Trần Mặc vừa mới nghĩ như vậy, đột nhiên đã nhìn thấy, nữ quỷ máu thịt be bét thế mà lại nhấc chân rời khỏi mặt đất, nhẹ bẫng bay tới phía mình.
Ôi định mệnh nó!Mẹ nó quên mất, đối phương là quỷ!Trong lòng Trần Mặc nhất thời có hàng trăm dòng đờ mờ nó chạy qua, anh không kịp nghĩ nhiều, chỉ phải xoay người chạy!Thế mà tốc độ quỷ ảnh kia còn nhanh hơn Trần Mặc co giò chạy vài phần, nháy mắt đã phi tới từ không trung, cùng lúc đó, Trần Mặc cũng chạy vào khu nội trú, đi qua hành lang, chợt lách người vào cầu thang.
Mà quỷ ảnh đi chân trần lơ lửng trên không cũng chạy theo ngay sát phía sau, nó bay vào hành lang, thân hình vừa loáng một cái, giống như đang cảm ứng vị trí của Trần Mặc.
Mấy giây sau, hình như nữ quỷ đã định vị xong vị trí của người tham dự một lần nữa, thân hình khẽ động, lần nữa bay đi tới cầu thang bằng tốc độ kinh người.
May mà chính là cứ cách một khoảng thời gian thì nữ quỷ sẽ thoáng dừng lại, lần nữa cảm ứng vị trí của người tham dự, nếu không chỉ với tốc độ di chuyển này của nó thì Trần Mặc cũng tuyệt đối không chống đỡ nổi một phút đồng hồ.
Dù vậy, chưa đến năm phút sau, nữ quỷ với dáng vẻ tử trạng đáng sợ vẫn lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của Trần Mặc, hai bên cách nhau một hành lang, một đầu một đuôi!Trần Mặc cũng không suy nghĩ nhiều, quay đầu chạy xuống lầu, nhưng mà anh lập tức phát hiện ở phía dưới cùng của cầu thang chính là đại sảnh lầu một khu nội trú!Cho dù là khu nội trú hay là khu khám bệnh, cửa lớn đại sảnh đều chịu ảnh hưởng của sức mạnh linh dị mà phong bế chặt chẽ, chắc chắn không có cách nào chạy ra từ đó, ánh mắt Trần Mặc quét ra xung quanh, đột nhiên con ngươi chợt co rút lại.
Giữa đại sảnh mờ tối nhuộm ra một vũng máu lớn, trong vết máu có một thi thể đầu mình chia lìa đang nằm dưới ánh đèn u ám.
Mà cỗ thi thể kia….
chính là lão Trương!Trong lòng Trần Mặc chợt nặng xuống, không ngờ lão Trương là kẻ thâm niên như thế lại vẫn không thể chạy trốn độc thủ của lệ quỷ!Ánh mắt đảo qua tử trạng thê thảm của lão Trương, đột nhiên đôi mắt Trần Mặc nghiêm lại!Một vật phẩm hình tròn như ống đồng, lúc này đang lăn lóc trong vũng máu.
Chính là đèn pin của lão Trương!Đèn pin cầm tay kia có sức mạnh thần bí, trước đó Trần Mặc đã được biết một lần, thậm chí nó còn có thể xua đuổi linh dị tập kích!Chỉ trong giây lát suy nghĩ, trong đầu Trần Mặc đột nhiên lướt qua một ý nghĩ.
Nếu như lão Trương đã chết, thế thì hiển nhiên cái đèn pin kia chính là vật vô chủ, anh có mạo hiểm hơn nữa cũng phải lấy được cái đèn pin kia!Nhưng hậu quả của việc làm như vậy thì cũng có thể tưởng tượng được nguy hiểm thế nào, mặc kệ anh có liều mạng bao nhiêu, ngay khi anh bước đến nhặt đèn pin cầm tay lên, mấy giây này thôi cũng đủ cho nữ quỷ đuổi tới, hạ thủ hết sức!Không thể nghi ngờ lần này là một ván cược.
Giải thích ra thì hơi chậm, mà trên thực tế, đối với Trần Mặc, những ý nghĩ trong nháy mắt này giống như là tốc độ ánh sáng mà thôi.
Một nháy mắt, thân hình nữ quỷ cũng đã bay vào đại sảnh, cùng lúc đó, Trần Mặc cũng cắn răng, điên cuồng nhào qua chỗ đèn pin, lăn khỏi chỗ, một tay nắm lấy đèn pin ở trong tay.
Cùng lúc đó, thân hình nữ quỷ có tử trạng kinh khủng lóe lên, đồng thời nhào tới trước mặt Trần Mặc, quỷ trảo trắng hếu chụp vào đầu vai anh.
Mà Trần Mặc lại mắt nhắm lại, trong lòng yên lặng cầu khẩn một tiếng, sau đó giơ đèn pin nhắm thẳng vào nữ quỷ đáng sợ, rồi nhấn công tắc.
Nhất thời một luồng ánh sáng chói mắt phóng xạ ra từ đèn pin, nữ quỷ chìm trong ánh sáng của đèn pin cầm tay, thân hình nữ quỷ giống như bị ngọn lửa đốt cháy, phát ra một tiếng kêu gào thống khổ, thân hình trong luồng ánh sáng dần dần trở nên nhạt hơn, cuối cùng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trần Mặc kinh ngạc nhìn nhìn phía trước, lại nhìn đèn pin trong tay, vật phẩm này thế mà lại mạnh mẽ như vậy!Không biết vì sao lão Trương lại chưa kịp sử dụng vật phẩm này trước khi bị ngộ hại, nếu không sợ rằng mình đã chết ở chỗ này từ lâu.
Nhìn thi thể lão Trương, Trần Mặc lặng lẽ nói thầm trong lòng.
“Cám ơn ông, lão Trương, ông vừa cứu tôi một lần.
”Giờ phút này, cách thời gian nhiệm vụ kết thúc đã chỉ còn không đến năm phút, căn cứ vào kinh nghiệm của lần trước, lúc chuyện xưa xong xuôi, người tham dự đều bị tự động truyền tống rời khỏi thế giới linh dị.
Cho nên, Trần Mặc cũng không di chuyển tới cửa, mà là tùy tiện ngồi dưới đất, hít thở từng ngụm từng ngụm.
Vừa rồi dùng toàn lực chạy nhanh trong mấy phút ngắn ngủi đã tiêu hao quá nhiều thể lực của anh, lúc này vừa dừng lại mới cảm giác được sức cùng lực kiệt.
Nhìn đồng hồ lần nữa, còn ba phút.
.