Trước Y quán,
-Nhanh cứu người! Y sư đâu? Y sư đâu?
Lúc này y quán loạn thành một đoàn, một đoàn người la hét.
Người đi đường chỉ chỉ chỏ chỏ nói vọng vào, nhìn thì rất rối loạn.
Nhóm người la hét cứu người trước cửa y quán có tất cả người.
Nhưng lúc này có người đang nằm trên cáng cứu thương.
Hai nam, một nữ.
Hai nam bị thương khá nặng, một người bị một cây tiễn đâm xuyên qua phần bụng trái.
Một người khác trên tay lại có một vết thương lớn, máu đang chảy ồ ạt nhưng máu lại có màu đen.
Nữ là một cô gái khoảng mười tám tuổi, khuôn mặt bị một cái khăn che lại nhưng chỉ nhìn sơ qua thôi cũng rõ là một mỹ nhân.
Nhìn sơ qua nhóm người thì cũng nhận ra là người có quyền có thế.
Đặc biệt nữ nhân trên cáng kia, áo quần sang trọng, được năm người đang đứng bảo vệ rất kỷ.
Năm người đang đứng thì mặc đồng phục tương tự như hai nam tử nằm dưới đất.
Năm người này gồm hai nữ ba nam.
Dù miệng hô hoán y sư nhưng tay bọn họ vẫn nắm chặt vũ khí, cảnh giác nhìn tứ phía.
-Két
Cửa của y quán mở ra, Thiên Nhi thò đầu ra nhìn đám người trước mắt.
Thấy bọn họ trong tay có vũ khí, trên người áo quần rách nát, dính rất nhiều máu, nàng có chút sợ hãi, giọng run run nói.
-Gia Gia ta không có nhà! Các ngươi rời đi đi…
Thấy mở cửa là một cô bé, năm người kia cũng hơi thả lỏng.
Một nữ nhân trong nhóm năm người cố tỏ ra thân thiết nhất nói.
-Cô bé, chúng ta có người bị thương.
Ngươi cho chúng ta vào trong, mời y sư cứu chữa được không?
-Các ngươi là ai… Trong y quán chỉ có ta và ca ca, không ai..
Thiến Nhi chưa nói xong thì cuối đường xuất hiện một nhóm người đi đến.
Bọn họ cũng võ trang đầy đủ, mặt một bộ áo khoác màu xanh xẩm, tay trái đeo băng màu đen.
Những người này được gọi là Những Kẻ Gác Đêm, nhiệm vụ chính là tuần tra quanh thôn.
Người dẫn đầu Những Kẻ Gác Đêm dừng lại trước nhóm tám người.
-Các ngươi là ai? Sao lại làm loạn ở đây?
-Chúng ta đến từ Hội Thiên Huyền, tiểu thư là học viên của học viện phép thuật.
Nàng bị phục kích trên đường, các ngươi nhanh chóng thông báo người nắm quyền để lo liệu việc này.
Nếu không … hậu quả, các ngươi tự gánh chịu lấy.
Hai chữ Thiên Huyền và bốn chữ Học Viện phép thuật vừa ra thì khiến đám người Những Kẻ Gác Đêm biến sắc.
Dưới mệnh lệnh, một người trong đám Những Kẻ Gác Đêm dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Có vẻ như rất gấp để thông báo chuyện này.
Năm người của Thiên Huyền cũng không thèm nhìn đến Những Kẻ Gác Đêm.
Cô nương lúc nãy lại nhìn về phía Thiên Nhi nói.
-Cô bé, tỷ là Huyền Dĩnh, có thể cho bọn tỷ tiến vào trong không? Chúng ta cần gặp y sư.
Huyễn Dĩnh cố gắng nở nụ cười, tỏ ra thân thiên nhất có thể nhưng nàng đang nắm một thanh kiếm.
Trên mặt lại có bùn đất và một chút máu khiến nàng nhìn dữ tợn chứ không chút thân thiện nào.
-Gia Gia …
Thiên Nhi như muốn khóc, nàng lắp bắp không thốt ra lời vì sợ hãi.
Huyễn Dĩnh thấy Thiên Nhi sắp khóc thi luốn cuốn không thôi.
Nhưng trong lòng nàng rất gấp, tiểu thư của nàng bị thương trên đường đi, không hiểu sống chết.
Hai huynh đệ bị thương rất nặng, nếu không kịp cằm máu thì sợ rằng sẽ nguy hiểm tính mạng.
Nàng từng muốn tìm kiếm y quán khác nhưng nơi này quá hẻo lánh, không có quá nhiều y quán ở thôn này, mấy y quán nàng đi qua đều là y quán bình thường.
Đây là y quán duy nhất trị vết thương phép thuật mà nàng có thể tìm thấy ở đây.
Thủ lĩnh Những Kẻ Gác Đêm quan sát thì phát hiện ba người dưới đất bị thương rất nặng, đang trong tình trạng nguy hiểm.
Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ lo lắng rõ rệt.
Hắn tiến lên nói.
-Tiểu cô nương, Nhạc y sư ở đâu?
Thiên Nhi hai mắt rơm rớm nước mắt nhìn người lên tiếng.
Nàng nhận ra người này, từng bị thương, được gia gia nàng trị liệu.
Người này gọi là Bất Dục.
-Gia Gia đang ở…
-Thiên Nhi, chuyện gì thế? Sao lại khóc? Ai ức hiếp muôi? Mới sáng sớm đã ồn ào đến vậy rồi? Có tên nào đui mù đến đập phá y quán sao?
Một giọng nói mang theo sự lười nhác vang lên từ bên trong y quán.
Khuôn mặt mọi người giờ đây đều trở nên vặn vẹo, ngươi nghĩ đây là võ quán hay sao mà đến đập phá quán.
Thiên Nhi nghe thấy giọng nói từ phía sau thì như vớ được cọng rơm cứu mạng.
-Ca Ca cứu ta.
Như nghe được Thiên Nhi kêu cứu, giọng nói kia từ lười nhát bỗng nhiên chuyển sang lạnh lùng.
-Kẻ nào mắt mù lại dám đụng đến em gái ta.
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong y quán khiến cả đám người bên ngoài đều biến sắc.
Bọn hắn cảm nhận được một loại lạnh lẽo phát ra từ sâu trong tâm hồn.
Y quán bên trong hơi tối, giờ đây như biến thành một con quái thú đang há mồm chờ đợi bọn hắn bước vào.
Huyền Dĩnh cùng Bất Dịch giật mình bước lùi một bước.
Huyễn Dĩnh nắm chặt thanh kiếm trong tay, bên cạnh Bất Dịch cũng rút ra vũ khí, là một khẩu súng ngắn màu đen.
Trên khẩu súng là một loạt các loại hoa văn kỳ quái, chúng sáng lên liên tục.
Cả hai như gặt kẻ địch, đều nhìn chầm chầm vào sau trong y quán.
Một thanh niên với cái đầu trọc sáng bóng xuất hiện trong mắt mọi người.
Thanh niên này hai mắt đen nháy sáng rực đang nhìn chầm chầm mọi người bên ngoài y quán.
-Ca Ca, là bệnh nhân nhưng gia gia không nhà.
Thiên Nhi thấy Hướng Thiên thì vui mừng chạy đến, cũng không để ý đám người bên ngoài, chạy vào kéo tay Hướng Thiên hướng đến cửa y quán.
Hướng Thiên thấy Thiên Nhi không sao thì cũng thở phào.
Sau đó, nhìn quanh một lượt, rồi nhìn ba người nằm dưới đất.
Hắn như hiểu ra mọi chuyện, nói.
-Các ngươi vào đi.