã xuống đất.
Một giọng nói già nua chầm chậm tới gần, hơi quen tai.
“Thả nó ra ngoài tìm hai năm mà vẫn không mang được Ly Hỏa Phù Minh bàn về, chẳng biết có còn ích lợi gì không!”
“Ông nội đừng giận, thân thể quan trọng.” Lục Trạch Lâm đỡ tay Lục Minh Đức, mỉm cười khiêm tốn, “Dù gì cũng về rồi, vả lại, cho dù có chết thì chết trong nhà cũng tốt hơn chết ở bên ngoài.”
“Ôi Trạch Lâm à, cháu không hiểu đâu, ta đã gửi gắm quá nhiều kỳ vọng vào Lục Hào, quái bàn không có khí linh thì chính là một tử bàn, không dùng được, điều này khiến Lục gia chúng ta làm sao có được chỗ đứng ở giới huyền thuật? Làm sao đè được Tiết gia xuống đây?”
Lục Trạch Lâm biết chấp niệm của đối phương, tự nhiên đáp tiếp, “Ông đừng lo, chẳng phải Lục gia còn có cháu đấy ư? Cháu sẽ không để Lục gia hổ thẹn đâu.”
“Hừm, nếu Lục Hào nghe lời được như cháu, biết suy nghĩ vì Lục gia thì tốt rồi!” Hai tay Lục Minh Đức ấn quải trượng đầu rồng, đứng ở ngoài cửa không có ý định vào, “Trạch Lâm, đánh thức nó đi.”
Biết thủ đoạn của Trạch Lâm, Lục Hào gắng gượng mở mắt ra, tia sáng bên ngoài hơi mạnh, cậu híp mắt, mới chầm chậm thích ứng.
“Ra ngoài hai năm, ngay cả ông nội cũng không gọi à?”
Lục Hào nghe rõ, nhưng cậu chỉ liếc mắt nhìn người đứng ở cửa rồi lại hờ hững dời tầm mắt ra chỗ khác.
Thái độ như vậy dường như khiến Lục Minh Đức nổi giận, lão dộng mạnh cái gậy trong tay một cái. Lục Trạch Lâm đúng lúc lấy ra một khối đá khắc văn to bằng bàn tay, cúi người ném vào phòng, trong nháy mắt tử khí tăng vọt.
Nghe thấy tiếng kêu lanh lảnh, Lục Hào chỉ cảm thấy mắt trái đột nhiên đau dữ dội. Cậu dùng tay bụm chặt, ngoài ra không còn cách nào khác, lợi cắn chặt có máu rướm ra mà cậu chẳng có cảm giác gì, trên lưng là lớp lớp mồ hôi lạnh.
“Kêu một tiếng ông nội cũng đâu phải chuyện khó khăn gì, phải không, em trai của anh?”
Lục Hào không muốn nhìn đối phương nữa, một lần nữa nhắm mắt lại. Cậu dựa đầu vào vách tường, bắp thịt toàn thân căng cứng đến cực hạn, không có chút điệu bộ thỏa hiệp nào.
Lục Minh Đức lại không nói gì nữa, tình cảnh trước mắt đủ để lão thỏa mãn, “Nghe bảo mày ở bên ngoài quen được một đầu bếp hả?”
Một giây sau, Lục Hào đột nhiên nhìn sang, mắt trái đỏ quạch như máu không hề che đậy, khiến người ta lạnh cả người——Đừng động vào anh ấy. Trong ánh mắt của cậu truyền đạt tin tức này rõ rành rành.
Lục Minh Đức không thừa nhận mình bị ánh mắt tàn nhẫn này dọa sợ, thẹn quá thành giận, muốn giữ khẩu khí nhưng vẫn hơi cao giọng, “Lục Hào, mày phải phối hợp với ông, nếu không an toàn của bạn mày sẽ không được bảo đảm đâu!”
Cánh cửa một lần nữa bị đóng lại, trong giây lát đó, bóng tối làm Lục Hào cảm thấy an toàn. Bấy giờ cậu mới ngã xuống mặt đất như kiệt sức.
Mắt đau quá, cảm giác đau lan đến cả đầu, cậu vô thức đập đầu liên tiếp xuống đất, nhưng vẫn như cũ không thể xoa dịu tí nào.
Trước khi đi Lục Trạch Lâm để lại mấy khối đá khắc văn khiến tử khí trong căn phòng đậm hơn. Lục Hào mạnh mẽ giữ tinh thần, cố khiến mình nghĩ đến mấy chuyện vui vẻ.
Một khoảng thời gian dài xem bói cho bản thân đều bói không đúng, thế nên một quẻ “đại hung” tính ra trước đó lại đúng như vậy, chắc là bởi Huyền Qua chạm vào máu của cậu nhỉ?
Có điều, trước cậu vẫn luôn không ngờ rằng Huyền Qua chính là quái bàn của mình.
Tưởng tượng quái bàn không lớn hơn bàn tay là bao, bay tới bay lui trong bếp xào rau nấu cơm, cưỡi mô tô, hoặc là kéo bè kéo lũ đánh nhau trong ngõ, Lục Hào lại thấy buồn cười.
Cơ mà nếu sau này Huyền Qua bảo cậu kể chuyện trước khi ngủ thì làm sao đây? Chắc chắn không thể từ chối được, song có lẽ không thể kể chuyện cổ tích, khổ não quá à…
Khóe môi Lục Hào dính máu, nhưng lại nở nụ cười.
Thành phố B.
Huyền Qua đúng giờ mở cửa kinh doanh, vừa mới nếm thử mùi vị canh hầm cả đêm thì có khách quen đẩy cửa vào.
“Ông chủ ơi, cho một bát canh xương heo!” Chờ Huyền Qua đáp lại, anh ta tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn một vòng trái phải, “Sao không thấy Tiểu Lục nhỉ? Nay lại ngủ nướng không muốn rời giường à mà để anh trai mở quán một mình thế?”
Tay cầm thìa của Huyền Qua khựng lại, bắt đầu từ chiều qua, hắn toàn nghe thấy cái tên này——Lục Hào. Mà kỳ lạ nhất là, người chung quanh đều biết người này, chính hắn có thể cũng biết, nhưng hắn lại chẳng có tí ấn tượng nào.
Lại có khách vào, “Chào buổi sáng ông chủ, chào buổi sáng Tiểu——“, lời còn chưa nói hết, đối phương cũng hỏi câu giống hệt, “Hôm nay Tiểu Lục không tới à?”
Huyền Qua không biết nên giải thích thế nào, bèn đáp, “Cậu ấy ngủ nướng, không qua đây.” Hắn bỗng mơ hồ cảm thấy thật sự có người như thế, nằm ỳ không dậy, bảo ngủ thêm năm phút nữa mà thôi.
“Ha ha, Tiểu Lục đang tuổi lớn, mười chín tuổi vẫn còn cao được mà!”
Hóa ra Lục Hào mười chín tuổi.
“Đúng đấy, ông chủ còn thường xuyên cho Tiểu Lục hưởng đãi ngộ ưu việt, bọn tôi đều thấy rõ. Mà bức thư pháp trên tường bị gỡ xuống rồi à? Muốn viết lại hả? Chắc chắn là ông chủ cảm thấy ba chữ ‘Ngon lắm luôn’ Tiểu Lục viết không đẳng cấp rồi, ha ha!”
Huyền Qua chỉ đứng bên cạnh lẳng lặng nghe, tay cầm quả cà chua bi, theo thói quen đưa sang bên cạnh, lại phát hiện bên người trống không.
——Lục Hào, rốt cuộc là ai?
Tiết Phi Y nhìn ba chữ “Đường Trường Ninh” trên cột mốc đường, không hề có tinh thần, “Thanh Hà nè, anh chắc chắn là chỗ này hả? Chúng ta thật sự không đi nhầm đường nữa đấy chứ?”
Anh đã đi qua đi lại đủ mọi ngõ ngách cả một buổi sáng, nếu không phải người văn minh không thể động tay động chân thì anh đã muốn đánh một trận với tinh bàn nhà mình rồi.
“Chính là hướng này, không sai”
“Nhưng anh đã nói câu này hơn mười lần rồi.” Tiết Phi Y mua chai nước suối ở quầy bán đồ vặt bên cạnh, dựa vào bồn hoa, “Anh có thể cảm ứng được cơ mà? Tại sao chúng ta vẫn lạc đường thế?”
Giọng Thanh Hà bình tĩnh, “Thứ nhất, tôi là tinh bàn hắn là quái bàn, một chiêm tinh một bói toán, tuy đều là bàn, nhưng nghiêm khắc mà nói không phải cùng một loại, thế nên có sự khác biệt. Thứ hai, hơi thở của hắn thật sự quá yếu, có thể tìm được hướng đã là giỏi lắm rồi. Thứ ba ——“
“Được được, tôi sai rồi tôi sai rồi!” Tiết Phi Y đầu hàng, uống nửa chai nước lấy lại sức, “Đi đi đi, lên đường nào!”
Cẩm Thực.
Trong quán không có ai, Huyền Qua châm điếu thuốc bạc hà, mãi đến khi tàn thuốc tồn lại quá nặng, rơi xuống đất, hắn mới phát hiện mình lại đờ người ra nhìn mặt tường trống trơn.
Quá thường xuyên.
Hắn đè cảm giác nôn nóng trong lòng xuống, cẩn thận nhớ lại, tình huống như vậy bắt đầu từ chiều hôm qua.
Trên tay hắn xuất hiện một tờ giấy lạ, ví tiền không thấy đâu, khách tới đều hỏi hắn tình huống của một người xa lạ. Mà sau khi về nhà, hắn cũng phát hiện trong phòng mình có thêm dấu vết sinh hoạt của một người khác. Có bàn chải đánh răng, khăn mặt, một cái ba lô đựng đủ các thể loại đá, vân vân.
Lúc hắn làm bữa khuya thì vô thức làm hai bát, trước khi ngủ sẽ theo thói quen nói chúc ngủ ngon, thậm chí lúc súc miệng cũng sẽ rót hai cốc nước.
Những điều này đều cho thấy, hắn thực sự đã quên một người, một người rất quan trọng.
Lúc này, có một chàng trai trẻ đứng ở cửa quán đang kinh hãi nhìn hắn. Đuôi mắt của đối phương dài mảnh trông như chứa ý cười, trên người mặc một chiếc áo gió màu đen, da dẻ có vẻ trắng nõn.
——Không, có người, da còn trắng, còn đẹp hơn anh ta.
Bừng tỉnh, cửa kính bị đẩy ra từ bên ngoài, người đến nói rất nhanh.
“Đậu mè! Rốt cuộc là tình huống gì đây? Sao anh biến thành người được? Tiểu Thanh Hà nhà tôi vẫn chỉ có thể tròn vo bay tới bay lui thôi kia kìa!”
Huyền Qua nhìn người đột nhiên đứng trước mặt mình, không nói gì.
Tiết Phi Y chịu sự kinh hãi hơi lớn, không phát hiện khác thường, “Nếu không phải Thanh Hà bảo anh chính là cái đĩa nhỏ của Lục gia thì tôi chẳng nhìn ra được luôn. Có cái đĩa nào biến thành người không? Thanh Hà nhà tôi lớn hơn anh nhiều thế mà còn chưa biến thành người đây này! Không đúng, cho dù biến thành người cũng chỉ như đứa bé thôi chứ? Lục Hào cho anh ăn hormone à?”
Anh bùm bùm một tràng dài không ngắt nghỉ, cuối cùng còn đưa tay đo chiều cao đến đầu gối của mình.
Huyền Qua chú ý, “Lục gia? Lục Hào?”
“À đúng rồi.” Tiết Phi Y thở một hơi rồi uống một hớp nước, bấy giờ mới rảnh rỗi quan sát vẻ mặt của Huyền Qua, “Anh——” Anh bỗng nhiên ngẩn người, đào đào tìm tìm trong túi mình, tìm được một cái đĩa màu xanh, “Thanh Hà ơi, đánh tiếng chào hỏi đĩa nhỏ đi.”
Thanh Hà không có động tĩnh.
Tiết Phi Y lấy làm lạ, sờ mặt ngoài tinh bàn, giọng nói mang theo chút lấy lòng, “Nói ba nghe coi, con khó chịu ở đâu?”
“Tiết Phi Y, cậu câm miệng được rồi đấy”
Bất thình lình xuất hiện giọng nói thứ ba, con ngươi của Huyền Qua chợt co lại, theo bản năng nhìn về phía cái đĩa tròn màu xanh Tiết Phi Y cầm trên tay.
“Ờ ờ ờ câm miệng.” Một giây sau, Tiết Phi Y lại ngẩng đầu, “Nãy kích động quá quên tự giới thiệu bản thân, đây là Thương Mộc Cửu Tinh bàn, có thể xem như là anh họ… của anh? Quan hệ thân thích hơi phức tạp xíu. Tôi là Tiết Phi Y, đại loại là đồng bọn trúc mã của Lục Hào, lần đầu gặp mặt mà không mua chút hoa quả gì.”
Lục Hào.
Tầm mắt Huyền Qua rơi vào cái đĩa màu xanh, “Nó biết nói?”
“Tất nhiên là——” Chờ chút, Tiết Phi Y nhíu mày, vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên, “Anh không biết ảnh biết nói chuyện?”
Thấy Huyền Qua gật đầu, dòng suy nghĩ của Tiết Phi Y quay một vòng, “Lục Hào đâu?”
“Tôi không biết cậu ta là ai”
“Đậu mợ!” Tiết Phi Y cầm tinh bàn đập đầu mình, biểu cảm muốn khóc. Thanh Hà không nói nên lời.
“Khí linh chưa tới thời điểm mà cưỡng chế đột phá biến thành người, lại còn tới thẳng thời kỳ trưởng thành nên bị tổn thương, nhìn điệu bộ này chắc là đã quên sạch rồi”
Huyền Qua im lặng nghe xong, đang phân tích thông tin——tuy rằng đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của hắn.
Lúc này, cái đĩa tròn được gọi là “Thương Mộc Cửu Tinh bàn” bỗng lơ lửng trên tay Tiết Phi Y, bay chầm chậm tới trước mặt Huyền Qua. Huyền Qua không nhúc nhích, theo bản năng hắn cảm giác được đối phương không có ác ý.
“Cậu không nhớ Lục Hào, hay là căn bản không quen biết?” Điều này có sự khác biệt về bản chất.
“Không nhớ.” Huyền Qua cân nhắc, đổi cách nói, “Trước đó tôi vẫn nhớ, hẳn là trước chiều hôm qua, tôi vẫn ở cùng cậu ấy.”
Tiết Phi Y nghe hiểu ý, bóp xẹp chai nước khoáng cái “Bẹp”, “Tốc độ gây chuyện của Lục gia càng lúc càng nhanh!” Anh nhìn về phía Huyền Qua, “Khoảng thời gian này có đồ vật lạ nào xuất hiện quanh anh không?”
Phản ứng đầu tiên của Huyền Qua phản ứng đầu tiên chính là tờ giấy viết “Em đi đây”. Hắn đứng dậy lấy tờ giấy nhăn nhúm ra khỏi ngăn kéo quầy thu ngân——lúc đó hắn vứt vào thùng rác, cứ cảm thấy có phần không muốn, thế là lại nhặt lên bỏ vào.
Tiết Phi Y nhìn một lúc thì nổi giận, lại đè cảm xúc xuống cố gắng chuyên nghiệp nhất có thể, “Đây là khắc văn làm mờ ký ức có tính định hướng, Lục gia làm ra, hiệu quả đảm bảo. Tôi đoán chắc là có người nhắc tới tên Lục Hào trước mặt anh, chờ đến lúc trong đầu anh đều là cậu ấy thì đưa cho anh tờ giấy khắc văn này, như vậy sẽ đạt được mục đích của làm mờ định hướng.”
Anh nhìn về phía Huyền Qua, “Ký ức của con người có lẽ không thể nào khôi phục, có điều anh là quái bàn, cho dù có sờ soạng cái khắc văn này thì chắc chắn vẫn còn chút ấn tượng mơ hồ. Nào, Thanh Hà, xông lên!”
Lục gia.
Lục Hào nhận ra mình bị đặt trên một chiếc giường đá, tứ chi giống như rót chì, quá lâu chưa được ăn nên cơn đau ở dạ dày cũng càng lúc càng rõ.
Trong lúc hoảng hốt cậu không xác định được mình rốt cuộc đang ở đâu.
Mơ mơ màng màng như đứng ở cửa phòng bếp, Huyền Qua đang nấu ăn, không quay đầu lại mà hỏi, “Một thìa mật hoa quế hay là hai thìa?”
Cậu nghe thấy mình nói, “Ba thìa.”
Đối phương quay đầu sang, nụ cười có phần bất đắc dĩ, “Lục Tiểu Miêu này, ông đây chỉ có từng đấy hàng tồn thôi, ăn là hết, với cả, ăn nhiều sâu răng.”
Nói thì nói thế nhưng vẫn múc ba thìa đầy vào bát Lục Hào.
Cậu đang tập trung nhìn bóng lưng Huyền Qua, đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện.
“Thưa ông nội và cha, đã chuẩn bị kỹ càng theo yêu cầu rồi ạ.” Giọng của Lục Trạch Lâm.
“Ừ.” Tiếng bước chân chầm chậm tới gần, “Chốc nữa Phụ Chu ra tay mở phong ấn mắt trái của Lục Hào, Trạch Lâm, cháu ở bên cạnh giúp cha cháu. Máu mà giường đá khắc văn này cần để ta làm, hai đứa kiểm tra xích lần nữa, xem có vấn đề gì không.”
Tiếng kim loại va chạm.
“Không có vấn đề gì ạ, ông yên tâm.” Ngữ điệu của Lục Trạch Lâm ngập ngừng, dường như hơi lo lắng, “Thân thể ông không tốt, không thì để cháu cho máu cho.”
“Đúng đấy cha, Trạch Lâm là trưởng tôn Lục gia, trẻ tuổi, để nó cho thì không thể tốt hơn”
“Để ta”
Âm thanh xung quanh dần dần nhỏ đi, Lục Hào chớp mắt mấy cái, bỗng nghe thấy Huyền Qua đang gọi mình, “Lục Tiểu Miêu, lại đây ăn bữa khuya.”
“Vâng, đến đây.” Lục Hào đáp một tiếng, đi về phía trước, cậu cảm giác mình đang cầm cái thìa, hương vị của hoa quế ngọt ngào mà không ngán, “Sang năm em với anh đi hái hoa quế nhé, làm thêm chút, một bình ít quá, không đủ ăn.”
“Được, mèo con nhà ta hái trụi hoa trên cây cũng được, tôi ở dưới đỡ em”
Lục Hào nhìn nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông trước mắt, đột nhiên hỏi, “Anh có còn nhớ em không?”
Khoảnh khắc tiếp theo, cậu liền nghe thấy đối phương rõ ràng trả lời, “Không nhớ.”
Cảnh tượng trước mắt chớp cái biến mất toàn bộ.
Cùng lúc đấy, Lục Minh Đức run rẩy cầm một con dao đá sắc bén, cắt mạch máu của mình, máu tươi trào ra ngoài. Như là bị thứ gì đó hấp dẫn, tất cả máu đều tự động tụ lại ở điểm bắt đầu của khắc văn trên giường đá, tạo thành một dòng xoáy, sau đó từ từ thẩm thấu dọc theo các nét khắc văn.
Dần dần, non nửa giường đá đều biến thành màu đỏ như màu máu.
Lục Minh Đức nhìn cảnh tượng này mà không chớp mắt lấy một cái, trong lòng dâng lên sự phấn khởi cuồn cuộn——Sắp thành công rồi! Chỉ cần máu thấm vào tất cả khắc văn trên giường đá, sau khi con rối thành công sẽ chỉ nghe lời của lão. Đến lúc đó, sức mạnh của Ly Hỏa Phù Minh bàn cũng chỉ là vật trong lòng bàn tay mà thôi!
Đúng lúc này, môi Lục Hào mấp máy như là đang nói chuyện.
Lục Trạch Lâm đứng gần, cẩn thận nghe, hình như là đang kêu “Huyền” gì đấy. Hắn mỉm cười châm biếm, đúng là si tình ghê, sắp chết đến nơi rồi còn ở đó gọi tình nhân. Đứa em của hắn cũng thật là đáng thương.
Lục Trạch Lâm đang định rời mắt, lại đột ngột đối diện với một con ngươi màu máu bất chợt trợn to, con ngươi giãn ra, sẫm màu máu khiến lòng người hoảng sợ!
Lục Hào tỉnh rồi!
“Ông nội ơi! Lục Hào tỉnh rồi!”
“Im lặng!” Giọng Lục Minh Đức run lên, bởi vì mất quá nhiều máu dẫn đến toàn thân đều đang lạnh run. Lão hít một hơi, “Còng chân với tay vẫn còn đó, cháu sợ cái gì?”
Một giây sau, như để kiểm chứng câu nói này của lão, Lục Hào đột nhiên giơ hai tay lên, chỉ nghe một tiếng “Ầm”, đá vụn bắn tung tóe, Lục Hào thế mà rút còng tay khỏi giường đá!
Cậu nhìn cổ tay mình, bị tiếng kim loại leng keng ở phía trên làm cho bực bội, đang muốn di chuyển thì lại phát hiện nửa người dưới vẫn bị cố định.
Cảm giác bị hạn chế tự do làm Lục Hào không thích, chỉ thấy cậu trực tiếp đưa tay, đột nhiên dùng sức đã kéo đứt dây sắt tinh chế ở xương hông, tiện tay vứt sang một bên.
“Trạch Lâm, cháu còn đứng ngây ra đó làm gì?” Máu của Lục Minh Đức không thể chặn lại, không có cách nào di chuyển, đành phải lớn tiếng nói với Lục Trạch Lâm đã ngây người, “Ngăn nó lại mau!”
Lục Trạch Lâm phản ứng lại, xoay người chạy vào trong góc, hoảng loạn rút ra một khẩu súng từ một cái rương màu đen.
Tay Lục Trạch Lâm run rẩy kéo chốt, nhưng có một tiếng hét thảm truyền tới từ phía sau. Hắn xoay người thì thấy cha mình Lục Phụ Chu đã bị quăng mạnh lên tường, hộc ra một búng máu, hai tay đều bị tàn nhẫn bẻ ngược lại, có thể thấy cả xương. Mà Lục Hào đứng thẳng, lạnh căm căm, một đôi mắt hai màu đang nhìn Lục Minh Đức chòng chọc.
Lục Minh Đức muốn nứt cả mí mắt, môi lão trắng bệch, không ngừng run rẩy, gần như khàn cả giọng gào với Lục Trạch Lâm, “Bắn đi! Mau bắn đi!”
Chờ vài giây, lão lại phát hiện Lục Trạch Lâm căn bản không bóp cò súng, trái lại nở nụ cười, cơ mặt run lên, có vẻ vô cùng kích động.
“Ông nội, ông bảo cháu bắn ——ông cầu xin cháu đi”
“Trạch Lâm!” Lục Minh Đức nhìn biểu cảm trở nên xa lạ của cháu trai, cánh mũi phập phồng, tức giận mồn một, “Giờ không phải lúc để cháu giở tính trẻ con đâu, lấy đại cục làm trọng! Mau——”
“Lấy đại cục làm trọng?” Lục Trạch Lâm đột nhiên hất cằm, cao giọng, “Thế thì ông chết đi! Ông chết rồi, Lục gia sẽ là của tôi! Tôi lại dùng máu mình tưới cho giường đá, con rối này cũng sẽ là của tôi! Ông chết đi!”
Lục Minh Đức muốn mắng đối phương, nhưng căn bản không phát ra được bất cứ âm thanh nào. Lão cảm giác toàn thân vừa lạnh vừa nặng, cúi đầu mới phát hiện tốc độ máu chảy ở cổ tay mình đột nhiên nhanh hơn, mà giường đá chỉ mới thấm một phần hai.
Vẻ mặt lão thay đổi, “Khắc văn này có vấn đề! Giường đá này có vấn đề! Không giống như đã nói ban đầu! Kẻ kia lừa chúng ta!” Đương lúc lão muốn rút tay về thì lại phát hiện không sao làm được, dường như có một luồng sức mạnh kỳ quái đang cuốn chặt lấy cổ tay lão!
Bên ngoài.
Một mình Huyền Qua đã đánh gục hơn hai mươi tên vệ sĩ, toàn thân như một lợi kiếm ra khỏi vỏ, gặp thần giết thần!
Tiết Phi Y ôm tinh bàn đứng bên cạnh, nuốt một ngụm nước bọt, “Thanh Hà này, anh… anh có mạnh được như vậy không?”
Thanh Hà không hề trả lời.
Tình hình chiến trận bên Huyền Qua vẫn kịch liệt như cũ, Tiết Phi Y không nhịn được, “Đệch mợ, còn kích thích hơn cả phim chưởng! Lục Hào giẫm phải vận cứt trâu gì mà được cái đĩa vừa đẹp trai lại còn biết đánh nhau như vầy chứ!”
Huyền Qua “Rắc” một tiếng lại tháo khớp cánh tay một tên, mặt mày hắn tràn đầy lệ khí, “Có chắc Lục Hào ở trong không?”
“Chắc chắn chắc chắn!” Tiết Phi Y gật đầu lia lịa, “Đang ở trong! Đánh xong đợt này, toàn quân biết đánh nhau của Lục gia cơ bản đã bị diệt, chúng ta liền vào cứu người, cứu xong thì chạy!”
Huyền Qua không nói gì, tập trung đánh đấm, ra tay không lưu tình tí nào. Hắn cảm giác trong lòng mình đang kìm hãm một con mãnh thú nóng nảy, nhất định phải phát tiết ra.
Hơn nữa, Lục Hào còn đang chờ hắn!
Lúc này, một tiếng súng “Pằng” vang lên, hình như truyền ra từ một căn nhà đơn cách đó không xa. Động tác của Huyền Qua hơi khựng lại, sau đó đột nhiên tăng nhanh tốc độ, âm thanh nắm đấm và bắp thịt va chạm cực kỳ chấn động.
Hai ba phát đã giải quyết đối thủ, Huyền Qua liếc mắt về phía Tiết Phi Y.
Tiết Phi Y bị mấy chiêu hiệu suất cao cuối cùng kia của Huyền Qua làm cho chấn động, lại bị ánh mắt của đối phương trừng nổi cả da gà sau lưng, anh vô thức lao về phía căn nhà đơn, “Đó là tiếng súng! Sợ là Lục Hào gặp nguy hiểm rồi!”
Mà trong đầu anh thì nghĩ——thú dữ tới rồi! Lục Hào mau xuất hiện đi!
Chờ bọn họ chạy một mạch tới cửa căn nhà đơn thì đã không còn bất kỳ trở ngại nào, Huyền Qua trực tiếp đá văng cửa, mùi máu tanh nồng nặc ập vào mặt. Dựa vào ánh sáng ở cửa chiếu vào, chỉ thấy trên đâu đâu trên vách tường cũng là vết máu loang lổ, thời gian trôi qua khá lâu đã hiện ra màu đỏ đen. Trong góc còn có dấu vết, hình như là số ngày Lục Hào ghi lại.
“Là máu của Lục Hào”
Ngửi được mùi quen thuộc, lông mày Huyền Qua nhíu lại, hắn nhanh chân đi vào, phát hiện bên trong là hình vuông, bốn phía không có gió, ngay cả một cánh cửa sổ cũng không có, không một bóng người.
Mà Tiết Phi Y đứng ở cửa đảo tay qua tinh bàn, miệng lẩm nhẩm, “Tinh vị khâm định, chính dương vi sổ…” Ngón tay dừng lại, ánh mắt anh chăm chú, “Không đúng, tinh tượng chồng lên nhau, ở phía dưới!”
Nói rồi anh xoay người bước nhanh ra cửa, vòng tới mặt sau căn nhà đơn, chỉ chỉ, “Ngay phía dưới!”
Trực giác của Huyền Qua chưa bao giờ có vấn đề, mục tiêu hết sức rõ ràng, xốc một mảng cỏ trên mặt đất, lộ ra một “cánh cửa”. Hắn vô cùng hoảng hốt, đưa tay nhanh chóng mở “cửa” ra, để lộ lối vào tầng hầm.
Hai người một trước một sau đi xuống lòng đất, Tiết Phi Y đi chưa được mấy bước đã bị mùi máu tanh làm cho ngạt thở, “Sao không đi nữa vậy?”
Anh hỏi xong lại rất nhanh phản ứng, nhìn sang từ bên cạnh Huyền Qua, trong một chốc bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ tại chỗ.
Tay Lục Minh Đức bị cố định chặt trên một chiếc giường đá, máu thịt chỗ cổ tay lòi ra, vết thương trắng bệch, cả người như bị rút khô, da thịt khô đét, tử trạng khủng bố.
Mà Lục Phụ Chu gãy xương mấy chỗ, trước ngực trúng một phát đạn, máu chảy đầy đất, đến chết mắt vẫn mở, nhìn chằm chằm Lục Trạch Lâm cầm súng.
Phát hiện có người đi vào, Lục Trạch Lâm đột nhiên lùi lại mấy bước, “Cành cạch”, mặt đất mở ra một con đường, hắn trực tiếp nhảy vào.
Động tác của Thanh Hà nhanh nhất, nhưng vẫn không thể bắt được người trước khi khe hở đóng lại, trên mặt đất chỉ còn lại một khẩu súng.
Tiết Phi Y muốn cùng đi bắt người nhưng lại thấy Thanh Hà nhắc mình nhìn ra sau. Anh quay đầu lại mới phát hiện Lục Hào đang đứng cách giường đá không xa, vẻ mặt hờ hững nhìn về phía mình.
Anh có ảo giác một giây sau mình sẽ bị cắt cổ.
Điều khiến Tiết Phi Y kinh ngạc nhất chính là, mắt trái của đối phương lại là màu đỏ thuần túy như máu. Lại nhìn khắc văn chi chít trên giường đá, thi thể cạn sạch máu của Lục Minh Đức, đại khái đã hiểu rõ tình huống như thế nào.
Có điều thuật con rối rõ ràng đã thất truyền mấy trăm năm, Lục gia lục lọi được từ đâu thế? Hơn nữa dáng vẻ của Lục Hào trông chẳng giống người bị tử khí xâm nhập mười chín năm không gián đoạn tí nào.
Lẽ nào là bởi Ly Hỏa Phù Minh bàn?
Lúc này, tiếng xiềng xích va chạm vang lên, Tiết Phi Y theo bản năng nhìn sang thì thấy Lục Hào đã nhấc tay, trên cổ tay treo một bộ còng kim loại dính đầy máu, không, phải nói là khắp người Lục Hào đều có máu, nhất là trên cánh tay lộ ra, tất cả đều là vết móng tay cào bị thương.
Khó có thể tưởng tượng nổi đối phương đã trải qua đau đớn đến cỡ nào, mới có thể dùng sức lớn như vậy.
Có điều không chờ anh nghĩ linh tinh ra manh mối, đã thấy Lục Hào và Huyền Qua nhanh chóng lao vào đánh nhau.
Tình huống gì thế này? Tiết Phi Y nhìn một lúc, phát hiện là Lục Hào chiếm ưu thế, Huyền Qua vẫn đang né tránh, không cách nào ra tay.
Tiết Phi Y phỏng đoán giá trị vũ lực của mình, yên lặng lùi vào góc. Anh vỗ đầu nhớ ra cái gì đó, lấy điện thoại di động chụp lại tử trạng của Lục Minh Đức và tình huống xung quanh.
Bên này, Huyền Qua vừa kiểm soát lực vừa né nắm đấm lao tới của Lục Hào. Tất cả đầu ngón tay của đối phương đều là vết máu, nhìn mà thấy đau lòng, hơn nữa chẳng biết là bao lâu rồi không được ăn cơm tử tế, mặt đã nhỏ nay còn hốc hác hơn.
Lợi dụng chân Lục Hào mang xích, hơi lệch khỏi trọng tâm, năm ngón tay của Huyền Qua đột nhiên kéo dây xích trên cổ tay Lục Hào lại, chân giẫm mạnh lên phần cuối của xích, sau đó giữ người trong ngực, trực tiếp đè trên mặt đất. Có lẽ là bởi Lục Hào vô cùng mệt mỏi, cũng không giãy giụa kịch liệt như lần trước.
“Lục Tiểu Miêu! Em nhìn tôi này!” Hắn thở hổn hển, nắm cằm Lục Hào, mắt đối mắt không lệch một ly. Mà trên mặt Lục Hào có rất nhiều máu còn chưa đông, tất cả đều dính lên tay Huyền Qua.
Ánh mắt Lục Hào không có chút dấu hiệu tỉnh táo, cậu giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của Huyền Qua, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, cậu không dùng hết sức theo bản năng.
Giọng Huyền Qua khàn khàn, như cầu xin, “Lục Tiểu Miêu, tôi tới tìm em này, tôi không quên em, tôi vẫn nhớ, tôi vẫn nhớ em…”
Mắt Lục Hào nhìn thẳng về phía trước, không có tiêu điểm, cậu nghe thấy một âm thanh nói không ngừng bên tai mình, rất phiền, nhưng, cũng rất an tâm.
Rất vui vẻ.
Môi cậu mấp máy, không nói ra âm tiết gì cụ thể, nhưng cường độ giãy giụa nhỏ dần.
Huyền Qua phát hiện, hắn dứt khoát ôm eo Lục Hào bế cậu lên, dùng sức liền ngồi thẳng dậy, Lục Hào được hắn cẩn thận che chở trong lồng ngực.
Phát hiện đối phương liên tục nhìn chằm chằm mặt mình, Huyền Qua cố gắng nở nụ cười, giọng khàn mà dịu dàng, “Lục Tiểu Miêu, đừng sợ, ngoan, tôi tới rồi, tôi tới rồi, không sao rồi…”
Hai chân Lục Hào chuyển hướng vắt ngồi trên đùi Huyền Qua, im lặng một lúc lâu, đột nhiên giơ tay lên, dây xích phát ra tiếng va chạm lanh lảnh.
Ngón tay dính máu của cậu hạ xuống xương lông mày của Huyền Qua, đi xuống một chút, mí mắt, sống mũi, khóe miệng, cuối cùng ở nơi trái tim đập.
Lục Hào khó khăn phát ra tiếng, nói không lưu loát, “Anh có còn nhớ em không?”
“Nhớ, tôi nhớ.” Mắt Huyền Qua hơi đỏ, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Lục Hào, lại dời xuống, trán hai người tì vào nhau, “Em là Lục Hào, là mèo con nhà tôi, tôi nhớ, tôi nhớ…”
Toàn thân Lục Hào dường như thả lỏng, cậu ngửi mùi bên gáy Huyền Qua, đột nhiên sán tới, ngước đầu, trực tiếp hôn lên môi hắn.
Cảm xúc trên môi lạnh lẽo, Huyền Qua không dám nhúc nhích, chỉ sợ làm sai. Tất cả động tác tinh tế đều trở nên rõ ràng, hắn cảm giác được môi Lục Hào mấp máy, phát ra giọng mũi trầm, “Huyền Qua ơi, em đau, đau quá.”
Lúc này, Huyền Qua mới cảm nhận được cái gì gọi là đau đến tận xương.
Khoảnh khắc tiếp theo, Huyền Qua bồng Lục Hào lên, nâng mông đối phương, tay đặt trên ót cậu, chậm rãi ép về phía gáy mình rồi lại dịu dàng hôn tai Lục Hào một cái, dỗ cậu.
“Mèo con, muốn ngủ thì an tâm ngủ đi, mở mắt ra là chúng mình đã về đến nhà rồi”
o
Chú thích:
() Đóng buộc chỉ: một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa