Quái Dị Thẻ Ma Pháp

chương 188: thiên tài trong mắt nhất thành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quái dị nhận thấy nguy hiểm, hắn vừa đáp xuống thì vội vàng lùi lại ẩn vào trong bóng đen của quán trọ. Sau đó hóa thành một đoàn hắc khí biến mất.

Thú quyền của Tiểu Tiểu mất đi mục tiêu công kích thì cũng tan biến trong không khí.

Mập Mạp ôm một tay bị thương thất thểu trở lại bàn. Nhất Thành nhìn hắn không lên tiếng, Tiểu Tiểu vội vàng bài trừ hắc khí trong vết thương của Mập Mạp sau đó dùng dùng trị liệu thuật để chữa trị. Chỉ sau một lúc thì vết thương đã lành lại hầu như hoàn toàn.

Mấy tên pháp sư tự do thấy chiến đấu đã kết thúc. Mập Mạp trở đã lại trong quán thì vội vàng chạy đến khoá chặt cửa ra vào. Bọn họ lúc nảy thấy Hắc Quái sơ cấp đã run sợ, lúc bị tiêu diệt định hoan hô cổ vũ Mập Mạp, không ngờ đúng lúc đó lại xuất hiện một quái dị mạnh hơn, cả đám suýt chút nữa gục quỳ trên đất. May là có đồng bạn của Mập Mạp xuất thủ, nếu không Mập Mạp đã nguy hiểm, giờ đây bọn họ nhìn về phía Tiểu Tiểu với anh mắt đầy sùng bái.

Tống Thúc bỗng nhiên lên tiếng nói với Mập Mạp:

- Ở tuổi này mà có sức chiến đấu đó là đã không tệ, đừng có quá buồn phiền vì bị quái dị đánh bại. Sau này còn có cơ hội mạnh hơn.

Mập Mạp nghe vậy thì cố gắng gật đầu nhưng trong lòng hắn buồn phiền không thôi. Hắn cảm thấy rất mất mặt.

Nhất Thành cười nói với Mập Mạp:

- Ta biết ngươi làm rất nhiều nhiệm vụ, có chút kinh nghiệm thực chiến. Nhưng ta cũng nhận ra một điều, ngươi làm nhiệm vụ thì cũng nhận mấy cái nhiệm vụ dễ và làm theo nhóm nên càng dễ dàng hoàn thành hơn. Ngươi chưa bao giờ một mình đối mặt cái gì gọi là tuyệt vọng và sợ hãi. Nhưng biểu hiện vừa rồi của ngươi đã rất khá, đỡ được đòn đánh lén của Hắc Quái đỉnh phong đúng là có tài. Chỉ là tài này nếu đem ra so sánh thì vẫn chỉ là tiểu tài.

Mập Mạp nghe vậy thì cười khổ, hắn biết Nhất thành sẽ không an ủi hắn. Tên huynh đệ này chả bao giờ kiêng kỵ lúc nói chuyện mà. Được đánh giá là tiểu tài, Mập Mạp cảm thấy hơi không phục.

Nhất Thành cười hỏi:

- Không phục phải không?

Mập Mạp trầm mặc gật đầu.

Nhất Thành cười nói tiếp:

- Ngươi còn nhớ Như Như và Lưu Bá Nhân không?

Mập Mạp gật đầu.

- Ngươi có biết lúc ở Thiên Long Thành họ chỉ là một sao Thiên Cầm thượng cấp mà mỗi người bọn họ đều giết một quái Dị Hắc Quái đỉnh phong trong khi phải chịu áp lực tinh thần đến từ biến dị Tử Quái và hàng vạn Thi Quái.

Mập Mạp lắc đầu không biết, lúc đó hắn đang ở ngoài thành. Nhất Thành cũng không để ý nói tiếp:

- Ngươi bây giờ cũng là một sao Thiên Cầm thượng cấp nhưng lại bị một đám quái dị cấp thấp làm mất quá nhiều thời gian và pháp lực. Sau đó lại bị Hắc Quái đỉnh phong đánh trúng, ngươi nói xem, ngươi so với hai người họ như thế nào? Bọn họ có phải là thiên tài?

Mập Mạp trầm mặc gật đầu không nói. Hắn đúng cảm thấy mình không bằng hai người đó. Dưới áp lực như vậy lại có thể điên cuồng đến mất đánh chết hai Hắc Quái đỉnh phong đúng là thiên tài.

Nhất Thành lại dội cho Mập Mạp một gáo nước lạnh nói:

- Hai người đó không phải thiên tài.

Mập Mạp trợn mắt hỏi:

- Vậy mà không phải thiên tài?

Nhất Thành lắc đầu nói:

- Nếu là ta, ta chỉ cho bọn họ thuộc loại khá Pháp Sư mà thôi. Cùng đẳng cấp mà đánh đến mức thiếu chút nửa mất nửa cái mạng thì thiên tài cái gì? Vượt cấp đánh bại kẻ địch mới được gọi là thiên tài.

Mập Mạp lại không cho là đúng nói:

- Bọn họ được xếp vào bảng thiên tài ở lúc đó.

Nhất Thành lắc đầu nói:

- Ta không biết lúc đó sắp xếp thế nào nhưng ta không cho những người có mặt trên bảng đó là thiên tài. Ta nói một lần nữa, thiên tài chỉ có những pháp sư có thể vượt cấp chiến đấu.

Mập Mạp không hiểu nói:

- Ý của ngươi là gì?

Nhất Thành cười nói:

- Ý của ta là ngươi không phải là thiên tài. Ngươi được thư viện cân nhắc, ở cùng thế hệ được bọn họ gọi là thiên tài nhưng trong mắt những thiên tài thật sự, ngươi chỉ là pháp sư bình thường mà thôi. Vì thế, ngươi nên cố gắng hơn, tu luyện nhiều hơn, tìm con đường trở nên mạnh mẽ. Nếu không ngươi sẽ bị mọi người bỏ lại phía sau, cuối cùng sẽ chỉ dừng lại ở pháp sư bình thường mà thôi.

Nhất Thành thấy Mập Mạp trầm mặt thì nói tiếp:

- Huynh đệ, ta không phải chê bai ngươi nhưng ngươi đang ngồi chung bàn với người không bình thường nên ngươi không thể làm kẻ bình thường được. Ngươi nhìn Tiểu Tiểu, tuổi của hắn bao nhiêu mà đã ở Pháp Sư cấp năm Bắc Miện, ngang hàng với các lão sư trong thư viện. Cái đó là thiên tài, vì hắn lúc ở Nhân Phủ, có thể một mình cằm chân hai đến ba tên Dị Giáo đều là Pháp Sư cấp năm Bắc Miện. Ngươi nhìn qua Tống Tiểu Thư, cả ngày không nói gì nhưng nàng cùng đẳng cấp Pháp Sư với Tiểu Tiểu đấy. Tuổi của nàng còn nhỏ hơn Tiểu Tiểu, từ cách nàng di chuyển ta có thể chắc chắn nếu chiến đấu, nàng còn mạnh hơn Tiểu Tiểu một bật. Về phía Tông Thúc, hắn cùng lão viện trưởng một cấp bật. Lão đang mang mặt nạ ma pháp nên nhìn rất già nhưng thực ra lão nhỏ tuổi hơn viện trưởng rất nhiều, nhiều đến mức mà ngươi không thể tưởng tượng được. Ta chỉ cần nhìn qua hai người họ thì có thể biết thực lực của người ở Trung Đại Hoang Mạnh mẽ đến mức nào.

Nhất Thành nhấp một ngụm trà, mọi người trên bàn từ Tiểu Tiểu đến Tống Thúc đều trầm mặt. Bọn họ cảm thấy Nhất Thành đang muốn ám chỉ một điều gì đó cho Mập Mạp vì thế không muốn chen ngang.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio