Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

chương 41: quẻ thứ bốn mươi mốt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tới nửa đêm, sương lạnh chầm chậm dâng lên, công trường xây dựng hoàn toàn im ắng, tiếng oẳn tù tì có thể nghe thấy loáng thoáng trước đó cũng đã biến mất.

Tiết Phi Y ngồi trong xe há miệng run lẩy bẩy, ôm chặt tinh bàn, lòng đầy căm phẫn, “Giữa mùa đông, tại sao điều hòa lại phả gió lạnh! Rốt cuộc là hỏng chỗ nào rồi?”

Anh rút giấy chùi nước mũi, lại nhét tinh bàn vào trong áo, “Không sao đâu Thanh Hà bé bỏng đừng sợ, ba sưởi ấm cho con! Cho dù ba có đóng băng cảm cúm cũng sẽ không để con lạnh!”

Mũi anh đỏ ửng cả lên, nhưng giọng điệu và biểu cảm có thể sánh ngang với ông bố mẫu mực có mặt ở đại hội tuyên dương.

Thanh Hà giãy ra khỏi áo anh, “Tiết Phi Y —— “

“Biết rồi biết rồi, ngậm miệng chứ gì? Thế thì ba không nói nữa.” Tiết Phi Y lại duỗi tay ôm tinh bàn lơ lửng về, thẳng thừng nhét vào ngực, chỉ cách da một lớp áo.

“Chỗ này gần tim tôi nhất đấy, ấm ha? Anh nghe thử đi, có phải tim đập nhịp nhàng lắm không? Thình thịch thình thịch!”

Thanh Hà từ bỏ quyền phản kháng, dù sao cũng vô dụng.

Xung quanh lần nữa trở nên yên tĩnh, Tiết Phi Y không mấy thích ứng, cảm thấy yên tĩnh quá lòng lại sợ hãi. Anh mở radio, không ngờ tín hiệu cực kỳ kém, tiếng dòng điện “Rè rè rè” khiến cho lỗ tai anh suýt điếc. Thế là anh vỗ ngực, “Thanh Hà ơi, mình nói chuyện phiếm đi!”

Một lúc lâu mới nghe thấy Thanh Hà trả lời, “Nói cái gì?”

Tiết Phi Y tràn trề phấn khởi mà rằng, “Tôi đã đặt làm cho anh một bộ đồ ngủ rồi! Là bộ đồ bé rùa đen đó.”

Anh còn khoa tay múa chân diễn tả kích cỡ xấp xỉ tinh bàn, tưởng tượng tốt đẹp vô cùng, “Lúc ngủ anh có thể chui vào bụng rùa đen, tất nhiên nếu anh muốn mặc cả sáng cả tối cũng chẳng sao, cảnh một con rùa đen bay khắp phòng, ba mươi giây là tôi có thể thích ứng rồi.”

Chắc chắn là đáng yêu cực kỳ luôn! Nói xong còn chờ mong hỏi Thanh Hà, “Anh thích không?”

Thanh Hà quyết định im lặng đến hừng đông.

Đương lúc Tiết Phi Y vắt hết óc suy nghĩ để tìm chủ đề tán phét với Thanh Hà, anh chợt đưa tay sờ lên tim, còn vô thức giải thích, “Không phải ba đang sờ Thanh Hà đâu nha.” Tiết Phi Y nhòm ra ngoài cửa xe, tốc độ nói chậm dần, “Anh có cảm thấy chỗ nào đó bất thường không? Sao tôi cứ thấy hoảng hốt thế nào ấy.”

Không chờ Thanh Hà đáp, anh đã mở cửa xuống xe, ngửa đầu nhìn lên trời. Bầu trời vùng ngoại ô đỡ hơn trong thành phố, chí ít có thể thấy sao.

“Lâu lắm rồi không sinh ra người chiêm tinh.” Tiết Phi Y nói một mình, Thanh Hà cũng bay ra khỏi áo anh đáp ở bên vai.

“Thiên thùy tượng, kiến cát hung ()… Không đúng, sao lại là đại hung?” Rất lâu rồi không thấy tinh tượng ác ngiệt như này, anh vội vàng tính lại, kết quả khiến anh trợn to mắt, “Hở? Sao nguy hiểm lại bị ngăn chặn rồi? Chẳng phải nãy là đại hung ư?”

Sợ mình tính sai, Tiết Phi Y gọi Thanh Hà, “Anh xem xem có đúng không? Bây giờ sao Mộc đang lơ lửng trên bầu trời phía nam, thiên tượng của tinh thứ () Thuần Hỏa, nói rõ bên ta thắng lớn, ép đối phương không ngóc đầu lên nổi, ranh giới () tinh tượng… ranh giới là tại thành phố B, ơ, gần phết! Phương vị… vùng ngoại ô?”

Tiết Phi Y lại ôm tinh bàn trong tay theo thói quen, nhíu mày, “Thanh Hà này, sao cứ có cảm giác vị trí tinh tượng chỉ ra, quen thuộc một cách ảo diệu thế nhỉ?”

“Vị trí chính là chỗ bây giờ cậu đang đứng.” Lúc này Thanh Hà không nhìn nổi nữa, không khỏi tốt bụng nhắc nhở một câu.

“Thanh Hà nói chuyện với ba thiệt nè! Ba vui lắm!”

“…”

“Nhìn tình huống này, trúc mã chắc là bị gài rồi.” Tiết Phi Y vừa nói vừa lấy điện thoại ra, kết quả tín hiệu không tốt. Anh giơ điện thoại chạy tới chạy lui đổi rất nhiều chỗ, cuối cùng lại trở về trong xe, mới nhờ vào tín hiệu yếu ớt gọi video.

Bên bà Long kết nối rất nhanh, vừa thấy người, Tiết Phi Y xoay ngay camera của điện thoại về phía núi, “Bà Long ơi, cháu vừa thấy tinh tượng không đúng lắm, biểu hiện đại hung, gần một phút sau lại biểu hiện bên ta đại thắng, liệu có phải Tiểu Lục Hào xảy ra chuyện không? Cháu đi lên trước nhìn có được không ạ?”

Lần này bà Long trực tiếp thông báo nhiệm vụ trên app của Ủy ban huyền thuật, người ở gần thành phố B, có thể chạy tới sơn trang nghỉ dưỡng trong vòng năm tiếng đều có thể nhận. Lúc ấy Tiết Phi Y đang lái xe trên đường cao tốc, phát hiện là Lục Hào có chuyện thì đánh vô-lăng, quyết định tới xem trúc mã của mình có cần giúp một tay không.

“Tiểu Tráng à, bên chỗ cháu tối thui, bà không thấy gì hết”

“Á phải ha!” Lúc này Tiết Phi Y mới phản ứng lại, quay ống kính về phía mình, “Lại nói chỗ này có gì quỷ quái sao ạ? Sao bà phải vội vội vàng vàng phát nhiệm vụ này thế?”

“Cũng không quỷ quái lắm, chính là phong thủy trước đây Dư Trường Sinh từng xem”

“Dư địa chủ? Sau đó thì sao ạ?”

“Bảo là trong núi, khả năng có âm mạch”

“Đậu mòe!” Tiết Phi Y khiếp sợ, đầu đụng phải mui xe cái “Cốp”, Thanh Hà muốn che giúp anh mà cũng không kịp. Anh không để ý bụm đầu, “Chính là cái âm mạch người bình thường đụng phải chỉ có bay màu ấy ạ? Không phải thứ này thưa thớt hiếm thấy lắm sao bà?”

“Ừ, theo những gì cháu nói thì có lẽ Lục Hào đã gặp phải”

Trong đầu Tiết Phi Y xoay chuyển vài suy nghĩ, có phần không hiểu, “Tiểu Lục Hào chưa nhận nhiệm vụ bao giờ, lại không có kinh nghiệm gì, vậy mà các ông bà cũng dám để nó đi giải quyết cái chuyện max khó này một mình?”

Từ trước đến nay anh rất tôn trọng những trưởng bối của Ủy ban huyền thuật, cho nên mặc dù nóng vội nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh.

“Tiểu Tráng à, Lục Hào không giống cháu.” Bà Long thở dài, “Sự việc lễ hội âm nhạc lần trước, ta và mấy ông bà già kia đều cảm thấy, hẳn là có kẻ để mắt tới Lục Hào. Thiên phú của nó rất tốt, năng lực cũng mạnh, chỉ thua thiệt vì không có kinh nghiệm. Cho nên nhân lúc chúng ta còn có thể giúp một tay, nó nhất định phải nhanh chóng trưởng thành, trưởng thành đến độ dù không có ai bảo vệ nó, tự nó cũng đủ khả năng để bảo vệ mình, bảo vệ Ly Hỏa Phù Minh bàn.”

Nghĩ một lát, Tiết Phi Y thừa nhận bà Long nói đúng. Anh “Vâng” một tiếng, nhìn sang Thanh Hà ở bên cạnh, mấp máy môi, “Vậy bây giờ chắc là xong việc rồi, cháu vẫn sẽ lên núi coi xem sao.”

“Ừ, đi đi, trước đó Dư Trường Sinh cũng nhận nhiệm vụ này, chắc là nó cũng sắp tới rồi”

Trong rừng núi.

Lục Hào lại chồng mười lăm tờ giấy khắc văn lên sương đen quanh trụ âm văn, bấy giờ mới tạm thời khống chế được sự bạo động của âm mạch.

Trước mắt Lục Hào biến thành màu đen, dưới chân hơi lảo đảo, Huyền Qua ở bên cạnh vẫn luôn nhìn cậu nhanh chóng duỗi tay ra, nửa ôm lấy cậu, “Mèo con?”

“Em không sao, chỉ hơi chóng mặt chút thôi.” Trước đó Lục Hào gần như hao hết sức, giờ dưới chân giống như giẫm lên bông.

Cậu dựa vào Huyền Qua, nhìn thoáng qua phía trụ âm văn, giấy khắc văn tỏa ra ánh sáng trắng giống như xiềng xích trói sương đen lại. Nhưng do sương đen bao quanh nên đã không còn thấy rõ vị trí cụ thể của trụ âm văn và tình huống bên trong.

Chỗ hai người đứng trước đó đều đã bị sương đen bao phủ, Huyền Qua ôm Lục Hào đi tới sườn núi cách đó không xa. Nơi ấy địa thế bằng phẳng hơn, còn có một gốc cổ thụ bộ rễ um tùm, bốn phía đều không có rừng cây tươi tốt, gặp nguy hiểm tới gần có thể phát hiện sớm.

Huyền Qua cứ có cảm giác miệng muốn cắn gì đó, bèn đưa tay ngắt một cành cây, cạo rớt vỏ cây, thử cảm giác cắn vào miệng nhưng chưa đủ nghiền.

Huyền Qua quay đầu thấy Lục Hào tìm được băng vải, hắn lấy cành cây ra, “Vết thương của tôi kết vảy rồi mèo con, không cần phải băng bó đâu.”

Những lưỡi dao gió trước đấy đúng là kinh khủng, về sau, toàn bộ lưng đều hoàn toàn chết lặng. Có điều vết thương của hắn khép lại rất nhanh, giờ tất cả đều đã kết vảy cứng, cơ mà rất ngứa.

Lục Hào cũng không nói chuyện, chỉ chuyển băng vải cho Huyền Qua.

“Rồi rồi rồi.” Huyền Qua cúi đầu mỉm cười, xoay người, còn tự giác cởi sạch áo. Quả đúng như hắn nói, vết thương đã khép lại, chẳng qua sẹo chằng chịt khắp nơi khiến người nhìn mà đau đớn lòng.

Lục Hào đứng phía sau Huyền Qua, cố gắng ổn định lực tay, cẩn thận băng bó. Lưng Huyền Qua rất đẹp, là vẻ đẹp tràn ngập mỹ cảm và sức mạnh, giống như từng khối cơ bắp đều ở trong trạng thái hoàn hảo nhất, khiến người ta nhìn là sẽ không quên.

“Sau này… không được cởi quần áo trước mặt người khác”

Huyền Qua ngẩn ra —— đây là đang để ý hay là ghen? Cả hai? Hắn cảm giác cực tốt, “Được, ngoài mèo con ra, không cho ai nhìn.”

Hắn vừa dứt lời đã cảm thấy lưng ngứa ngáy, bị Lục Hào chạm một cái, cảm xúc mềm mại. Hắn nhanh chóng phản ứng là cái gì, không nhúc nhích, “Mèo con à, vết thương đau quá, có thể hôn lại một cái không?”

Lục Hào không đáp, nhưng một giây sau, Huyền Qua lại có cảm giác giống thế. Sự chú ý của hắn đều đặt ở trên đó, ngay cả vết thương ngứa cũng bỏ qua.

Huyền Qua nếm được ngon ngọt, vốn muốn khích lệ tiếp để Lục Hào hôn thêm mấy cái, nhưng hắn nói đau, hơi thở của Lục Hào sẽ căng thẳng, lòng không nỡ, vẫn nên quên đi.

Dù sao còn nhiều thời gian.

Lục Hào quấn băng quanh lồng ngực, đang nhớ lại lời Lục Trạch Lâm nói trước đó, “Hắn bảo ‘kẻ kia’ sẽ tìm được quái bàn, vậy có phải chứng minh, bản thể của anh bị giấu ở một chỗ, tạm chời chưa bị kẻ đứng đằng sau tìm thấy không?”

“Ừ, chắc thế, nhưng cũng không loại trừ khả năng Lục Trạch Lâm cũng bị lừa.” Huyền Qua gật đầu, “Lần trước tôi từng cảm ứng được phương hướng đại khái của bản thể một lần, nhưng sau đó lại đứt mất, song tôi không phát giác được nguy hiểm.”

Lại nói đôi câu, hai người đều im lặng.

Cuối cùng Lục Hào thắt một cái nút, cẩn thận giúp Huyền Qua mặc áo vào.

Phần lưng của áo khoác lao động nát tươm, Huyền Qua tùy ý khoác trên mình, xoay người, nhìn vẻ mặt Lục Hào một lúc, bỗng giang cánh tay ra, “Muốn tôi ôm một cái không mèo con?”

Lục Hào rủ mi mắt xuống, đi về phía trước một bước, tay ôm lấy eo Huyền Qua, đầu tựa trên hõm vai đối phương. Một lúc lâu, giọng buồn buồn, “Tại sao vậy chứ?” Mang theo sự mờ mịt và mê man.

Huyền Qua biết Lục Hào đang hỏi gì, nhẹ tay vỗ lưng cậu, không nói gì.

Lục Hào nắm áo bên hông Huyền Qua, thả lỏng một chút rồi lại nắm chặt, toàn thân vô thức căng cứng, cả người hơi run rẩy.

Giọng của cậu mang theo âm mũi rõ ràng, “Em còn chưa từng thấy họ, chưa từng thấy mẹ, chưa từng thấy cha, chưa từng thấy ai hết.”

“Em của trước kia một mực tin những lời bịa đặt đó. Em đã thử, về sau mới dần dần hiểu ra, cha em vì quá yêu mẹ, không có cách nào chấp nhận thế giới không có đối phương nên mới có thể để em lại trên đời này còn mình thì rời đi.”

Giọng Lục Hào trầm dần, “Nhưng mà đâu phải thế, đâu phải thế đâu.”

Huyền Qua hôn tóc Lục Hào ——có một số cảm xúc, một số ác ý khó có thể tưởng tượng, nhất định phải do Lục Hào tự tiêu hóa, tự đối mặt. Những gì mà hắn có thể làm chính là ở bên cạnh cậu.

Gió núi nghẹn ngào, tầng mây nặng nề bị gió thổi tan, ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống.

Không biết qua bao lâu, Lục Hào cọ xát trên vai Huyền Qua, lau khô vệt nước ở khóe mắt, đổi đề tài, “Tại sao anh lại thích em vậy?”

Huyền Qua cẩn thận sửa tóc Lục Hào, nhớ lại nói, “Thật ra, lúc mới đầu tôi không thích em, cho dù cứu được em thì cũng cảm thấy em là phiền phức, sẽ làm xáo trộn cuộc sống của tôi. Về sau, tôi bị người vây đánh, em lao ra giúp tôi, bảo tôi đừng ngộ thương, tối lại chăm sóc tôi, kết quả mình thì ngủ thiếp đi cạnh ghế sô pha, khi ấy tôi cảm thấy em rất ngoan.”

“Ừm.” Giọng Lục Hào hãy còn khàn, nhưng nghe rất chăm chú. Cậu bức thiết muốn đối phương chiếm hết tâm trí mình, như vậy mới không suy nghĩ tiếp về cái chết của cha nữa.

“Sau này lại gặp mặt, em chạy tới báo tin cho tôi, khi ấy tâm tư của tôi đối với em có hơi sai lệch.” Huyền Qua nói rồi cười nhẹ, “Nói tới đây, lần đầu tiên thấy em đứng trong nhà tôi, da trắng như tuyết, về sau cái eo của em lúc nào cũng vụt qua trước mắt, không sao quên nổi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó em lén chạy, tôi cực kỳ không vui, tâm thần không yên, cho nên khoảng thời gian đó thường xuyên đánh nhau, thuốc cũng hút nhiều, lại lo liệu em ở bên ngoài có xảy ra chuyện gì không. Rồi sau đấy lúc đua xe nhìn thấy em, em ăn mặc mỏng manh lại bị cảm, cũng gầy đi, nhìn tôi chằm chằm giống như choáng váng. Khi ấy tôi đã nghĩ, mèo con vẫn phải do tôi chăm mới được, cũng chẳng biết em có đồng ý hay không”

Lục Hào tránh nặng tìm nhẹ, phản bác nửa câu đầu, “Không xảy ra chuyện gì đâu, em đã từng đi rất nhiều nơi rồi.”

“Mèo con, về sau sẽ không để em đi nhiều nơi như vậy một mình nữa”

Lục Hào không hiểu sao mắt lại bắt đầu cay cay, một lần nữa kề mắt lên trên vải áo, lượng nước dư thừa cũng bị thấm đi, mới đáp một tiếng, “Ừm.”

Cảm thấy nói thêm gì nữa cũng lộ vẻ già mồm cãi láo, Huyền Qua dừng lại hỏi Lục Hào, “Còn váng đầu không?”

“Không.” Lục Hào ngẩng mặt lên, dưới ánh sáng lờ mờ vẫn có thể thấy mắt hơi đỏ, “Sau này anh cũng đừng như vậy nữa.” Cậu hơi dừng lại, nói thẳng ra cảm thụ trong lòng, “Em sợ.”

Sợ anh xảy ra chuyện, sợ mất đi anh.

Đối diện với đôi mắt ướt nước của cậu, Huyền Qua khẽ thở dài, “Ừ, nghe em.”

Thấy cảm xúc của Lục Hào khôi phục một chút, Huyền Qua mang cậu ngồi dưới gốc cây, tay vòng quanh eo Lục Hào, hờ hững vuốt ve nhè nhẹ.

Trong chốc lát, hô hấp của Lục Hào rối loạn, Huyền Qua cười khẽ một tiếng, ngón tay vuốt khóe mắt Lục Hào, “Thích không? Hửm?”

Lực chú ý của Lục Hào đều đặt trên người đàn ông trước mắt giống như là bị mê hoặc, cậu gật đầu, “Thích.”

Huyền Qua không có kiên nhẫn, sau khi Lục Hào đưa ra đáp án thì trực tiếp hôn môi cậu, nghiền mạnh, giọng nói khô không khốc, “Mèo con à, đừng nhìn tôi như vậy.” Bằng không thì hắn không nhịn nổi, đặt người ở dưới thân khiến cậu khóc vì hắn.

Lục Hào tưởng Huyền Qua chỉ muốn hôn cậu, thế là hé miệng ngậm một chút môi dưới của Huyền Qua, cực kỳ ngay thẳng biểu đạt khát vọng của mình.

Được động tác nhỏ này lấy lòng, đầu lưỡi Huyền Qua trực tiếp quấn lấy Lục Hào, vừa ẩm vừa ướt. Lục Hào bị hôn đến nhũn người, tay chống bên hông, cành khô đá vụn cọ vào lòng bàn tay cậu nhoi nhói, cũng chẳng có lòng dạ đi để ý.

Chưa tới mấy giây, cậu đã cảm giác bàn tay Huyền Qua từ vai chậm rãi đi xuống, nắm chặt tay cậu, nháy mắt xoay chuyển, mu bàn tay Huyền Qua đã bị đè trên mặt đất.

Răng môi hơi tách ra một chút, Lục Hào nói ậm ờ, “Vết thương của anh ——“

“Giờ đừng nhắc tới cái này.” Huyền Qua giống như bị nghiện, ngoắc lấy đầu ngón tay Lục Hào, thở gấp hỏi cậu, “Thích tôi hôn em không?”

“Thích.” Nỗi buồn trong lòng như thể được nước ấm hòa tan, sự cường thế của đối phương khiến cậu không có cách nào suy nghĩ đến những thứ khác.

Huyền Qua hài lòng dán vào môi Lục Hào, chậm rãi chuyển qua khóe môi, cằm, vành tai, khẽ mút khẽ cắn. Lục Hào không nhịn được bật ra âm thanh rất nhỏ. Huyền Qua lại hôn ra sau tai, tiếng hôn ái muội quá gần khiến toàn thân cậu cũng bắt đầu nóng lên.

Cùng lúc đó, tay Huyền Qua từ hông từng chút một dịch lên. Phát giác được ý đồ của Huyền Qua, giọng Lục Hào mang theo âm mũi run rẩy, “Anh bị thương nặng lắm.”

Huyền Qua cảm thấy cho dù bị thương thì bây giờ hắn vẫn có thể khiến Lục Hào thoải mái phát khóc, thế nhưng địa điểm không đúng, thời gian cũng không đúng, hắn không nỡ.

Tay lần nữa đặt lại trên lưng Lục Hào, bóp nhẹ mấy cái, “Cho tôi dựa vào một lát nhé mèo con?”

Thấy người ta gật đầu, Huyền Qua ôm cậu đổi tư thế, chân trái gập lại, đùi phải tùy ý duỗi thẳng. Hắn để Lục Hào ngồi trên đùi phải của mình.

Huyền Qua thuận thế dựa đầu vào người Lục Hào, nhịn một lúc. Không nhịn được, lại bắt đầu lúc có lúc không hôn cổ Lục Hào, một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Chờ đến khi Tiết Phi Y rốt cuộc tìm tới nơi, Lục Hào đã cực kỳ mệt mỏi, dựa vào ngực Huyền Qua ngủ thiếp đi.

Thấy là người quen tới, ngón trỏ của Huyền Qua dựng thẳng kề sát trên môi ——suỵt, im lặng.

Tiết Phi Y đứng tại chỗ, im lặng ôm chặt tinh bàn của mình.

o

Chú thích:

() Cả câu là Thiên thùy tượng, kiến cát hung, thánh nhân tượng chi “天垂象現吉凶聖人象之”: trích trong Kinh Dịch. Dịch nghĩa: Trời sinh hiện tượng, cho biết hay dở, thánh nhân trông đó mà bắt chước

() Tinh thứ: trong chiêm tinh học ở phương đông, tinh thứ Hoàng đạo cũng giống như mười hai thiên tính của con người, một người khi sinh ra đời, các sao lần lượt rơi vào vị trí của Hoàng đạo, nói rõ tính cách bẩm sinh và thiên phú của người đó. tinh thứ Hoàng đạo biểu hiện phương diện tâm lý, phản ánh cách biểu hiện hành vi của một người. Vì vậy chia Hoàng đạo thành tinh thứ, gọi là tinh thứ Hoàng đạo. Đồng thời giống hai mươi bốn Tiết Khí, mười hai Địa Chi, mười Thiên Can, Tứ Tượng, Ngũ Hành, hai mươi tám tinh tú cùng nhau thiết lập chiêm tinh học phương đông theo thứ tự là Tinh Kỷ, Huyền Hiêu, Tưu Tí, Hàng Lâu, Đại Lương, Thực Thẩm, Thuần Thủ, Thuần Hỏa, Thuần Vĩ, Thọ Tinh, Đại Hỏa, Tích Mộc.

() Ranh giới: chỉ quốc gia, châu trên mặt đất và vùng trời sao đối ứng nhau. Học thuyết thiên văn cổ đại của Trung Quốc kết hợp vị trí mười hai tinh thần trong thiên tượng với ranh giới xã hội nhân gian với nhau. Loại lý luận này, gọi là phân tinh theo thiên văn học, theo địa lý thì gọi là phân dã (ranh giới)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio