Nhất Thành cười nói:
- Câu thứ nhất: Còn ai ngoài các ngươi ơ Biên Băng Thành?
Cả đám dị giáo không nói mà chỉ run lên. Nhất Thành cười lạnh, Hắc Hỏa xuất hiện, tay vỗ một phát lên đầu một tên dị giáo trong đám. Tên kia bắt đầu bị Hắc Hỏa nuốt chửng, hét lên trong đau đớn rồi biến mất. Nhất Thành phủi phủi tay nói:
- Ta hỏi lại lần nữa: Còn ai ngoài các ngươi ở Biên Băng Thành?
Một tên dị giáo lên kêu lên:
- Có, có thêm hai tên đường chủ nữa.
- Phật
Nhất Thành tiễn thêm một tên đi trong nhẹ nhàng. Trên người hắn bắt đầu xuất hiện hỏi câu cuối cùng,
- Câu cuối: Bọn chúng đến làm gì?
Đám dị giáo lần này run lên, không ai lên tiếng, Hắc Hỏa liền xuất hiện trên tay Nhất Thành thì một tên dị giáo quá mức sợ hãi nói lớn:
- Chúng ta không biết, đừng..đừng.., Thật sự không biết, chỉ có cấp bậc đường chủ mới biết tin tức này. Ta.. ta.. Chỉ nghe có bọn họ kích hoạt gì đó trong Biên Băng Thành.
Nhất Thành cười nhìn tên kia nói một chữ,
- Tốt
Sau đó thì hắn tiễn hết cả đám Dị Giáo người kia lên đường. Hắn không nhân từ với đám người này. Mỗi tên tặng một đao, kết thúc cuộc sống tà ác của chúng. Nhất Thành biết là tên hấp hối áo đen kia sẽ không tiết lộ gì nên hắn mới hỏi mấy tên lâu la Dị Giáo này xem có biết gì không. Không nghĩ đúng là tìm được chút tin tức.
Nhất Thành sau khi giải quyết xong thì quay lại nhìn mọi người. Phía sau, kẻ nhíu mày, người nhăn mặt, kẻ trầm ngâm, tất cả mỗi người đều có biểu hiện khác nhau, tất cả đều biểu hiện rất quái. Hắn cười nói:
- Mọi người sao vậy?
Tiểu Tiểu hơi lạnh mặt hỏi:
- Tiểu Sư Thúc Tổ, ngươi không sao chứ? Vừa rồi… thủ đoạn vừa rồi là sao?
Nhất Thành cười nói:
- Sao thế? Thủ đoạn vừa rồi rất ác độc phải không?
Tiểu Tiểu trầm mặc gật đầu.
- Vậy ngươi nói xem đám này đáng chết không? Bọn chúng bắt cô gái, luyện thành xác sống. cô gái kia phải chịu bao nhiêu đau đớn. Ngươi nói xem đau đớn cô gái kia và vừa rồi thì ai chịu nhiều đau đớn hơn.
Tiểu Tiểu lầm vào suy nghĩ nói,
- Nhưng…
Nhất Thành lắc đầu nói,
- Mỗi người có cách làm khác nhau. Đối với ta, nếu kẻ thù đã ác độc như vậy thì ta phải ác hơn chúng mới tiêu diệt được chúng. Tất nhiên ác với kẻ thù và bản thân mình chứ không phải người vô tội. Có thể các ngươi sẽ nghĩ những gì ta làm trái với chính đạo. Ha..ha..ha.. Để ta nói cho tiểu sư điệt biết, ta có đạo của ta. Vì thế ta đi chính là đạo của mình, ta không quan tâm đo của người khác.
Tống Tiểu Thư lắc đầu nói:
- Đó là định nghĩa của Ma Đạo.
Nhất Thành nhìn Tống Tiểu Thư cười hỏi:
- Không biết kẻ thù của nàng là ai? Nếu bọn chúng muốn truy giết người thân bạn bè của nàng! Lúc đó Nàng có kể bọn chúng là ma đạo hay chính đạo không? Không lẽ Tống Tiểu Thư tha cho bọn chúng vì chúng là người chính đạo? Vậy ai sẽ cứu người thân của nàng?
- Ta…
Tống Tiểu Thư lắp bắp không biết nên nói sao. Nhất Thành cười nói:
- Ta nói nhiều như vậy không phải vì muốn mọi người theo đạo của mình mà chỉ muốn mọi người hiểu đó là con người của ta. Chấp nhận được hay không thì ta không quan tâm lắm? Nếu mọi người cảm thấy ta quá ác độc thì tránh xa ra là được.
Nhất Thành cười nhìn Đa Tác nói:
- Chúng ta về thành thôi. Trong thành còn có Dị Giáo người, có khi lại đang loạn. Việc ở đây xem như kết thúc.
Nhất Thành quay người chuẩn bị rời đi thì nhớ ra cái gì, quay lại nói với Nữ Mắt Xanh Quái Dị đang đứng kia:
- Cám ơn ngươi đã giúp ta bắt tên kia. Giao dịch của chúng ta xem như kết thúc ở đây. Ngươi bây giờ tự do rồi, nhớ là con người cũng không tốt lành gì, đừng để bị lừa. Sau này có khó khăn gì thì đến tìm ta.
Nhất Thành nói xong thì hướng cửa động mà đi, phía sau Đa Tác liền đi theo.
Mấy người phía sau ngơ ngác nhìn bóng lưng thiếu niên kia. Nữ Mắt Xanh Quái Dị gật đầu một cái rồi cũng rời đi động này. Mọi người còn lại thấy nàng rời đi cũng không dám lên tiếng. Nàng quá mạnh so với đám lâu La tiểu tốt bọn hắn.
Tống Tiểu Thư lâm vào trầm mặc, suy nghĩ gì đó, cũng chưa rời bước. Tống Thúc liền nói,
- Cháu gái! Đang suy nghĩ những gì Nhất Thành nói sao?
Tống Tiểu Thư gật đầu. Tống Thúc cười nói:
- Đạo lý kia là đạo lý của hắn. Hắn không quan tâm người khác nghĩ gì về mình mà chỉ làm những gì cho là đúng. Một tháng quen biết với hắn, ta nhận ra một điều, đối với người thân bạn bè, hắn đối xử rất tốt. Đối với kẻ thù và bản thân lại rất ác độc. Nếu cháu gái cảm thấy hắn quá độc ác, chúng ta có thể rời đi ngay bây giờ?
Tống Tiểu Thư lâm vào suy nghĩ lần nữa nhưng bên cạnh Tiểu Tiểu đã thở ra một hơi, dẫn theo Bạch Nam đi theo Nhất Thành. Kiếm Thủ và Hoàng Dung mặt vẫn như thường rời đi cửa động. Hai người này là người Ma Đạo, bọn họ đối với thủ đoạn của Nhất Thành thì không thấy gì rung động cả, rất bình thường. Phải biết để có thể tu luyện đến cảnh giới này trong ma môn, trên tay bọn hắn nhiễm bao nhiêu máu đồng môn đây.