Đám người Hướng Thiên được dẫn đến một góc quảng trường, nơi đó đứng khá nhiều người.
Người học viện có, mà người của các thế lực khác cũng có.
- Khảo hạch tiếp theo chính là quyết định tương lai của các ngươi.
Ở đây ngoài Học viện ra còn có các thế lực khác.
Các ngươi không thể vào thư viện thì có thể đi theo bọn hắn tu luyện.
Huyền Anh lão sư quay lại nhìn mọi người nói.
Sau đó nhìn ba người Ngư Thần đã được học viện nhận nói tiếp.
- Ba người tiến lên phía trước.
Ba người Ngư Thần liền tiến lên một bước.
- Các ngươi không cần khảo hạch thiên phú nhưng để công bằng, phía trước con đường các ngươi vẫn phải đi qua.
- Con đường?
Ngay khi ba người Ngư Thần khó hiểu thì phía trước, học viên của học viện bỗng xếp thành hai hàng dọc, mở ra một con đường ở giữa.
Cuối con đường là một cái bàn, phía trên là một quả cầu hình tròn được đặt trên một cái gối nhỏ.
Bên cạnh bàn đang đứng là lão sư Cuồng Sinh, hai mắt nhìn về bên này.
- Đây là con đường mà các ngươi phải đi qua.
Cuối con đường này chính là quả Cầu Thiên Phú.
Nó sẽ kiểm trắc thiên phú của mỗi người.
- Mập Địch lên trước.
Huyền Anh lão sư nhìn mọi người nói.
Sau đó liền chỉ thẳng vào tên Mập Mạp đang đứng bên cạnh Ngư Thần nói.
- Lão sư, ta là Địch Thiên Trụ chứ không phải Mập Địch.
Mặt tên mập trở nên cực kỳ khó coi, đính chính lại tên mình nhưng bị Huyền Anh lão sự trợn trừng mắt thì vội liền rụt đầu lại.
Hướng Thiên nghe cái tên này thì suýt phì cười.
Huyền Anh lão sư này cũng không đứng đắn như hắn tưởng.
Tên mập mang theo khuôn mặt khó coi tiến bước.
Nhưng vừa tiến vào con đường nhỏ giữa các học viên thì khuôn mặt từ khó coi đã trở nên tái nhợt.
Không khí ở quảng trường trở nên ngưng trọng, cả quảng trường lâm vào yên tỉnh.
Người của hai thế lực khác cách bọn hắn không xa cũng không lên tiếng mà nhìn chằm chằm tên mập đang khó khăn tiến lên từng bước kia.
- Sát khí?
Hướng Thiên sờ sờ mũi cười nói nhỏ.
Mỗi tên học viên đang tỏa ra sát khí của mình bao phủ tên mập.
Tên mập mỗi bước tiến lên cực kỳ khó khăn, cả người như đeo chì, mồ hôi trên người tuôn ra như suối.
Tên mập trong lòng giờ đây đang sợ hãi cực độ, loại cảm giác như sắp bị làm thịt này khiến hắn bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Hướng Thiên đoán đây là thủ đoạn đánh phủ đầu của học viện, học viện dùng loại thủ đoạn này để nghiền nát ngạo khí của các thiên tài.
Thiên tài đều có ngạo khí và bất tuân của mình, không hiểu trời cao đất rộng, vì thế, đánh phủ đầu bọn chúng một lần để bọn hắn hiểu rõ, học viện không đơn giản, thế giới này không đơn giản.
Người thiên tài, nhưng trước mặt ngươi đang đứng một đám thiên tài đáng sợ hơn ngươi.
Tên mập lê từng bước một, con đường nhỏ chỉ mất nửa phút là đi hết, thế mà lúc hắn lết đến đích cũng là phút sau.
Tới khi đến nơi, hắn dựa vào cái bàn kia thở hổn hển, sau một lúc mới lùi lại đứng sau lưng lão sư Cuồng Sinh.
- Nhu Nhi, tiến lên.
Hướng Thiên thấy một thiếu nữ bên cạnh Ngư Thần bước lên, tiến vào con đường kia.
Thiếu nữ này niên kỷ bằng bọn hắn, ăn mặt không phú quý, có vẻ giản dị.
Thân hình nàng mảnh khảnh, khuôn mặt trái xoan, tóc cắt ngắn, nhìn rất xinh.
Người ngoài chỉ cần nhìn nàng thì đã cảm thấy thích.
Như Nhi cũng như mập mạp, tốn khoảng chừng ba phút để kết thúc đoạn đường nhỏ này.
Nàng hình như được ưu tiên hơn mập mạp, nhìn không quá chật vật khi đến nơi.
Hướng Thiên cũng cảm thấy được sát khí của đám học viên cũng nhạt hơn đối với nàng.
Đây gọi là phân biệt giới tính.
- Ngư Thần, lên!
Hướng Thiên nhìn bóng lưng tên này đang tiến lên mà cười thầm.
Đám học viên sẽ xuất toàn lực với tên này, không biết tên này sẽ biểu hiện như thế nào đây? Cao diệu đi qua, hay giả vờ chật vật?
Sát khí, một thứ sinh ra từ sâu trong linh hồn khi tay một người nào đó nhuốm máu.
Sát khí, tự nhiên sinh ra và vô pháp tu luyện, chỉ có chém giết mới tăng cường được chúng.
Sát khí một người mạnh không có nghĩa là linh hồn người đó cũng mạnh, mà phải nói đến tâm tính, tâm tính không đủ vững chắc, sát khí quá nhiều, tâm tình sẽ bị sát khí ảnh hưởng.
Nhiều người gọi nó là Tẩu Hỏa Nhập Ma.
Ngư Thần từng là cường giả, tay hắn chắc chắn nhuốm rất nhiều máu tươi.
Sát khí đám học viên này thật sự quá yếu đối với hắn.
Mọi người trợn trừng mắt nhìn cảnh Ngư Thần thông thả đi trên con đường nhỏ.
Đám học viên đang nhíu chặt lông mày, sát khí, bọn hắn đã toả ra hết mức có thể nhưng tên học viên mới này lại không chút bị ảnh hưởng.
Ngày khi Ngư Thần đi được nữa đường.
Một cỗ kinh khủng sát khí bao phủ toàn trường, lần này, người ra tay là lão sư Cuồng Sinh.
Ngư Thần đắc tội lão nên giờ lão muốn cho hắn mất mặt.
Huyền Anh lão sư thấy thế thì chỉ hơi nhíu mày, nhưng sau đó liền giãn ra, cũng không nói gì.
Nàng cũng muốn biết Ngư Thần thiên phú đến mức nào.
Tâm tính vững vàng đến mức nào?
Ngư Thần thân thể hơi khựng lại, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào lão sư Cuồng Sinh.
Môi hắn nhếch lên, hắn lần nữa tiến bước.
Bước chân hắn lần này đã chậm lại.
Trên người hắn xuất hiện một cổ sát khí nhàn nhạt cùng sát khí lão sư Cuồng Sinh đối ứng.
- két két két
Trong không khí phát ra kẽo kẹt do sát khí của hai người va chạm.
Mọi người trên quảng trường đều trợn trừng mắt nhìn cảnh này.
Một tên nhóc tuổi, hắn giết bao nhiêu người mới có sát khí kinh người như thế.
Hay là bẩm sinh?
Hướng Thiên nhìn cảnh này thì kinh ngạc.
Hắn nhận thấy Ngư Thần không bộc phát hết sát khí trong cơ thể, có lẽ hắn cũng không muốn quá nổi bật.
Nhưng dù vậy cũng chứng minh lão sư học viện cũng không đơn giản.
Ngư Thần từng bước vững chắc tiến lên, đến khi đứng trước mặt lão sư Cuồng Sinh.
- Quái vật!
Trong lòng mọi người trừ Hướng Thiên đều hiện lên cùng hai chữ..