Trong nghĩa trang,
Một ngọn đèn heo hắt đang lắc lư, một bóng hình nhỏ đang chậm rãi di chuyển xuyên qua các ngôi mộ.
-Tiếng gọi kia lại dừng.
Hướng Thiên vừa đi vừa lẩm bẩm.
Từ lúc hắn đặc chân vào nghĩa trang, tiếng gọi kia càng lúc càng lớn.
Giống như đang chỉ đường cho hắn vậy.
Có điều, Hướng Thiên vừa bước chân vào nghĩa trang thì biết mình đã làm ra một quyết định ngu xuẩn.
Từ lúc vào đây, hắn luôn có cảm giác như có vô số ánh mắt đang nhìn hắn.
Cảm giác như mỗi hành động mỗi bước đi của hắn đều bị theo dõi.
Hướng Thiên nhíu mày, bước từng bước nhỏ tiến vào sâu trong nghĩa trang.
Mỗi lần xuyên qua một ngôi mộ, hắn đều cảm thấy âm khí trên chúng hơi chập chờn không ổn định.
Hắn cảm nhận mùi vị của sự sợ hãi lơ lửng trong không khí.
Nói thật nếu quyết định lần nữa, hắn sẽ không ngu ngốc quyết định nữa đêm tiến vào nghĩa trang.
Đặc biệt ở một thế giới ma quỷ hoành hành.
Có thể nói hắn tài cao gan lớn, điều gì cũng không sợ mới làm ra quyết định ngu ngốc như vậy.
Một mình một bóng, tiếng bước chân của hắn vẫn đều đều vang vọng.
Ánh sáng le lói của ngọn đèn cũng chỉ đủ để chiếu rõ mỗi bước chân của hắn.
Hướng Thiên như một bóng ma, lửng thửng một mình lang thang trong nghĩa trang.
Hướng Thiên không biết mình đã đi bao lâu, cảm thấy rất mệt mỏi, chuẩn bị từ bỏ về ngủ.
Đúng lúc này, một ánh sáng lóe lên ở phía trước mặt.
Hướng Thiên thấy ánh sáng thì vui mừng, biết rằng mình tìm được rồi.
-Má nó chứ, đi lâu như vậy mới tìm thấy.
Không biết giọng nói kia là người hay quỷ.
Nếu quỷ thì phải chém chục đao mới hả giận.
Hướng Thiên chậm rãi tiến về phía trước, đến gần nơi ánh sáng phát ra.
-Một quả trứng?
Hắn vừa đến nơi thì nhìn thấy một cái hố khá lớn, ở giữa hố, thứ phát ra ánh sáng là một quả cầu hình tròn, nhìn giống như quả trứng.
Nhưng có vẻ như nó đang gặp rắc rối vì có một loại chất nhầy màu đen nhìn rất nguy hiểm đang bám vào quả trứng.
Cả hố to đều là chất nhầy đen, chúng đang ngọ nguậy, nhìn rất tởm.
Hướng Thiên nhíu mày, chất màu đen này hắn không nhận ra nhưng có thể cảm nhận được nguy hiểm từ nó.
-Phát hiện trọng thương Quỷ Thần.
Ký chủ cẩn thận.
Quỷ Thần, là cấp bậc thần sao? Có vẻ như là bị trọng thương rất nặng, thân thể đã biến mất chỉ còn một đám chất nhầy.
Hướng Thiên vội vàng lùi lại, nếu bị dính vào chắc chắn sẽ không tốt.
Hắn bây giờ không phải là thần, cũng chỉ là một người thường, không cẩn thận sẽ bỏ mạng.
Hướng Thiên chậm rãi đến gần, cẩn thận từng bước chân nhỏ, đến rìa mép hố, hắn tập trung quan sát thứ bên trong.
-Tiểu Tử, là người sao?
Hướng Thiên nhướng mày khi nghe thấy giọng nói đã gọi hắn cả một đêm này.
-Ngươi là ai? Có biết nửa đêm gọi người không cho họ ngủ là rất thất đức không hả?
Hình như bị sốc vì phản ứng của Hướng Thiên, giọng nói kia lâm vào im lặng cả nửa ngày.
-Tiểu tử, ta đang ở trong quả trứng.
Ta cảm nhận được một linh hồn mạnh mẽ ở gần nên liên tục kêu gọi trợ giúp.
Cứ nghỉ là một cường giả, không nghĩ đến là một tiểu tử chưa thức tỉnh.
Hướng Thiên hơi giật mình, lão già này lại có thể cảm ứng được linh hồn của hắn, dù ở đây cách y quán khá là xa.
-Lão già, có vẻ ngươi đang gặp rắc rối thì phải.
Đám chất nhầy kia nhìn thật ghê tởm.
Bị nó bám vào chắc chắn cảm giác sẽ không tốt chút nào.
-Người thấy rồi đấy! Ta đúng là đang gặp rắc rối.
Thứ chất nhầy đen này là một tên Quỷ Thần bị ta đánh tan thân thể.
Ta cũng bị thương rất nặng, kết quả phải dùng bí pháp để giữ mạng.
Năng lượng phép thuật của ta đang suy kiệt, sinh mệnh cũng bị lùi lại.
Giọng nói vang vọng trong đầu Hướng Thiên lần nữa.
Có vẻ lão đã gặp rắc rối rất lớn, cứ thế này chỉ cần một lúc nữa, quả trứng bị chất nhày nuốt trọn.
-Ta có thể giúp gì cho lão sao?
-Haizz, nếu ngươi là một cường giả, có thể làm chút ít giúp ta thoát khỏi đây.
Nhưng ngươi chỉ là một người thường, không thể giúp....!Cẩn thận!
Người trong quả trứng đang than thở thì bỗng nhiên hét lớn làm hắn giật mình.
Hướng Thiên vội quay đầu, thấy một cái bóng đen đang lao thẳng đến phía hắn.
-Phát hiện quỷ hồn cấp .
Tiếng hệ thống vang lên thì đã muộn, Hướng Thiên đã thấy quỷ hồn công đến gần.
Hắn vội vàng nhảy tránh sang một bên.
-Vèo.
-Đánh lén ta, còn kém lắm.
Còn quỷ hồn cấp kia ngã nhào vào trong hố.
Hướng Thiên cười thầm, hắn chưa kịp vui mừng thì trợn trừng mắt.
Hắn cảm thấy cả người bị ôm chặt lấy, kéo vào trong hố.
-Cái đ-t.
Là hai quỷ hồn cấp .
Vừa rồi là hai con quỷ hồn cấp , một trước một sau như bám vào lưng nhau, khiến ánh mắt của Hướng Thiên không thấy được con thứ hai.
Hắn bị lật thuyền trong mương, quá tự tin nhiều lúc quá nguy hiểm.
Hắn nhận ra điều này nhưng đã muộn.
Trước khi ngã vào trong hố, hắn nhận ra không phải chỉ hai con quỷ hồn mà là rất nhiều.
Bọn chúng ẩn hiện trong bóng đêm Không biết từ lúc nào, hắn đã bị bao vây.
Thế mà nãy giờ hắn vẫn đứng nói chuyện với quả trứng kia.
Thật ngu mà, trong lòng hắn mắng thầm.