Sau một tháng ngày đường,
Nhất Thành đã trở về thư viện, sau khi đưa lệnh bài cho Tả Môn Thần và Hữu Môn Thần, Nhất Thành và Đa Tác đi vào cửa chính thư viện. Nhất Thành dừng bước đứng sững sờ tại chỗ. Bên trái cánh cổng vẫn đang nằm rất nhiều đệ tử, lần này nhiều hơn mọi lần rất nhiều, người người hối hả chạy lui tới. Những người nằm đều bị thương rất nặng, nhiều tên tay chân đã mất, máu còn chảy xối xả. Nhưng tiếng khóc, tiếng oán thán, các pháp sư hối hả chạy xuôi chạy ngược.
Mọi người thấy hắn thì tất cả dừng lại, chắp tay hô lớn:
- Tiểu Sư Thúc Tổ
Nhất Thành thấy thế gật đầu nói:
- Được rồi, nhanh chóng cứu chữa người bị thương. Ngươi bị thương đều từ Băng Quốc mang về?
Mọi người vội vàng làm việc của mình. Một nữ lão sư nhanh chóng trả lời hắn, lão sư này hình như là trị liệu sư:
- Đúng vậy, tiểu Sư Thúc Tổ. Thật sự số đệ tử mất mạng và bị thương rất nhiều, lần này sợ rằng thư viện tổn thất rất nhiều người.
Nhất Thành cười nói:
- Cái này không gọi là tổn thất mà là thanh tẩy. Người làm việc của mình đi.
Nữ lão sư kia sửng sốt khi nghe thế, đứng sững tài chỗ. Bóng lưng Nhất Thành đã đi xa, nữ lão sư kia mới rùng mình tỉnh lại. Trong lòng lẩm bẩm, - Đúng là thanh tẩy.
Nhất Thành đi đến chính điện, lúc hắn về đến thư viện thì có vẻ Viện trưởng đã biết, nên lão đã chờ hắn ở Huyết Nguyệt Điện. Nhất Thành vào trong điện thì đến trước viện trưởng cười nói:
- Chào viện trưởng, người vẫn khỏe chứ?
Viện trưởng mặt mày nhăn nhó, lão hình như gặp được việc gì khó nhưng thấy Nhất Thành chào hỏi liền cười nói:
- Ta vẫn tốt, chỉ là thật sự quá nhiều việc.
Lão vừa nói xong thì nhìn phía sau Nhất Thành, thấy Đa Tác thì nhíu chặt lông mày. Nhất Thành thấy thế liền hiểu ý giới thiệu:
- À, đây là Đa Thúc, quản gia của ta từ hôm nay.
Đa Tác cười chào hỏi Viện Trưởng. Viện trưởng cũng vội vàng đứng dậy chào hỏi. Lão có thể nhận ra tu vi của người này nên cũng không thể vô cớ đắc tội. Lão cũng hơi giật mình khi biết đây là quản gia của Nhật Thành, thật sự là cực kỳ bất ngờ. Với lại một người có tu vi như vậy lại đồng ý làm quản gia của Nhất Thành thì rất khó hiểu.
Cả ba ngồi xuống bắt đầu nói chuyện,
Nhất Thành chưa nói gì thì Viện Trưởng đã lên tiếng trước:
- Đổ Tư lão sư đã truyền tin cho ta biết chuyện ở Biên Băng Thành. Không nghĩ đến nơi đó lại xảy ra chuyện lớn đến như vậy. Thậm chí cấp đường chủ của Di Giáo cũng hiện thân. Bọn chúng thật điên cuồng lại dám luyện quái dị gần thành trấn như vậy. Ta cũng nghe nói Tiểu Sư Thúc Tổ có mời một vị khách khanh, cuối cùng thì không được vì ….
Lão như lâm vào khó sử định nói gì đó nhưng không phát nên lời. Người trước mặt lão dù là nhỏ tuổi nhưng thân phận lại cao hơn lão nếu răng dạy hay chỉ bảo thì thật không tốt lắm.
Nhất Thành cười nói,
- Vì thủ đoạn ta quá ác độc khi tra khảo đám Dị Giáo kia, thả đi biến dị quái dị được luyện thành. Viện Trưởng muốn nói vậy phải không?
Viện trưởng cười khổ gật đầu, Nhất Thành cười nói:
- Ha..ha..ha Ta là người như vậy, đám Dị Giáo dùng thiếu nữ luyện sống bọn họ thành quái dị. thiếu nữ kia phải chịu đau đớn đến mức độ nào, có thể không ai hiểu được.
Viện Trưởng vẫn cười khổ nói:
- Nhưng….
Nhất Thành cắt lời lão:
- Ta nói vậy không phải là vì muốn che giấu thủ đoạn độc ác của mình mà chỉ muốn cho viện trưởng hiểu hơn về ta mà thôi. Con người ta rất đơn giản, ngươi cho ta một bát cơm, ta sẽ trả ngươi hai bát cơm. Ngươi là kẻ thù, thủ đoạn độc ác, ngươi giết một người bên ta, ta giết mười người của ngươi. Ngươi tra tấn người khác, ta sẽ dùng thủ đoạn độc ác nhất để ngươi hiểu sợ hãi cùng đau đớn là thế nào. ‘Nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân.’ Ngươi hôm nay tha bọn chúng một mạng, ngày sau không chừng người thân bạn bè của ngươi sẽ gặp họa.
Viện trưởng lâm vào trầm mặt, lão thật sự chưa bao giờ nghĩ vị Tiểu Sư Thúc Tổ này lại nói như vậy. Lão chỉ sợ vị Tiểu Sư Thúc Tổ này tâm lý bị dị dạng vì ảnh hưởng của sát khí và nhân tính nhưng không phải, có lẽ lão vẫn chưa hiểu được hết vị Tiểu Sư Thúc Tổ này.
Đa Tác cũng khá là kinh ngạc, hắn theo Nhất Thành cũng được gần ba tháng rồi. Cũng trải qua vài chuyện với vị công tử mới nhận này, nhưng hắn cứ nghĩ tâm tính người này còn trẻ vì thế mà có nhiều chuyện chưa hiểu hết, hành động ác độc một chút cũng không có gì lạ. Thì ra hắn giờ mới hiểu công tử này không đơn giản, suy nghĩ và tính toán còn sâu xa đến như vậy.
Nhất Thành nói tiếp:
- Mập Mạp là huynh đệ của ta, dù ta quen hắn và tiếp xúc không lâu nhưng áp lực gia tộc hắn phải chịu mấy tháng qua không nhỏ. Nếu hôm đó không có ta ở đó, sợ gia tộc hắn một người cũng không thoát. Phải biết trong đó có phụ nữ trẻ em và người già, đám dị giáo sẽ tha cho bọn họ sao? Nếu hôm đó ta không diệt hết bọn họ, tất sẽ mang họa cho cả Biên Băng Thành. Thủ đoạn ta độc ác vì ta muốn tìm hiểu tin tức liên quan đến Dị Giáo, chỉ tiếc là chỉ biết có thêm hai vị đường chủ đến Biên Băng Thành nhưng lại không truy tra ra được tung tích.
- Còn về nữ quái dị kia? Viện Trưởng có tin nàng có giữ lại một chút linh hồn con người không?
Viện Trưởng trầm mặc suy nghĩ về những điều Nhất Thành vừa nói. Đúng vậy, làm sao lão không hiểu những điều này được. Lão người ở địa vị này, từng vì muốn bảo vệ thư viện, lão ra tay cũng rất độc, như vậy mới khiếp sợ kẻ địch. Lão chỉ sợ tâm tính Nhất Thành biến dạng nhưng có vẻ lão đã lo xa. Sau một lúc suy nghĩ thì lão cũng lên tiếng:
- Ta tin, phải biết quái dị cấp cao rất có linh tính, nhưng giữ được một chút linh hồn và nghe hiểu được con người thì thật sự chưa thấy bao giờ. Có thể đây là một loại quái dị mới.
Nhất Thành cười nói:
- Nữ quái dị kia giữ được một chút linh hồn của con người, nghe hiểu tiếng của ta, nàng đã giúp ta diệt tên đường chủ dị giáo kia. Nàng đã hứa sẽ không làm hại con người trừ khi gặp những tên không có mắt muốn lợi dụng nàng.