-Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?
Hướng Thiên bỗng nhiên hỏi vào khiến cả hai sửng sờ.
Trong phòng khách, bây giờ chỉ có bốn người, gia gia hắn, Lực Tôn và huynh muội hắn.
Dĩnh và hai người của Kẻ Hành Quyết đã tuần tra quanh y quán, phòng vệ đám Sào Quỷ tấn công lần nữa.
Cả hai đều nhìn về Hướng Thiên, có vẻ như hiểu lại như không hiểu ý câu hỏi của hắn.
-Thật ra câu hỏi này dành cho gia gia.
Bây giờ chúng ta đã bị kéo vào chuyện này, gia gia phá vỡ kế hoạch của đám Sào Quỷ.
Chắc chắn bọn chúng sẽ không để yên cho y quán.
Vậy Gia Gia định tính sao?
Nhạc Phong nhướng mày nhìn hắn, sau đó hai hàng lông mày nhíu chặt.
Lão vừa nãy đã đánh giá quá thấp chuyện này.
Bây giờ nghe cháu mình hỏi đến mới nhận ra điều quan trọng này.
Lão phá kế hoạch bọn chúng, đám Sào Quỷ chắc chắn sẽ không để yên cho bọn hắn.
Lực Tôn thấy lão đang trầm mặt thì liền hỏi.
-Các vị có thể đi cùng chúng tôi.
Tôi đang định chờ tiểu thư tỉnh dậy liền rời đi.
Thật ra tiểu thư là học viên của học viện phép thuật.
Lần này vì việc của cha mình nên phải trở lại Huyền Thiên.
Bây giờ chúng ta đang trở về học viện.
Lực Tôn nhìn qua Huyền Thiên lại nói tiếp.
-Vị tiểu huynh đệ này tuổi rồi phải không? Sắp đến lúc thức tĩnh.
Có khi chúng ta có thể giúp đỡ một chút trong việc nhập học học viện phép thuật.
Dù là không vào được, với thân phận ma y sư của lão.
Tiểu Thư sẽ dễ dàng sắp xếp cho mấy vị một cuộc sống tốt.
Nhạc Phong nghe thế thì lâm vào trầm mặt, sau đó thì lại có chút do dự.
Lão thật sự muốn đi, rời khỏi nơi này, vì ở lại sẽ rất phiền phức.
Có điều, lão lại có lo lắng khác, lựa chọn trốn tránh trong thôn này cũng là có lý do cả, chứ không như lão nói là dưỡng lão.
Tôn Lực tất nhiên nhận ra điều này, dù sao thì một ma y sư, nếu dưỡng lão cũng không cần ở một cái thôn rách nát.
Nhưng hắn tin tưởng, với sức ảnh hưởng của hắn và tiểu thư, dù có chuyện gì, hắn cũng có thể sắp xếp được cho ba người này.
-Gia gia, ta biết người có nỗi lo nhưng rời đi thôi.
Hướng Thiên nhìn gia gia cười nói.
Với năng lực của lão lại trốn ở một nơi này, chắc chắn có nỗi khổ gì đó, có thể vì chính bản thân lão hoặc là vì huynh muội hắn.
-Haizz, tên nhóc ngươi sau khi bị thương thì sắc sảo hơn rất nhiều đấy.
Đi thôi! Đi thôi! Đã gần năm rồi, chắc cũng không sao.
-Gia gia quá lo xa rồi.
Chúng ta chỉ rời đi, cũng đâu phải là trở thành người nổi tiếng.
Nhiều lắm thì lại kiếm một chỗ ít người sống tiếp.
Hướng Thiên nhìn lão cười.
Đúng thế, bọn hắn đi tìm chổ đặt chân mới chứ cũng không có gì đặc biệt, cần gì phải quá lo lắng.
-Được rồi! Chúng ta sẽ đi cùng bọn họ.
…
-Cạch,...Cạch,..Cạch
Một đoàn xe đang tiến về phía trước,
Hướng Thiên, Thiên Nhi và Nhạc Phong đang ở trong một chiếc xe ngựa.
Nói là xe ngựa thật ra loài động vật kéo xe lại nhìn rất giống bò nhưng to lớn hơn, cực kỳ cơ bắp.
Nó có tên Mộng Hư, loài động vật ăn cỏ rất hiền lạnh nhưng lại có sức kéo rất mạnh.
-Gia Gia, chúng ta đang đi đâu?
Nhạc Phong nhìn hắn nói.
-Để ta giới thiệu quanh đây địa hình.
Thôn chúng ta cách thành Hương Sơn khoảng hai ngày đường.
Hương Sơn thành là một thành lớn của đế quốc Huyền Vũ.
Huyền Vũ gồm có tứ thành lớn Hương Sơn Thành, Huyền Vũ Thành, Huyền Thiên Thành và Hắc Ma Thành.
Mỗi thành đều có hàng vạn người.
Lão dừng lại một chút rồi nói tiếp.
-Chúng ta mục tiêu là Học viện Vũ Thiên phép thuật.
Học viện dạy phép thuật duy nhất ở Huyền Vũ đế quốc.
Trường học này không nằm trong thành lớn mà là cách Huyền Vũ Thành khá xa, sát biên giới của Huyền Vũ đế quốc.
Lão nhìn Hướng Thiên một chút rồi nói,
-Có điều chúng ta cũng không tiến thẳng đến Học viện Vũ Thiên phép thuật mà dừng lại bên ngoài Hương Sơn Thành, chờ học viện cử người đến khảo hạch.
Hướng Thiên, gia gia thật ra không muốn hai đứa học phép thuật.
Nhưng nếu gia gia ngăn cản thì quá độc đoán với hai đứa, vì thế mà gia gia muốn hai đứa tự mình quyết định.
Thiên Nhi còn nhỏ, gia gia không nhắc đến.
Hướng Thiên, cháu thật sự muốn thức tĩnh và học phép thuật sao?
Nhạc Phong nghiêm túc nhìn hắn hỏi.
-Gia gia, cháu muốn học phép thuật, cháu muốn trở nên mạnh mẽ.
Hướng Thiên thấy gia gia mình nghiêm túc thì ngồi thẳng lên nhìn lão cười nói.
-Uh, vậy hôm đó ta sẽ mang cháu đến tham gia khảo hạch thức tỉnh phép thuật.
Sau khi thức tỉnh, dù không được học viện nhận vào, ta cũng sẽ nói rõ vì sao ta lại không muốn cháu đi vào con đường này.
Hướng Thiên gật đầu nhìn gia gia mình.
Trên khuôn mặt lão khi nhắc đến chuyện này thì hiện lên vẽ đau buồn và thương tiếc.
Trong lòng hắn rất hiếu kỳ nhưng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, rồi sẽ tới lúc hắn biết rõ thân thế kiếp này của mình.
Thiên Nhi bên cạnh nãy giờ lại không chú ý hai người bọn hắn nói chuyện mà mắt nhìn chầm chầm ngoài cửa xe.
Bên ngoài, phong cảnh thật sự rất đẹp.
Bầu trời thế giới này hầu như ít thấy ánh mặt trời, lúc nào cũng mây mù, thậm chí thường xuyên có mưa bay, rất phù hợp với một thế giới phép thuật.
Thực vật của thế giới này rất phát triển, cổ thụ to lớn xuất hiện hai bên đường, dây leo chằng chịt quấn quanh, bao phủ hai bên đường.
Mà điều khiến Thiên Nhi chú ý nhất không phải cảnh đẹp mà là dưới chân đám người Kẻ Hành Pháp.
Dưới chân mỗi người đều là một tấm ván trượt, không bánh, nổi lơ lửng trên không.
Bọn họ đã bay theo đoàn xe cả ngày đường.
Đây là phương tiện di chuyển chính của các phù thủy ở thế giới này.
Nghe nói, người phát minh ra ván trượt là do bị ngã từ chổi bay.