Nhất thời hắc khí cuồn cuộn bốc lên một lần nữa trong Huyết Nguyệt Thành, cuốn về phía Bá Đao, ép lão dừng lại.
Mà đối với việc này Bá Đao cũng không thể làm gì khác nữa đành dừng thân hình, nghênh đón đám người mới xuất hiện.
“Uỳnh Uỳnh!”
Ngay lúc đó, ma ảnh của ma thần đã xuất hiện trước màn sáng, đạo hắc quang đầu tiên va chạm lên màn sáng do các thân ảnh thần bí trên không xuất thủ, nhấc lên rung động và cuồng bạo, phát ra tiếng uỳnh uỳnh khiên thiên địa run rẩy, nhưng cũng không thể đánh nát được màn sáng mỏng do mấy vị kia tao ra, ngược lại hắc quang dần dần bị hao mòn hết.
"Nếu bản thần khôi phục thực lực lúc trước, một phát liền có thể đánh nát, nhưng hôm nay mà nói thì cũng đành phải tiêu hao một ít pháp nguyên rồi".
Ma thần ánh mắt không chút dao động, càng lúc càng trở nên lạnh lùng và đáng sợ nhìn chằm chằm màn ánh sáng mỏng manh cuối cùng ngăn cản phía trước, thản nhiên nói.
Thanh âm vừa dứt, chỉ thấy trên thân thể của ma ảnh vạn trượng kia, chợt có từng sợi hắc khí thực chất thoát ra, cuối cùng ngưng kết phía trước, biến thành một hắc trảo màu đen to chừng nắm tay bình thường.
Hắc trảo này tuy cũng không chút bắt mắt, nhưng khi nó vừa hình thành, liền có một cỗ dao động mãnh liệt mang tính hủy diệt cực kỳ kinh khủng tản ra bốn phía.
Mà sau khi ngưng kết ra hắc trảo màu đen này, ma ảnh của ma thần vốn là cao lớn vạn trượng, lai rút nhỏ hơn phân nửa, hắc khí trên Ma Thần Kén cũng mờ nhạt hơn nhiều, hiển nhiên đã tiêu hao rất nhiều pháp lực.
"Đi"
Ma ảnh hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hư không, quát khẻ một tiếng, hắc trảo hàm chứa sức mạnh hủy diệt chậm rãi bay ra, nhẹ nhàng chộp vào màng ánh sáng mỏng manh.
Ngay khi tiếp xúc trong khoảnh khắc, cũng không có phát ra âm va chạm mãnh liệt nào vang lên, thế nhưng trong hắc trảo màu đen lại khuếch tán ra từng vòng gợn sóng màu đen kịt, hơn nữa có mùi hôi thối của sự tà ác tới cực hạn...
Từng cơn gợn sóng tựa như sóng biển mang theo một cỗ pháp lực thần bí, nơi nó khuếch tán đến, chỉ thấy tấm màng ánh sáng lúc trước ma thần hư ảnh công kích không thể suy chuyển, lúc này lại chợt bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Rung động càng mạnh, màng ánh sáng càng trở nên mỏng manh hơn, nhạt dần đi.
Hắc trảo màu đen hiển nhiên cũng đang nhanh chóng nhạt dần đi, nó cũng bị tiêu hao rất lớn, thể tích hắc trảo nhanh chóng thu nhỏ lại, mà khi nó thu nhỏ chừng bằng ngón tay, màng ánh sáng mỏng kia rốt cục chậm rãi xuất hiện vết nứt, bắt đầu vỡ vụn, sau đó biến thành một cái lỗ hổng.
Nhìn cái lỗ hổng trên không, ngoài đám người Dị Giáo, vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên trắng bệch.
Ma thần hư ảnh nhìn lỗ hổng, ánh mắt đang lãnh đạm cuối cùng cũng xuất hiện gợn sóng, sau đó hắn xoay người nhìn xuống Huyết Nguyệt Thành, rồi ánh mắt chuyển đi nhìn khắp thiên địa, giọng nhàn nhạt nói:
"Hoả Thần, vạn năm trước, ngươi dốc hết sinh mạng của chư thần ở Đại Hoang tiêu diệt bản thần, nhưng lần này, thế giới này còn ai có thể cứu? Lúc đầu ta đã từng nói, Đại Hoang này, là của ta..."
Thanh âm ma ảnh vừa dứt, hắn cũng không chừng chờ nữa, thân hình vũ động, kéo theo cuồn cuộn hắc khí từ trong lỗ hổng vừa vở ra kia tràn ra ngoài, lúc trước hắc khí chỉ bao quanh trong Huyết Nguyệt Thành, trong nháy mắt, hắc khí như không còn bị áp chế nữa, cuồn cuộn mênh mông lan tràn ra tứ phía trong thiên địa.
Cũng vào giờ khắc này, tất cả sinh linh trên Đại Hoang đều cảm thấy một luồng sợ hãi run rẩy xông lên đỉnh đầu, tất cả đều rùng mình một cái rồi biến thành run rẩy.
Ma Thần Kén được ma ảnh kéo theo, vỡ.
Giờ khắc này, Ma Thần xuất thế.
Hắc khí cuồn cuộn tràn ngập thế gian, trong khoảnh khắc này, vô số sinh linh Đại Hoang đều ngẩng đầu lên, sắc mặt kinh hoàng nhìn về phía hướng Huyết Nguyệt Thành, mặc dù một số người trong bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại có thể mơ hồ cảm giác được, dường như có một lường ý chí hủy diệt đang bao trùm trong thiên địa.
Cái cảm giác này, khiến bọn họ thấy thật sự sợ hãi từ tận đáy lòng.
Trong Huyết Nguyệt Thành,
Nhất Thành sắc mặt trắng bệch nhìn hắc khí tràn ngập ngoài hư không, giờ phút này, cho dù là thành phẩm như hắn, sống hai thế, dùng mắt thứ ba xem mọi việc nhưng sắc mặt lúc này cực kỳ nghiêm trọng, trong mắt hiện lên vẻ bất an rõ ràng.
Ma thần hoàn toàn sống lại, mà muốn tiêu diệt hắn lần nữa, đúng là khó như lên trời.
Cái này đối với vô số sinh linh Đại Hoang mà nói, không nghi ngờ gì nữa đây chính là tai ương diệt thế.
Khi Ma Thần sống lại, đám người Dị Giáo trước tiên lui lại, căn bản không để ý tới Bá Thiên và hai người minh chủ chính ma nữa, từng đạo ma ảnh phóng lên trời nguy nga đứng trước ma thần vừa xuất thế, sau đó cực kỳ cung kính quỳ sát xuống.
"Cung nghênh Diệt Thế Thần sống lại!"
Đối mặt với ma thần, cho dù là Dị Thiên, thậm chí mấy tên vừa xuất hiện kia có một số mạnh hơn Dị Thiên cũng cực kỳ cung kính, quỳ rạp trước thân ảnh của hắn, không có chút kiệt ngạo, thay vào đó là sợ hãi và tôn sùng từ sâu trong nội tâm bọn họ. Đây chính là thần của bọn họ, Diệt Thế Thần, vị thần mà Dị Giáo bọn hắn cung phụng mấy vạn năm qua.
Cũng không phía từ nơi nào xuất hiện, bên trong hư không, hắc khí liên miên vô tận, càng có vô số ma ảnh quỳ xuống, đồng thời phát ra thanh âm cuồng nhiệt mà đầy vẻ kính sợ:
"Cung nghênh Diệt Thế Thần sống lại!"
Thanh âm hùng hồn vang vọng thiên địa, khiến Nhất Thành bên dưới sắc mặt từ kinh hãi trở thành hoàn toàn âm trầm, hắn nhìn ma uy cường thịnh trên trời kia, trong lòng cũng khẽ run.
Vù!
Có mấy đạo quang ảnh từ trên hư không vọt tới, đáp xuống bên cạnh Bá Đao, thêm vào đó là một loạt các cường giả đỉnh phong không biết từ đâu tới cũng xuất hiện, đáp xuống trung tâm Huyết Nguyệt Thành.
"Bá Đao, các ngươi sao làm gì vậy, sao lại để Diệt Thế Thần sông lại". Thanh âm tức giận của một vị pháp sư vang lên như sấm sét, con ngươi như biến thành đao kiếm nổi giận đùng đùng nhìn Bá Đao.”